Những người của thương đoàn vốn là người thường, lúc này đã chạy tứ tán vào trong rừng ẩn núp, xung quanh nhất thời không còn thường nhân nào cả, tất cả đều đang chiến đấu, à nói tất cả đều đang chiến đấu thì cũng không đúng lắm, Vương Bảo Nhi mặc dù có tu vi Sĩ cấp lục phẩm, nhưng hiển nhiên cùng với Diệp Thủy Lan là chung một loại mặt hàng, là hoa trong nhà kính, tu vi thì có nhưng chiến lực thì thấp đến đáng thương, Sĩ cấp lục phẩm nhưng đánh cùng với một tên thổ phỉ Sĩ cấp tam phẩm cũng chỉ ngang cơ.
Nếu không phải bọn thổ phỉ này ngheo theo lệnh của lão đại Ôn Vân Phong đó là giữ lại nữ tử, thì chắc hẳn giờ này Vương Bảo Nhi tình cảnh đã thê thảm hơn nhiều rồi, vốn nhân số đã chiếm ưu thế lại thêm cả thực lực cũng chiếm ưu thế nữa, bọn chúng có thể dùng nhân số trực tiếp đè bẹp dong binh đoàn cùng đám hộ vệ trong lúc Ôn Vân Sơn bị Ôn Vân Phong cuốn lấy.
Đương nhiên, đó là theo lí thuyết, đừng quên ở đây vẫn còn một cường giả Tướng cấp ẩn tàng đó là Vương lão đây. Nhưng Vương lão không có vẻ gì là sẽ động thủ cả, cả người lùi sát về bên mấy chiếc xe ngựa, bao bọc xung quanh bởi đám hộ vệ cùng dong binh đoàn, trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhi lúc này đang bị hai tên thổ phỉ giáp công, đè ép đến nghẹt thở. Nhưng có thể khẳng định, nếu Vương Bảo Nhi gặp bất trắc, hiển nhiên Vương lão sẽ không ngồi im mà nhìn rồi.
Bên phe của Ôn Vân Phong chiếm ưu thế tuyệt đối về chất và lượng, có đến tổng cộng 37 tên thổ phỉ không tính hắn tham gia chiến đấu, tất cả đều là Sĩ cấp võ giả, Sư cấp có tổng cộng 6 người, 2 tên Sư cấp nhất phẩm, 1 nhị phẩm, 1 tam phẩm cùng 2 tên ngũ phẩm là tâm phúc của hắn, so sánh với phe của Ôn Vân Sơn gồm toàn võ giả Linh cảnh với Sĩ cấp, duy nhất đoàn trường Ôn Vân Sơn là Sư cấp thì thắng bại không cần phải nói nữa.
Ôn Vân Sơn ban nãy bị bao vây mà vẫn chấn định, bởi vì trong dong binh đoàn của hắn hiện tại có sự xuất hiện của Quỷ Ảnh Tu La, lấy thực lực có thể dễ dàng đem Hắc Vân Hổ là yêu thú tam giai cao cấp chém như thái rau chặt dưa, chắc chắn là cao thủ tướng cấp không phải nghi ngờ, huynh trưởng của hắn là Ôn Vân Phong khi xưa cũng chỉ mạnh hơn hắn một chút, vừa rồi thầm dò xét thì cũng chỉ là Sư cấp cửu phẩm, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên Quỷ Ảnh Tu La giết người như ngóe kia.
Cơ mà đến lúc cuộc chiến thật sự nổ ra, Ôn Vân Sơn đưa mắt nhìn quanh thì bỗng toát mồ hôi hột, chỉ thấy Quỷ Ảnh Tu La đại danh đỉnh đỉnh lúc này lại biến mất như một cơn giò, nhìn mọi người thì hiển nhiên là không ai nhận ra hắn biến mất, cuối cùng thì hắn chạy mất từ lúc nào vậy, chết tiệt, tính toán sai rồi. Sau đó thì Ôn Vân Sơn hắn cũng không có cơ hội để tính toán nữa, lúc này hắn đang bị 4 tên Sư cấp sơ giai thủ hạ của Ôn Vân Phong cuốn lấy, mặc dù tu vi cao hơn nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhất thời hắn cũng không có biện pháp hữu hiệu để đối phó, chỉ có thể bị động giằng co.
Ôn Vân Sơn vừa đánh vừa lui về phía nơi dong binh đoàn cùng đám hộ vệ - lúc này cũng đã bị giết gần hết, đang chiến đấu, mắt thì đảo lia lịa nhằm tìm kiếm thân ảnh của Tử Phong, nhưng mà hắn thất vọng rồi, nếu đã dùng
Ngụy trang mà còn để Ôn Vân Sơn nhìn thấy, thì hệ thống đã không phải là hệ thống rồi.
Nhảy lên một nhánh cây khuất tầm nhìn, Tử Phong thu hết vào mắt quá trình chiến đấu ở bên dưới, sau khi tính toán một chút, hắn quyết định gia nhập chiến đấu, mặc dù không coi sống chết của đám người này vào mắt, nhưng nhiệm vụ của hắn còn đó, hắn cũng không muốn thất bại mà bị hệ thống trừng phạt, vả lại, một đống điểm kinh nghiệm nhảy múa trước mặt hắn như này, bảo sao hắn không động lòng chứ.
Nhẹ nhàng ôm tiểu bạch hồ đang nằm cuộn tròn trong ngực ra ngoài, đặt lên cành cây, Tử Phong giải trừ
Ngụy trang, miệng nói khẽ: “Ngoan ngoãn ở lại đây nhé, ta đi dọn rác một chút sau đó quay lại ngay.” Không biết là tiểu hồ ly có nghe hiểu không, nhưng Tử Phong mơ hồ cảm thấy nó gật đầu một cái, cũng không quá để ý, Tử Phong nhìn đám võ giả đang “nhảy múa” ở bên dưới, bất tri bất giác liếm mép lẩm bẩm: “Thật là một bữa tiệc lớn!”. Nói đoạn nhảy từ trên cây xuống, trên không trung khởi động
Ngụy trang, lúc chạm đất thì thân ảnh của hắn đã biến mất.
Lợi dụng khả năng ẩn hỉnh của mình, Tử Phong làm một vòng xung quang chiến trường, tìm kiếm cơ hội tốt nhất để động thủ, tốt nhất là một lần ra tay triệt hạ được một lượng lớn thổ phỉ, đỡ tốn thời gian. Nhìn ngó một lúc, hắn cười lạnh một tiếng: “Tìm thấy rồi!”.
Một tên thổ phỉ vừa dùng kiếm kết liễu một tên hộ vệ, mở miệng cười ha hả: “Ngu ngốc, Linh cảnh mà nghĩ mình bì được với Sĩ cấp ư, đúng là đến chết vẫn ngu, ha ha ha….ặc….”, nơi cổ họng của hắn lộ ra một lưỡi kiếm nho nhỏ, người đâm một kiếm đó ngoài Tử Phong ra thì còn ai vào đây nữa, khẽ xoay lưỡi kiếm rồi chém sang ngang, lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức cắt đứt cổ tên thổ phỉ lúc nãy vẫn còn đang cười.
Thực lực của Tử Phong đến Sư cấp cửu phẩm còn phải chạy, đừng nói là đám thổ phỉ này chỉ có tu vi Sĩ cấp, tay cầm hai thanh Huyền khí, như hổ lạc vào bầy dê, không gì có thể ngăn cản nổi, một đường kiếm quang lóe lên là có một chiếc đầu lìa khỏi cổ, một tiếng xé gió vang lên là có một thân thể bị chặt thành vài khúc rơi xuống đất. Ánh mặt trời chiếu xuống chói chang, thân hình của Tử Phong thì như một bóng đen không rõ hình ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện trên chiến trường, một hơi làm thịt hơn chục tên thổ phỉ.
Ở phía khác, Ôn Vân Sơn lúc đầu còn đánh ngang tay với bốn tên Sư cấp, nhưng sau đó Ôn Vân Phong gia nhập vòng chiến thì hắn thua hẳn, chỉ có thể chật vật né tránh, đã bị chúng mấy chưởng, ăn vài đường kiếm, cả người thảm hết sức, tuy nhiên vẫn chưa bị thương quá nặng.
Ôn Vân Sơn thân mình còn lo chưa xong, nào có thời gian để ý tới mấy người Mặc Thủy, Mặc Hỏa cùng Vương Bảo Nhi, còn tên Ôn Thu Sa tu vi yếu nhưng thích xông pha, lao lên sau đó bị một chưởng bắn ngược trở về, lúc này đang nằm một đống trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Một cô gái mỏng manh yếu ớt lại xinh đẹp như Vương Bảo Nhi chắc chắn luôn là mục tiêu đầu tiên mà bọn thổ phỉ này hướng tới. Chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn vang lên, Mặc Thủy cùng Mặc Hỏa lảo đảo ngã ra sau, thân hình rơi xuống đất không thấy động đậy gì, còn sống hay không thì không ai biết.
Đến đây dong binh đoàn vô danh này chỉ còn Ôn Vân Sơn và Vương Bảo Nhi là còn có thể chiến đấu, Vương lão thì đương nhiên có thể, nhưng vì lí do gì đó, ông vẫn ngồi im một chỗ, một bộ dạng bị kinh sợ không nhẹ.
Hạ thủ với hai huynh đệ Mặc Thủy là một trong hai tên tâm phúc của Ôn Vân Phong có tu vi Sư cấp ngũ phẩm, lúc này đang mang một bộ mặt hèn mọn tiến tới gần Vương Bảo Nhi. Đứng trước mặt Vương Bảo Nhi hiện tại là hai tên tâm phúc của Ôn Vân Phong cùng với vài tên Sĩ cấp khác. Tên vừa mới hạ thủ với hai huynh đệ Mặc Thủy quay sang nói với tên tâm phúc còn lại: “Tứ Đức, vụ này chia ra sao đây, hay là nhường ta nhé, con bé này ngon lành quá, lâu lắm rồi lão tử không có động tới gái còn trinh nguyên.”
Tứ Đức một bộ dạng lạnh te, đến nhìn cũng không thèm nhìn nói: “Muốn làm gì thì làm, ta không có hứng thú với đàn bà con gái, chỉ có tên dâm trùng Trần Thế Khải như ngươi mới như vậy thôi.”
“À ừ quên mất, ngươi là một tên võ si a, xin lỗi xin lỗi ta quên, hê hê”, vỗ vỗ đầu, Trần Thế Khải cười giả lả, sau đó quay sang Vương Bảo Nhi, miệng cười hèn mọn nói:
“Cô bé, chớ có kháng cự, biết điều thì ngoan ngoãn buông tay đầu hàng đi, có khi còn được ta đem về nạp làm tiểu thiếp, đừng để ta phải lạt thủ tồi hoa, hắc hắc..”
Vương Bảo Nhi mặc dù bình thường lúc nào cũng cười đùa nhưng lúc này lại thể hiện ra vẻ quật cường hiếm thấy, nàng không hề sợ hãi mà rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm, không hề nói một lời nào mà đâm về phía Trần Thế Khải. Trần Thế Khải đường đường là Sư cấp ngũ phẩm, như thế nào có thể bị một Sĩ cấp lục phẩm như Bảo Nhi đâm trúng chứ, hắn cười khảy một tiếng, rút thanh đại đao ở sau lưng ra, dùng mũi đao gạt kiếm của Bảo Nhi ra rồi sau đó đạp một cước vào bụng Bảo Nhi, không hề có ý nương tay. Bảo Nhi hự một tiếng liền bắn ngược ra đằng sau, thổ ra một ngụm máu. Trần Thế Khải lững thững bước đến, miệng cười thô bỉ:
“Hắc hắc, tiểu cô nương cũng thật cá tính nha, nhẹ nhàng không muốn lại cứ đi thích mạnh bạo, bất quá lão tử thích..”
Câu nói nghe có vẻ bình thường, nhưng qua cái giọng điệu của hắn thì lại trở nên vô cùng ám muội, mấy tên thủ hạ của Trần Thế Khải nghe vậy thì cũng cười ha hả, biểu tình cực kì mập mờ mà nhìn Bảo Nhi. Trần Thế Khải hất cằm một cái, tên thủ hạ đứng đằng sau hiểu ý liền tiến lên định túm lấy Vương Bảo Nhi. Đúng lúc này, một tiếng gió rít vang lên, sau đó là một thanh đoản kiếm màu đen lao đi với tốc độ kinh người từ phía xa, đâm xuyên qua đầu của tên thủ hạ vừa mới định chạm vào người Vương Bảo Nhi, thanh kiếm vừa trúng mục tiêu, một thân ảnh ngay lập tức trồng rỗng xuất hiện bên cạnh, đưa tay rút mạnh thanh kiếm ra khiễn não tương văng lung tung.
Triệu Thế Khải cùng Tứ Đức nhìn thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện thì giật mình không nhẹ, tai nghe thấy tiếng chém giết bỗng im bặt, cả hai cùng không hẹn mà quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy lúc trước đứng ở đó hơn 30 tên thổ phỉ thì lúc này chỉ còn đó là 30 cái xác chết không toàn thây, kèm theo là một đống chân đứt tay cụt nội tạng rơi vương vãi khắp nơi, tràng cảnh máu me đến mức bọn hắn có cảm giác buồn nôn.
Tử Phong một đường chém giết không ngừng,
Thuấn bộ được sử dụng liên tiếp, mỗi một lần dùng là tương đương với vài mạng nằm xuống, chỉ trong thoáng chốc hắn đã dọn dẹp sạch sẽ hết đống rác rưởi biết đi này, đúng lúc đó thì hắn nhìn thấy Triệu Thế Khải và Tứ Đức đang đứng trước mặt Vương Bảo Nhi, còn nàng ta thì đang nằm trên mặt đất, khóe miệng có vệt máu. Mặc dù không rõ tại sao đến tận mức này rồi mà Vương lão vẫn không ra tay, nhưng nhìn gương mặt bỉ ổi hèn mọn của Triệu Thế Khải, Tử Phong thừa biết rằng tên này hẳn là đang muốn cưỡng gian Vương Bảo Nhi này thôi. Công bằng mà nói, Vương Bảo Nhi vô cùng xinh đẹp, dáng người tuyệt hảo, “ngực tấn công mông phòng thủ”, cặp chân dài thon nhỏ, gương mặt yêu kiều đáng yêu, ai thấy cũng thích, tên thổ phỉ này động lòng cũng không lạ lắm.
Tử Phong tự nhận mình là một tên điên giết người không ghê tay, nhưng giết thì giết, hắn ghét nhất là cái thể loại đàn ông đi cưỡng gian đàn bà con gái, mặc dù không phải là quân tử theo đuổi chính nghĩa nhưng với thể loại đàn ông như vậy, hắn chỉ có một thứ muốn làm, giết, giết hết, giết trước hỏi sau. Ra tay cứu Vương Bảo Nhi không phải vì nàng ta, mà là do hắn quá ngứa mắt đối với cái tên hèn hạ khốn kiếp Trần Thế Khải trước mặt, tên khốn này trước kia khẳng định đã làm chuyện đồi bại với nhiều nữ tử, cứ nhìn bộ dáng của hắn thì biết.