Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 120

“Oahahahahahaha……..”

Trong hư không vô tận, giữa những hành tinh to nhỏ đầy màu sắc đang trôi nổi lơ lửng, một bóng người đang lăn lộn trong không gian giống như trên đất bằng vậy, miệng không ngừng phát ra những tiếng cười sảng khoái, điều kì lạ ở chỗ đó là ở nơi không có một chút không khí nào nhưng âm thanh của bóng người đó vẫn có thể phát ra một cách hoàn hảo.

“Ngài làm cái gì mà cười gớm vậy?”

Một vết rách đột ngột xuất hiện giữa không gian, ở trong bước ra một bóng người nữa, chỉ là không gian nơi này thiếu ánh sáng tới trầm trọng, cả hai người chỉ có thể loáng thoáng thấy được thân ảnh, từ giọng nói thì có vẻ như cả hai đều là nam, chứ diện mạo ra sao thì không ai có thể nhìn được.

“Hahaha, mau mau lại đây, nhìn này, ta lần này tìm được một mẫu vật thú vị rồi!” Bóng người đang lăn lộn kia vẫn không ngừng cười.

“Ài, ngài vẫn như thế a, đã qua bao nhiêu lâu rồi, sao ngài vẫn không ngừng làm cái việc đó lại vậy.”

Bóng đen kia liền ngay lập tức ngừng cười, hắng giọng một cái, ngữ điệu liền trở nên nghiêm túc: “Đừng có thắc mắc nhiều như vậy, ta làm mọi thứ không phải chỉ là để giải trí cho đỡ chán không đâu, đều có lí do cả đấy. Quan trọng là, có vẻ như ta đã tìm thấy một đối tượng lí tưởng cho mục đích của ta rồi.”

Nói đoạn hắn vung tay lên, một thứ gì đó giống như một mặt gương, ở trên có những hình ảnh đang chuyển động liền lơ lửng bay đến trước mặt bóng người còn lại.

“Nhìn thử tên này xem, ngộ tính thật sự kinh người a, không cần ta đưa ra gợi ý, thậm chí còn không thèm nhờ đến sự trợ giúp từ cái hệ thống của ta, ở tu vi Tướng cấp chỉ cảm nhận đến Ngụy Vực một hai lần mà đã có thể đốn ngộ, tạo ra Vực cho riêng mình.”

Bóng người còn lại nhìn vào tấm gương trên tay, gật gù: “Đúng thật là ngộ tính thật sự kinh người, nếu không muốn nói hắn ta giống như là tự thân hòa làm một thể với thiên đạo vậy, chứ thuộc hạ cũng chưa từng thấy ai có được ngộ tính kinh khủng đến mức như thế này cả. Chủ nhân ngài nghĩ sao?”

“Khậc khậc, Tướng cấp lĩnh ngộ ra Ngụy Vực, thậm chí lại còn là Ngụy Vực của cái thứ pháp tắc gần như là khó lĩnh ngộ nhất chứ, tiềm năng lớn quá…..” Bóng đen có vẻ như là chủ nhân của người còn lại cười nói.

“Mà ủa, chủ nhân định dùng hắn cho mục đích gì vậy?”

“Bí mật, nếu ngươi rảnh thì cứ tiếp tục ở lại đây theo dõi cùng ta đi rồi sẽ biết……..”

------------

“Hít!”

Tử Phong mở bừng mắt ra, bật người ngồi dậy, không ngừng thở dốc, đầu hắn lúc này đau như búa bổ, cái này hoàn toàn không liên quan gì đến thể xác của hắn, mà là tinh thần của hắn, đây chính là biểu hiện của tinh thần bị trọng thương, đối với kiểu thương thế này thì kĩ năng Tái sinh siêu tốc cũng chỉ có nước chào thua.

Tuy đầu đau nhức những cũng không phải là đến mức không chịu nổi, Tử Phong cố chịu đựng, bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra, từ lúc đốn ngộ, cho đến vừa rồi khi hắn có một giấc mơ kì lạ, đúng hơn thì đến chính hắn cũng không biết đó có phải là một giấc mơ hay không nữa, cái cảm giác chân thật đó rất khó để diễn tả thành lời, rốt cuộc hai người đó là ai. Nghe khẩu khí thì Tử Phong có thể khẳng định một trong hai người chính là “Hắn”, nhưng “Hắn” muốn sử dụng mình cho mục đích gì cơ chứ, một thực thể quyền năng tới mức chỉ nói cái tên ra cũng đủ ép sập một thế giới thì trông mong gì ở một phàm nhân yếu ớt như Tử Phong hắn chứ.

Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, ít nhất thì vào thời điểm hiện tại, Tử Phong hắn có biết được chân tướng thì cũng có để làm gì, hắn quá yếu a, tốt nhất là tăng cao thực lực đã rồi đến đâu thì đến.

“Thì ra đó chính là Vực, không ngờ ta lại có thể tạo ra được Vực!” Tử Phong lẩm bẩm.

Nhớ lại lúc đó, Tử Phong có thể khẳng định đấy chính là Vực do chính hắn tạo ra, dù chỉ kéo dài chưa đến một phần mười giây, nhưng cái cảm giác lúc đó tuyệt đối chính là Vực. Chỉ là hắn có chút không hiểu, Hồ Phi Nguyệt thường nói Vực được tạo ra thường bị ảnh hưởng sâu sắc từ linh căn của võ giả, bản thân hắn sở hữu Ám linh căn, Vực của hắn cũng phải là thứ gì tương tự thế chứ nhỉ.

Đúng hơn thì, hắn cũng không biết Vực mà lúc đó hắn thi triển có tác dụng như thế nào, bởi vì nó giống như là Vực của hắn đã……….dừng thời gian lại vậy. Nhưng mà vừa nghĩ đến đấy, Tử Phong chỉ cười khảy, nghĩ đi đâu vậy, thời gian pháp tắc ư, làm ơn đi. Hắn có tự tin về bản thân, nhưng không có nghĩa là hắn nghĩ bản thân hắn nghịch thiên hay gì.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Thuần Huyết Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level 19

Nhanh nhẹn: 44735

Thể lực: 39116 (+19558)

Lực lượng: 44154 (+22077)

Tinh thần: 23627

Linh lực: 20081

Nhờ đốn ngộ mà Tử Phong hắn một lèo tăng liền bốn tiểu cảnh giới, trực tiếp đạt tới level 19, thậm chí lượng kinh nghiệm của hắn cũng đã đạt tới 95%, chỉ cần một chút nữa là sẽ lên level 20, tức đột phá Vương cấp. Tính đi tính lại, Tử Phong cũng khá là hài lòng, tuy đống nhiệm vụ cưỡng chế tạo cho hắn khá là nhiều rắc rối, nhưng đồng thời cũng khiến hắn lên cấp với tốc độ nhanh đến chóng mặt, chung quy lại vẫn là được hơn là mất.

Hiện tại hắn đang có 8 điểm tiến hóa tự do, một con số không hề nhỏ, vấn đề ở chỗ hắn đang không biết nên sử dụng chúng để làm gì có thể khiến thực lực của hắn tăng lên một cách mạnh nhất.

“Tiểu Linh, ngươi nói ta dùng 8 điểm tiến hóa tự do vào việc gì bây giờ?” Không còn cách, Tử Phong hắn đành phải hỏi Tiểu Linh, dù gì thì nha đầu này vẫn hiểu rõ hệ thống hơn hắn nhiều lắm.

“Ta nghĩ công tử nên tích chúng lại, hiện tại thực lực của ngài đã đủ mạnh, không nên lãng phí điểm tiến hóa vào những thứ vốn đã rất mạnh.”

Tử Phong gật gù, nói cũng có lí, hắn hiện tại chỉ là Tướng cấp cửu phẩm nhưng thực lực đầy đủ tuyệt đối có thể nghiền ép đa số Vương cấp không quá lợi hại, thực lực như vậy có thể nói là nghịch thiên rồi, là hắn đã nóng vội quá.

“Vậy lúc trước ngươi định nói cái gì nhỉ, cái gì mà bí mật của hệ thống ấy? Mà khoan đã, ta đã hôn mê mấy ngày rồi?” Tử Phong nhìn xung quanh, vẫn căn phòng trọ đó, nhưng mà không có một ai cả, Hồ Phi Nguyệt cùng tiểu nha đầu đỉnh lô đều không thấy đâu cả.

“Ba ngày!”

“Ài, được rồi, vậy nói đi, bí mật gì?” Tử Phong thúc giục.

Tiểu Linh bất chợt tạo ra một thứ âm thanh giống như ai đó đang hít sâu một hơi, khiến Tử Phong không khỏi tưởng tượng nha đầu này đang chuẩn bị một hơi thật dài để nói.

“Công tử có nhớ trước kia đã hi sinh tuổi thọ để hệ thống thực hiện dịch chuyển tức thời, nhờ đó mà công tử đã thoát chết khỏi tên Bán Thánh Ngô Anh không?” Tiểu Linh hỏi.

“Đương nhiên là nhớ, một đống thọ nguyên của ta đó.”

Ngừng một chút, Tiểu Linh nói:

“Thực ra đấy chính là một công năng của hệ thống, vốn được chủ nhân tạo ra để……..cho vui, nhưng không ngờ lại có lúc có tác dụng. Chủ nhân không đặt tên cho chức năng đó, nhưng ta gọi nó là Nguyện Ước Của Hư Không, về cơ bản, chủ nhân của hệ thống trả một cái giá nhất định cho một ước muốn, Nguyện Ước Của Hư Không sẽ biến điều đó thành sự thực, giá cả, giới hạn của ước muốn đều phụ thuộc vào tu vi người dùng cả.

Vụ dịch chuyển tức thời đó chỉ là một Nguyện Ước Của Hư Không mà thôi, do tu vi của chủ nhân quá thấp nên mới tiêu tốn một đống thọ nguyên như vậy, dù gì thì nó cũng không phải là dịch chuyển đơn giản, mà đó là không gian pháp tắc hoàn chỉnh hàng thật giá thật, phải trả một cái giá đắt là đương nhiên.

Nguyện Ước Của Hư Không có thể sử dụng tối đa ba lần.”

“Vậy ý ngươi là, ta có được ba điều ước, nhưng phải trả một cái giá nhất định, và tùy vào thực lực thì điều ước bị hạn chế hả?”

“Đúng vậy!”

Tử Phong không khỏi trầm ngâm, hệ thống đúng là hệ thống, đến cả cái trò nghịch thiên như này mà cũng có, không hiểu “Hắn” lúc tạo ra cái hệ thống tiến hóa này đã làm kiểu gì nữa. Tuy có tồn tại hạn chế và cái giá phải trả vô cùng cao, nhưng nó cũng thừa đủ hữu dụng, có thể sử dụng như lá bài tẩy cứu mạng cuối cùng a, thật tiếc là hắn đã dùng mất một lần rồi, chỉ còn lại có hai lần nữa thôi. Mặc dù dùng lần thứ nhất chỉ để dịch chuyển có một đoạn, nhưng Tử Phong hắn không có tiếc, thế còn hơn là mất mạng a.

“Chỉ có vậy thôi ư, còn gì nữa không?” Tử Phong hỏi.

“Còn một thứ nữa, và lần này là tin xấu.” Tiểu Linh dè dặt nói.

“Công tử ngài có để ý bản thân ngài dạo gần đây có nhiều lúc hành động và suy nghĩ không giống với bản thân thường ngày không, chẳng hạn như là………đôi lúc thì tốt bụng hơn, đôi lúc thì lại độc ác lãnh huyết tới kinh người?”

“Đó cũng là thứ ta đang muốn hỏi ngươi đây, nhiều lúc ta có cảm giác như là không thể kiểm soát hành vi của mình, giống như là đang có một ta khác đang điều khiển cơ thể của ta vậy.”

Yên lặng một chút, Tiểu Linh mới tiếp tục nói

“Hệ thống hầu như là không cho không ngài một thứ gì cả, ngài muốn tu vi? Phải tu luyện hay làm nhiệm vụ, hoặc thậm chí phải giết người. Muốn vũ khí? Dùng điểm tích lũy để đổi lấy. Muốn vũ kĩ công pháp? Vẫn phải tự ngài kiếm điểm tích lũy để đổi lấy. Hệ thống chỉ cung cấp trợ giúp cho ngài thăng tiến tu vi chứ không phải là cứ như vậy cho ngài lên cấp vù vù mà không có một sự trả giá nào.”

“Điều đó thì ta biết, nhưng thế thì làm sao?” Tử Phong nhíu mày

“Vậy ngài có bao giờ nghĩ đến, tu vi của ngài không hề có bình cảnh, liệu có phải trả một cái giá gì không?”

Ánh mắt của Tử Phong chợt co rút lại, có vẻ như hắn đã hiểu ra cái gì đó.

“Hệ thống có thể trực tiếp xóa bỏ đi cái thứ gọi là bình cảnh, cho ngài thăng tiến tu vi không chút trở ngại, nhưng cùng lúc đó, việc không có bình cảnh cũng có hại. Vốn bình cảnh tồn tại khiến cho võ giả không thể đột phá, nhưng cũng đồng thời cho họ biết được tu vi bản thân chưa vững chắc, đạo tâm không ổn, từ đó tìm cách khắc phục, tự bình cảnh sẽ biến mất. Nhưng công tử ngài không có bình cảnh, hơn nữa tu vi lại tăng tiến nhanh một cách bất thường, lẽ dĩ nhiên sẽ xuất hiện…….”

“Tâm ma!!” Tử Phong tiếp lời.

“Đúng vậy, biểu hiện của ngài gần đây chính là biểu hiện của việc xuất hiện tâm ma, nhưng không quá mạnh mẽ, chỉ ảnh hưởng tới ngài một chút mà thôi. Nhưng vấn đề này thì ta cũng không có cách nào giúp ngài, bởi vì tâm ma của mỗi người một khác, chỉ có chính bản thân ngài mới có thể giải quyết. Tuy nhiên, ta có một lời khuyên, nhanh chóng đột phá tới Vương cấp đi, lúc đó có lẽ ngài có thể giải quyết vấn đề tâm ma này.”

Hừm, chỉ cần 5% kinh nghiệm nữa là có thể đột phá tới Vương cấp, xem ra mình phải đi tiễn vài người xuống âm phủ rồi, Tử Phong thầm nghĩ.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, sau đó là một tiếng hét thất thanh vang lên: “Aaaahhhhhhhhhhhhh!!”
Bình Luận (0)
Comment