Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 474



Tử Phong chậm rãi bước tới trước mặt đại hán, với chiều cao của hắn mà cũng phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt của đại hán, không thể không nói đối phương thực sự rất to lớn.

Hiển nhiên những dong binh đang tập trung trong đại sảnh Dong Binh Công Hội đều biết đến lai lịch của đại hán này, một bên là một dong binh cấp bậc Kim Cương nổi tiếng với tu vi Tôn cấp thất phẩm cực kỳ cường hãn, một bên là hai đệ tử trẻ tuổi của Lăng Hư Cung cùng một người thần bí không rõ thân phận, chắc chắn sẽ có trò hay diễn ra.
“Ngươi có biết bọn ta là ai không?” Tử Phong chậm rãi lên tiếng, một thứ giọng nói hỗn tạp nam không ra nam, nữ không nữ, thậm chí còn có cảm giác như là kim loại đang ma sát với nhau vang lên, tuy khó nghe nhưng vẫn rõ từng chữ.
“Lăng Hư Cung chứ gì, cũng chỉ là hai tên đệ tử cỏn con vừa mới đột phá Vương cấp mà thôi” Đại hán khinh thường nói.
“Biết chúng ta là người của Lăng Hư Cung mà ngươi vẫn có thái độ như thế hả?” Tử Phong nghiêng đầu nói.
“Lão tử nhổ vào cái Lăng Hư Cung của mi, các ngươi cùng lắm là người của phân đà nào đó mà thôi, làm gì có chuyện người của chủ tông Lăng Hư Cung đến nơi này, hơn nữa còn đăng ký làm dong binh nữa, ta cười chết mất, lần sau muốn phô trương thanh thế thì hãy hành động sao cho giống với thân phận mà ngươi đang bày ra chút đi.” Đại hán cười lớn.
“Ngươi có thù oán gì với Lăng Hư Cung ư?” Tử Phong vẫn vô cùng điềm tĩnh hỏi.
“Không có, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn thấy đám đệ tử bình hoa không biết nắng mưa của mấy đại tông môn các ngươi là lão tử ngứa mắt, tối ngày chỉ biết khoe mẽ xuất thân danh môn chứ có làm được cái con mẹ gì đâu.” Nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, đại hán trưng ra một vẻ mặt khinh bỉ mà nói.
“Xoạt!!”

Một luồng gió mạnh thổi qua, một thân ảnh màu xám tro đột ngột xuất hiện bên cạnh Tử Phong và đại hán kia, nhìn kỹ lại thì đấy là một trung niên nhân với gương mặt đầy vẻ trí tuệ đang mỉm cười nhè nhẹ, tay đung đưa một chiếc quạt giấy.

Dong binh xung quanh gần như ngay lập tức nhận ra người mới tới, có người bật thốt lên
“Hội trưởng!!”
Trung niên nhân này chính là hội trưởng của chi nhánh Dong Binh Công Hội đặt ở Tử Tinh Thành, cũng chính là vị Bán Thánh cường giả của công hội toạ trấn ở đây, căn bản chính là một tôn đại lão có lực chấn nhiếp khủng bố.
“Nhị vị, đây là đại sảnh của công hội, nếu có xích mích gì thì xin hãy ra bên ngoài để xử lý, ở đây có quy định cấm động thủ.” Trung niên nhân híp mắt nói.
“Lão già kia, bỏ ngay cái trò ấy đi, mọi khi lão tử quậy phá loạn lên thì chẳng làm sao, nay nhìn thấy mấy người của Lăng Hư Cung thì lại làm trò mèo ra giảng quy củ, tính nịnh bợ Lăng Hư Cung kiếm chỗ tốt hả? Xin lỗi nhưng ta không có lí do phải nghe theo ngươi, làm gì nhau?” Đại hán cao giọng nói.
“Dong Binh Công Hội trung lập tuyệt đối, không bao giờ đi theo một thế lực nào cả, ta cũng vậy, không có lí do gì để ta phải nịnh bợ người của Lăng Hư Cung như lời ngươi nói cả.

Bình thường ta không ra mặt chỉ là bởi nể tình ngươi là một dong binh cấp cao có nhiều cống hiến cho công hội, hôm nay ta buộc phải xuất hiện chung quy lại cũng chỉ bởi vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, đừng có…..”
Tử Phong đột nhiên giơ một cánh tay ra chen vào giữa hai người trước mặt, cắt ngang câu nói dang dở của vị hội trưởng, miệng nói
“Hội trưởng à, ta dù không thích nhưng cũng phải công nhận điều này.”
Vừa mới dứt lời, Tử Phong liền búng tay một cái, âm thanh của một cái búng tay vốn vô cùng nhỏ sau một tích tắc liền biến thành một luồng sóng linh lực cực đại lan rộng ra tứ phía.

Tất cả mọi người bên ngoài đều không thể cảm nhận được độ lớn mạnh ra sao, chỉ biết rằng cú búng tay vừa rồi mang theo một làn sóng linh lực phóng ra ngoài mà thôi.
Nhưng mà hai người đứng ngay trước mặt Tử Phong thì khác, hội trưởng công hội giống như nghe thấy tiếng sấm nổ ngay bên tai, cả người văng ngược về phía sau, lộn vài vòng trên không trung rồi mới trượt dài trên mặt đất một đoạn trước khi dừng lại, lục phủ ngũ tạng co thắt kịch liệt, khoé miệng chảy ra một dòng máu nhỏ.
Cơ mà bên kia đại hán không may mắn như vậy, hầu hết lực lượng của Tử Phong đều nhắm vào hắn, bên phía vị hội trưởng kia chỉ là bị dính dư ba mà thôi.

Thử tưởng tượng dư ba của một luồng sóng linh lực đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại có thể khiến một Bán Thánh cường giả thổ huyết, vậy một Tôn cấp thất phẩm đứng mũi chịu sào thì sẽ như thế nào? Hiển nhiên là không ổn rồi.
Trong một sát na ngay khi Tử Phong búng tay, không gian xung quanh người đại hán đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, sau một cái nháy mắt liền tan vỡ, biến toàn bộ cơ thể đại hán thành một đám thịt vụn đỏ lòm bắn tung toé lên không trung, nhuộm đỏ cả bức tường ở sau lưng với một đám vật chất nhầy nhụa tanh mùi máu.

“Hắn ta nói đúng, ta không cần phải nghe theo lời của ngươi!” Tử Phong thu tay lại, lạnh nhạt nói.
Toàn bộ sự việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, đến khi mọi người tỉnh hồn lại thì đã thấy một bức tường công hội ngày hôm nay đổi màu sơn từ trắng sang đỏ, còn hội trưởng công hội đang ở một bên ôm ngực, đầu tóc mất trật tự không còn chút phong độ thường ngày nào nữa.
“Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên! Còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta đi thôi.” Tử Phong quay đầu lại nói.
Hai người Trần Duệ cũng chẳng còn cách nào khác mà đi theo, dù sao thì chuyện xảy ra cũng nằm trong dự đoán của hai người, chỉ là không ngờ sư phụ bọn hắn lại ra tay tàn bạo như vậy mà thôi.
“Đứng lại!” Hội trưởng công hội hét lớn một tiếng.
“Không cần phải lôi Dong Binh Công Hội ra để hù doạ ta, ta chính là Thập Thất của Lăng Hư Cung, chắc hẳn ngươi cũng biết đó có ý nghĩa là gì.” Tử Phong đến quay đầu lại cũng không thèm, trực tiếp dẫn theo Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đi ra ngoài.
Quả đúng như những gì Tử Phong vừa nói, xác thực hội trưởng công hội định lôi Dong Binh Công Hội ra để cảnh cáo hắn không được làm bừa, chỉ là khi nghe thấy Tử Phong nói mình là “Thập Thất của Lăng Hư Cung”, hội trưởng công hội ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Dong Binh Công Hội trung lập tuyệt đối, hơn nữa cũng thường xuyên tiếp nhận những yêu cầu nhiệm vụ tới từ vô vàn thế lực, trong đó có cả những thế lực đỉnh tiêm như Lăng Hư Cung.

Nếu nói đến việc thu thập thông tin tình báo thì Dong Binh Công Hội đứng đầu thiên hạ, không nơi nào là không có tai mắt của công hội, thậm chí còn có rất nhiều người thuộc về các thế lực lớn sẵn sàng bán tin tức cho Dong Binh Công Hội, và đương nhiên công hội rất vui lòng mua lấy, thông tin càng quý thì càng được giá cao.
Lăng Hư Cung là một thế lực đỉnh tiêm, tuy rằng không phải là duy nhất trên Huyền Linh đại lục nhưng sức ảnh hưởng thì vô cùng lớn, nói có chút phóng đại chứ nếu Lăng Hư Cung dậm chân một cái cũng có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền, khiến cho cả đại lục phải hỗn loạn.

Lẽ dĩ nhiên thông tin bên trong Lăng Hư Cung cũng thuộc hàng thông tin có giá trị cao luôn được Dong Binh Công Hội chú ý đến.
Cũng từ đó mà suy ra, Tử Phong ở trong Dong Binh Công Hội cũng thuộc hàng khá nổi tiếng, một vị tân tấn trưởng lão trong vòng 5 năm ngắn ngủi đã có thể khẳng định tên tuổi của mình trong hàng ngũ cường giả tối cao của Lăng Hư Cung, địa vị không cao nhưng lại có lực chấn nhiếp không hề nhỏ, được chú ý đến cũng không có gì là lạ.
Hội trưởng chi nhánh ở Tử Tinh Thành tuy chỉ có tu vi Bán Thánh, ở trong mắt người thường đã là cường giả nhất lưu, nhưng thực lực như vậy vẫn chưa đủ để có thể tham dự vào chuyện của cường giả cao tầng, chỉ là tùng hợp một chỗ hắn có thân phận là hội trưởng một chi nhánh khá lớn của công hội, từ đó mới biết được thông tin liên quan đến Tử Phong.
Chính vì biết rất rõ “Thập Thất của Lăng Hư Cung” là ai nên hắn mới dứt khoát nhắm mắt làm ngơ chuyện vừa rồi, nói đùa sao, bản thân hắn chỉ có tu vi Bán Thánh, so với con giun cũng chỉ to hơn một chút trong mắt người ta, dù vị trưởng lão khét tiếng là giết người như ngoé này có chặt hắn ra làm mười hai khúc thì Dong Binh Công Hội cũng tuyệt đối không trả thù cho hắn.
“Sư phụ có vẻ thích giết người thật đấy..” Nạp Lan Yên Nhiên thở dài.
“Vi sư không phải là thích giết người, mà là chốn giang hồ hiểm ác, bản thân con càng nhân nhượng thì kẻ khác lại càng lấn tới, chỉ có cực hung cực ác thì mới có thể khiến người ta kiêng dè.

Nhưng mà nên nhớ là cái gì cũng có chừng mực thôi, ta có thể tung hoành ngang dọc chủ yếu dựa vào thực lực bản thân, còn các con cũng có thể tỏ ra ác độc để chấn nhiêp người khác, nhưng thực lực như vậy thì vẫn chưa đủ.

Một đạo lý mà ta đúc kết ra được khi tu vi vẫn còn ở yếu như các con, đó là tận lực thu liễm bản thân lại, chỉ thể hiện khi thật sự cần thiết, khi nào thực lực mạnh mẽ tới mức có thể đi ngang thiên hạ như ta thì hẵng ra mặt.
Với cả vừa rồi hắn ta dám dùng sóng linh lực để chấn nhiếp đệ tử của ta, ta chỉ trả lại y nguyên như thế cho hắn mà thôi."
Tử Phong đối với nữ đệ tử này cũng rất ưa thích, mặc dù khi chỉ điểm tu luyện hay huấn luyện thực chiến thì hắn không nương tay, nhưng chung quy lại so với Trần Duệ thì hắn đã nhẹ tay hơn rất nhiều.

Sở dĩ hắn có phần thiên vị chiều chuộng Nạp Lan Yên Nhiên là bởi vì dù sao nàng cũng là nữ đệ tử duy nhất của hắn, hơn nữa bình thường tính tình của nàng cũng vô cùng tinh quái đáng yêu, lại được thêm một điểm cộng đó là thường xuyên đưa ra những câu hỏi dạng “gãi đúng chỗ ngứa”, thuận tiện cho Tử Phong hắn dạy dỗ Trần Duệ.
Có thể trong thời gian ngắn truyền thụ kinh nghiệm của bản thân đồng thời “tẩy não” Trần Duệ một cách triệt để không thể không kể đến công lao của Nạp Lan Yên Nhiên, đồ đệ bảo bối như vậy bảo sao Tử Phong không ưa thích cho đươc.
Tử Phong dẫn theo đệ tử đi thẳng ra ngoài không hề có ai ngăn cản, một màn vừa rồi của hắn mang lại tác dụng chấn nhiếp tuyệt đối, nếu còn có ai ngăn cản hắn thì căn bản chính là dạng đầu bị bò đá.

Cơ mà điều không thể tưởng tượng nhất lại xảy ra, có người ngăn cản hắn thật
“Tiền bối!! Tiền bối!! Có phải là ngài không??” Một giọng nữ nhân thánh thót vang lên, cùng lúc đó là một thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mặt Tử Phong.
Tử Phong nheo mắt nhìn nữ nhân vừa mới xuất hiện, đây là một nữ tử rất đẹp, ít nhất trong cái nhìn của một người thường xuyên nhìn thấy đỉnh cấp mỹ nữ cấp bậc hoạ thuỷ thì nàng ta cũng thuộc dạng xinh đẹp, gương mặt trẻ trung nhưng lại mang theo nét thành thục trải đời, thân hình hơi thấp bé một chút vận trên người một bộ y phục chiến đấu thường thấy của các nữ dong binh với quần ngắn, áo bó sát người lại để lộ ra vẻ dã tính lạ mắt, tổng thể lại mà nói thì nữ nhân này cũng có nét hấp dẫn riêng.
Trí nhớ của Tử Phong rất tốt, nếu không muốn nói là thuộc dạng biến thái, đã nhìn thì không quên, nhưng mà trong lúc nhất thời hắn không hề nhận ra nữ tử đang chặn đường này, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta khi gọi mình có phần quen thuộc mà thôi.
Nhìn thấy Tử Phong có vẻ như là không nhận ra mình, nữ tử ngay lập tức nói
“Tiền bối không nhớ tới tiểu nữ ư? Liên thành, Vương gia….”
“Vương Bảo Nhi!!” Nữ tử còn chưa nói xong, Tử Phong đã có chút bất ngờ bật thốt lên.


Bình Luận (0)
Comment