Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 179

Không gian bên ngoài căn phòng Tử Phong đang ở chợt vặn vẹo, loáng thoáng có thể thấy mấy giọt nước đang lơ lửng trên không trung, nhưng vô cùng khó nhìn, nếu không để ý thì hoàn toàn không nhận ra được. Tử Phong nhìn Hồ Phi Nguyệt đang khoanh chân ngồi trên giường, Vực được mở ra, từ người nàng có thể cảm nhận rõ ràng hai luồng khí tức một nóng một lạnh, hắn biết rằng Huyết Linh Chi cùng Linh Vũ đan đang có tác dụng.

Băng hỏa lưỡng trọng thiên, cái cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu chút nào, cứ nhìn vẻ mặt thống khổ đầy mồ hôi của Hồ Phi Nguyệt thì biết, nếu có thể thì Tử Phong cũng muốn chịu thay những thống khổ đó hộ nàng, chỉ tiếc việc đó là không thể nào mà thôi. Biết được lúc này không thể quấy rầy nàng, Tử Phong liền thối lui ra bên ngoài, nhảy lên nóc nhà cảnh giới xung quanh, tuyệt không cho phép bất kì cứ thứ gì làm gián đoạn Hồ Phi Nguyệt luyện hóa dược lực.

Nhắm mắt đả tọa trên mái nhà, Tử Phong vươn xa thần thức của mình, trong bán kính trăm mét xung quanh không có thứ gì thoát khỏi cảm nhận của hắn, từ chiếc lá rơi cho đến một con côn trùng bay, tất cả đều không ngoại lệ. Vừa cảnh giới, hắn vừa xem xét lại bản thân.

Hiện tại hắn có tu vi Vương cấp thất phẩm, nói cao thì không phải cao mà thấp thì cũng không thấp, thực lực thật sự thì xấp xỉ Tôn cấp nhất phẩm, đương nhiên nếu giao chiến với Tôn cấp võ giả thật thì hắn cũng chỉ có thể giữ mạng, trừ khi là hắn tặng đối phương một chiêu Phá Thiên Trảm, lúc đó thì đừng nói là Tôn cấp nhất phẩm, Tôn cấp tam tứ phẩm cũng ăn không tiêu được.

Về tấn công, Tử Phong có rất nhiều phương thức công kích khác nhau, từ quyền cước đấm đá đến việc sử dụng Thiên Ma Hóa Thân để nâng cao lực lượng, còn có một bộ vũ kĩ “Trảm Nguyệt Thất Thức” cùng với bí pháp “Hư Thiểm” đều là những kĩ năng công kích mạnh.

Phòng thủ thì hắn có “Cửu Biến Kim Thân Quyết”, tuy không thể so sánh với lớp giáp cốt của hắn khi biến thân nhưng dùng để phòng ngư thông thường cũng đủ, quan trọng là hắn có thể giữ vũ kĩ phòng ngự này kích hoạt liên tục được.

Một số kĩ năng khác như Thuấn bộ hay Ngụy trang đều có công dụng không nhỏ, nhất là kĩ năng Chân dạng mới xuất hiện gần đây giúp hắn mở ra một hướng đi mới cho những kĩ năng cũ.

Nói đến kĩ năng mới xuất hiện gần đây, Tử Phong chợt nở mộ nụ cười, Phá Sơn Không không phải là bí pháp duy nhất mà hắn nhận được khi lên liền 5 level trong thời gian ngắn. Nhìn bàn tay đang lập lòe lôi điện màu đen tuyền của mình, Tử Phong thầm nghĩ, không biết “Tử Lôi Cửu Kích” này có lợi hại như trong lời đồn không nhỉ.

Hắn vẫn còn nhớ ngày Diệp gia diệt vong, hai vị lão tổ Diệp gia đã sử dụng bí pháp “Tử Lôi Cửu Kích” này đánh cho hai tên thủ hạ của Ngô Anh trọng thương không thể hoàn thủ, mà đó chỉ là kích thứ nhất, nay hắn lại nắm trong tay đủ chín kích, bảo hắn không vui sao được. “Tử Lôi Cửu Kích” này là một trong những phần thưởng của hệ thống dành cho hắn, thậm chí còn khiến hắn ngạc nhiên vì tại sao dạo này hệ thống lại hào phóng thế. Nhưng mặc kệ lí do là gì, hệ thống cho thì ngu gì không nhận, Tử Phong đương nhiên sẽ vui vẻ chấp thuận rồi.

Cũng may rằng chức năng “hack” của hệ thống vẫn hoạt động như thường, hắn chỉ cần một ý niệm thôi là toàn bộ “Tử Lôi Cửu Kích” liền in thẳng vào não hắn như cài đặt phần mềm máy tính vậy. Nhưng rút kinh nghiệm từ Hắc Tử Phong, hắn luôn dành thời gian suy nghĩ tính toán về việc dùng các kĩ năng sao cho tốt nhất.

Còn đang vắt óc suy nghĩ, Tử Phong chợt nghe thấy tiếng gió, dường như đang có ai đó tiếp cận. Hồ Phi Nguyệt thì đang trong quá trình hấp thu dược lực, không thể bị quấy rầy được. Cảm nhận tốc độ tiếp cận của người mới tới cực nhanh, trông không giống như là ai đó đến thăm, trong mắt Tử Phong bốc lên sát khí ngùn ngụt, không cần biết người mới tới là ai, hắn không cho phép y làm ảnh hưởng tới Hồ Phi Nguyệt.

“Chân dạng - Thuấn bộ!!!” Trong đầu Tử Phong niệm khẽ, sau đó hắn cảm thấy cơ thể mình giống như đang hòa tan vào không gian, thân hình hắn lấy tốc độ còn nhanh hơn cả một lần chớp mắt rồi biến mất.

Bóng người mới tới đang bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tiếp cận gần căn phòng nơi Tử Phong cư ngụ, y vừa mới nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên nóc nhà đứng dậy, bất chợt cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên khiến bản năng y giơ hai tay lên thủ thế trước ngực.

Thực tế cho thấy linh tính của y đã mách bảo đúng, chỉ thấy bóng người trên nóc nhà vừa đứng lên, y còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy một cặp mắt đen tuyền không hề có con ngươi đang tỏa ra sát khí như từ cửu u địa ngục ngoi lên xuất hiện trước mặt, một quyền nặng nề đập lên hai cánh tay của y đang thủ thế, đồng thời nghe thấy tiếng rít nho nhỏ:

“Nhất kích - Chưởng Tâm Lôi!!!”

Quyền đầu vừa chạm vào tay người mới tới, một tiếng nổ lớn vang lên chấn cho màng nhĩ của y có chút đau đớn, hai cánh tay thủ thế của y tê rần, vô số tia lôi điện màu đen tóe ra ngập trời phát ra tiếng xẹt xẹt.

Tử Phong lần đầu sử dụng Chân dạng lên kĩ năng Thuấn bộ, không ngờ tốc độ của Thuấn bộ từ bốn lần liền tăng lên đến 16 lần, khiến tốc độ bộc phát của hắn vô cùng khủng bố, trong một tích tắc liền tiếp cận bóng người mới tới, trực tiếp tung ra một quyền, kèm theo đó là “Tử Lôi Nhất Kích”.

Bóng người mới tới chỉ cảm thấy một cự lực khủng bố đập lên hai tay mình, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt của y kêu lên kẽo kẹt, da thịt của y bị lôi điện nướng cháy khét lẹt, nhưng y không hoảng loạn cũng không tức giận, chỉ đơn giản hất hai tay, cứ thế đẩy lùi Tử Phong lại.

Tử Phong bị đẩy ra, lúc này mới kịp nhìn kĩ người vừa tới, chỉ thấy đó là một nam tử mặc trang phục của Lăng Hư Cung, đúng hơn mà nói thì trang phục của hắn ta giống với những người thuộc chấp pháp đoàn đã từng quan sát Tử Phong trong buổi khảo hạch trước đây của hắn. Nhận ra người này, Tử Phong liền từ bỏ ý định công kích, trang phục này nói rằng cấp bậc của y là một phán quan, chỉ dưới quyền của Lâm Tử Hàm, tức là chỉ nghe lệnh trực tiếp của nàng ta mà thôi, những người này thường có tu vi Tôn cấp, chiến lực cũng là loại biến thái trong cùng cấp bậc, Tử Phong hắn tuyệt không thắng được, cơ mà ít nhất thì hắn cũng biết đối phương không phải đến để quấy rối.

Nam tử vừa tới hờ hững nhìn vết cháy nám trên tay, sau đó lạnh nhạt nói với Tử Phong:

"Chấp pháp đoàn Phán quan số 7, Lăng Phong. Theo lệnh của Lâm trưởng lão đến gọi chấp pháp đoàn Ám vệ số 219, Tử Phong đến gặp mặt trưởng lão để báo cáo nhiệm vụ."

Tử Phong nghe vậy liền thả lỏng cơ thể, thì ra là như vậy, hắn trầm giọng nói: "Bao giờ??"

"Tốt nhất là hiện tại, nhưng xét đến việc Lâm trưởng lão không có nhắc tới thời gian cần phải có mặt, ngươi có thể thu xếp công việc cá nhân sau đó đến trình diện sớm nhất có thể, nhưng đừng lâu quá." Lăng Phong nói xong, khuôn mặt không chút biểu tình giống như cương thi, quay đầu bỏ đi, một chữ dư thừa cũng không nói.

Nhìn bóng người vừa bỏ đi, Tử Phong thầm thở phào, cũng may đám Phán quan này theo lời kể của Lâm Tử Hàm thì toàn là một lũ điên bị Lăng Hư Cung tẩy não, chỉ biết đến một việc đó là chấp hành mệnh lệnh, còn nhưng thứ khác thì hoàn toàn không quan tâm, vậy nên vừa rồi Tử Phong hắn công kích đối phương cũng không tức giận hay gì cả, chỉ truyền đạt mệnh lệnh rồi bỏ đi, cũng một phần là bởi vì theo lệnh thì Tử Phong cần phải trình diện cấp trên, cho nên y mới không có theo luật mà trực tiếp xử tử Tử Phong, tội tấn công cấp trên là không thể tha thứ.

Vốn Tử Phong còn hơi thất vọng vì uy lực của "Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi" không được như mong đợi, nhưng ngẫm lại thì lão tổ Diệp gia ngày xưa tu vi cao hơn hắn tới bao nhiêu lần, đương nhiên uy lực của bí pháp cũng sẽ mạnh hơn, vả lại mấy tên Phán quan này tuy não bộ có vấn đề nhưng thực lực thì tuyệt đối là cường hãn, một chút thực lực của hắn đặt trong mắt người ta cũng chả khác con kiến là mấy, lẽ đương nhiên là bí pháp của hắn cũng không tạo được hiệu quả lớn rồi. Tuy nhiên là tên Lăng Phong vừa rồi là Tôn cấp bát phẩm, lấy cơ thể của hắn mà còn bị "Chưởng Tâm Lôi" nướng cháy da thịt, xem ra bí pháp này uy lực cũng thập phần cường hãn a. Nghĩ đến đây tâm lí hắn liền cân bằng lại, trở về nóc nhà chậm rãi đợi Hồ Phi Nguyệt luyện hóa dược lực.

Tử Phong đợi từ sáng tới tận đêm, vàng trăng đã lên trên cao rồi mới thấy Vực của Hồ Phi Nguyệt biến mất, khí tức trong phòng đột ngột biến mất, hắn vội vàng nhảy xuống định mở cửa phòng tiến vào. Chỉ là hắn còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, cửa đã tự động mở ra, một lực lượng vô hình cuốn lấy hắn lôi vào trong phòng.

Tử Phong bay vào bên trong, một thân ảnh mềm mại liền ôm lấy hắn, cả hai ngã lên giường. Chỉ thấy lúc này Hồ Phi Nguyệt dường như đã lột xác, toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiến hắn hít thở không thông, nhưng hắn thì cần gì phải thở cơ chứ, liền nhân cơ hội quan sát nàng. Đôi mắt long lanh hữu thần, dung nhan kiều diễm tỏa sáng như những vì tinh tú trên bầu trời đêm, gương mặt ửng hồng đẹp đến không bút nào tả xiết, lúc này đang vô cùng tình cảm nhìn hắn.

“Nàng thế nào rồi??” Tử Phong cười hỏi.

Đáp trả lại Tử Phong là một cặp môi anh đào đỏ mọng in lên môi hắn, Hồ Phi Nguyệt lần đầu tiên chủ động hôn hắn khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền đảo khách thành chủ, lật người lại ôm lấy nàng mà hôn thật sâu. Đầu lưỡi hắn như linh xà mà tiến vào trong miệng nàng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương mà đùa giỡn, chỉ cảm thấy trong miệng chỉ toàn là quỳnh tương ngọc dịch, toàn thân hắn không khỏi nóng lên.

Nụ hôn sâu kéo dài như cả thế kỷ, hai đôi môi tách nhau ra kéo theo một sợi tơ bạc trong suốt, Tử Phong cúi đầu xuống, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ mà không khỏi mê say. Chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt lúc này khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào, đôi mắt khép hờ ướt át đang đắm đuối nhìn hắn, đôi môi cong cớn đang không ngừng phả ra từng luồng hương thơm đến say lòng người.

Cảnh tượng này thừa đủ để khiến bất kì nam nhân nào trên thế gian này phải hóa thân thành dã thú, Tử Phong hắn không phải người “ăn chay”, lẽ đương nhiên là cũng sẽ như những nam nhân khác, hơn nữa hắn thật sự yêu nàng, tràng cảnh trước mắt so với mười cân xuân dược còn hiệu quả hơn.

Mấy ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt trên da thịt trắng nõn mềm mại của nàng, chạm đến đâu ửng hồng đến đó, Hồ Phi Nguyệt hơi cựa quậy trong lòng hắn, một bộ dạng nửa mời gọi nửa chối từ lại càng khiến huyết dịch trong người hắn sôi trào. Tử Phong lại cúi xuống hôn nàng, đôi tay linh hoạt chạm rãi luồn vào trong y phục của nàng, chạm vào cơ thể nóng rực kia, bàn tay to vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó hướng dần lên phía trên, cuối cùng dừng lại ở trên ngọc nữ phong cao ngất.

Tử Phong cảm nhận sự đầy đặn trong lòng bàn tay, bất ngờ dùng lực một chút.

“Ưm....” một tiếng rên tiêu hồn thực cốt khẽ cất lên khiến toàn bộ khớp xương trong người Tử Phong như muốn rụng cả ra, hắn rời khỏi đôi môi nàng, không chút do dự dùng hai tay bắt đầu cởi quần áo nàng.

Lớp vải trắng rơi xuống, dần dần để lộ da thịt trắng nõn không tì vết lúc này đã hơi ửng hồng vì những cú vuốt ve nhẹ nhàng của hắn. Tử Phong thầm nuốt nước bọt cái ực một tiếng, hai mắt trợn trừng nhìn thân thể ngọc ngà trước mắt. Hồ Phi Nguyệt lúc này toàn thân không một mảnh vải, da thịt ửng hồng kiều diễm, một đôi ngọc nữ phong đầy đặn phập phồng theo nhịp thở hỗn loạn của nàng, vòng eo thon nhỏ mịn màng không chút mỡ thừa, cặp đùi thon dài bắt chéo vào nhau trông vô cùng dụ hoặc. Khuôn mặt nàng hiện tại đỏ rực lên như ráng chiều, tinh mâu ngập nước nhìn Tử Phong, đôi môi son ướt át cong lên như mời gọi hắn tiếp tục nhấm nháp, mái tóc dài màu trắng tán loạn lại càng khiến nàng trở nên quyến rũ lạ kì.

Tử Phong cười nhẹ một tiếng, cả người trầm xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó lại hôn vào cần cổ trắng ngần của nàng, rồi kéo một đường dài dọc khắp thân thể hoàn mĩ. Hồ Phi Nguyệt nằm bên dưới thân hắn, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy đầu Tử Phong, cất lên những tiếng rên khẽ nhưng cũng không kém phần dụ hoặc.

Quần áo trên người Tử Phong từ lâu đã bị hắn chấn nát thành vải vụn, để lộ ra thân hình cường tráng vô cùng nam tính của mình. Hắn ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với nàng, hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương chỉ có duy nhất hình ảnh của chính mình, trong lòng thập phần ngọt ngào.

Hồ Phi Nguyệt chợt giơ tay lên ôm hờ lấy cổ hắn, thấp giọng nỉ non:

“Sủng ái thiếp đi......”

Giống như ai đó vừa ném một quả bom nguyên tử vào mặt biển tĩnh lặng, Tử Phong chỉ thấy trong đầu nổ oành một cái, hắn gầm lên một tiếng, tách đôi chân dài min màng của nàng ra, động thân tiến vào.

Một tiếng rên đau đớn khẽ vang lên, nhưng sau đó lại là một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, Hồ Phi Nguyệt sóng mắt long lanh vũ mị, ôm chặt lấy Tử Phong, thỏ thẻ nói: “Thiếp yêu chàng....”

Lời của mỹ nhân vang lên bên tai, Tử Phong không còn có thể kiềm chế được nữa, hạ thân bắt đầu chuyển động. Nhất thời trong vòng vang lên tiếng nữ nhân rên rỉ mê người, tiếng nam nhân thở dốc, tiếng giường chiếu sột soạt, tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc hương diễm tới vô ngần. Mặt trăng trên cao cũng dường như xấu hổ, nép mình sau những áng mây, thu hồi ánh trăng sáng của mình, không làm phiền đến đôi uyên ương trong phòng kia...
Bình Luận (0)
Comment