Cuồng Long Ở Rể

Chương 6


Cả nhà Lâm Tuyết Thanh đương nhiên là chẳng thèm để ý đến mấy lời nói đó của Diệp Mộ Phàm.

Sau khi Bạch Tố Châu ném thứ đó cho anh, bà ta liền đóng sầm cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Diệp Mộ Phàm sờ sờ mũi, cười khẩy một cái rồi xoay người rời khỏi nơi này.

7-2, tòa nhà 6, tiểu khu Hoa Viên, căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách mà Diệp Mộ Phàm đã dốc hết tiền để mua, giờ anh không còn đủ tư cách để bước vào trong nữa.

Anh ăn chút gì đó ở bên ngoài rồi đi tàu điện ngầm trở lại nhà của Dương Kiên!Trên tàu điện ngầm, Trâu Tuyết Liên gọi điện cho anh nói rằng cô ta đã đàm phán với công ty Thịnh Vượng, bên kia đồng ý sẽ bán đi công ty, giá thương lượng của Trâu Tuyết Liên là năm trăm bảy mươi tỷ! Tiết kiệm được cho Diệp Mộ Phàm không ít tiền, thời hạn ký hợp đồng là mười giờ sáng ngày mai!Diệp Mộ Phàm vui mừng khôn xiết, anh nóng lòng mong chờ đến ngày mai!Đến lúc đó, biểu cảm của Lâm Thiên Hương chắc chắn là sẽ rất thú vị!Đồng thời, ngày mai anh cũng có cơ hội hồi phục lại trí nhớ của mình.

Trong lòng đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, anh ngồi tạm trên ghế nhà Dương Kiên qua một đêm, ngày hôm sau, anh chào Dương Kiên một tiếng rồi rời khỏi nhà, sau đó lên mạng tra địa chỉ của công ty Thịnh Vương rồi ngồi tàu điện ngầm đến đó!Chín giờ rưỡi, anh đã vô cùng thuận lợi đến được nơi hẹn.

Quy mô của công ty Thịnh Vượng được coi là công ty hậu cần số một ở Giang Thành, họ có một tòa nhà văn phòng sáu tầng, khi Diệp Mộ Phàm bước tới cửa, bảo vệ ở cửa đã ngăn anh lại và hỏi: "Dừng lại, anh đến đây làm gì?"Diệp Mộ Phàm có hơi sững sờ, sau đó, trên mặt khẽ nở nụ cười, nói: "Ừm, coi như là tôi đến làm việc đi.

""Làm việc? Thẻ công tác của anh đâu?" Nhân viên bảo vệ đi tới trước mặt Diệp Mộ Phàm hỏi.

Nhân viên bảo vệ này là một người đàn ông có vẻ ngoài chưa đến ba mươi tuổi, trông anh ta khá cường tráng.


"Tôi! " Diệp Mộ Phàm đang định giải thích, lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Diệp Mộ Phàm?"Diệp Mộ Phàm nhìn theo giọng nói, ở sau lưng anh, Lâm Thiên Hương đang cưỡi chiếc xe máy điện của cô ta dừng lại ở trước cổng công ty.

“Ôi, cô Lâm xinh đẹp, sao hôm nay cô lại đến muộn thế, cẩn thận bị phê bình đấy!” Nhân viên bảo vệ ở cửa nói.

“Tôi nói với ông chủ một tiếng rồi, anh ta đến đây làm gì thế.

” Lâm Thiên Hương hỏi.

“Anh ta nói là đến đây làm việc.

” Nhân viên bảo vệ đáp.

"Làm việc? Anh đến đây làm bảo vệ à?" Lâm Thiên Hương nhìn Diệp Mộ Phàm cười nhạt hỏi: "Hôm qua anh không phải nói sẽ khiến cả nhà tôi phải hối hận sao? Chính là đến công ty chúng tôi làm bảo vệ khiến chúng tôi hối hận à?"Diệp Mộ Phàm cười nhạo: "Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.

""Đợi lát nữa tôi có hối hận hay không không biết, tôi chỉ biết là, bây giờ anh sẽ hối hận đấy.

" Lâm Thiên Hương chế nhạo.


Ánh mắt của nhân viên bảo vệ đứng ở cửa sáng lên, từ cuộc đối thoại giữa Lâm Thiên Hương và Diệp Mộ Phàm, anh ta có thể nhận ra được hai người này không hợp nhau!Anh ta cảm thấy lúc này cần phải đứng ra, thể hiện mình trước một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Thiên Hương, lỡ như có cơ hội thì sao?Anh ta liếc nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Anh đến đây làm bảo vệ sao? Là ai tuyển anh? Sao tôi làm đội trưởng đội bảo vệ mà lại không biết, anh không cần làm việc nữa, tự mình cút đi!"Diệp Mộ Phàm liếc anh ta một cái, bình tĩnh hỏi: "Khi nào mà đội trưởng đội bảo vệ có tư cách sa thải người ta chứ?"“Anh!” Đội trưởng đội bảo vệ tức giận nói.

“Anh ta không đủ tư cách để sa thải anh, nhưng có người đủ tư cách.

"Lâm Thiên Hương chế nhạo, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện, giọng đầy nũng nịu: "Alo, ông chủ, công ty tuyển một người mà em đặc biệt ghét đến làm bảo vệ, anh có thể sa thải anh ta không?" “Ừm, em đang ở cửa, anh qua đây đi!” Lâm Thiên Hương nói xong lập tức cúp máy, nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Hình như anh không biết, tôi làm nhân sự ở công ty này, sếp của tôi chính là giám đốc nhân sự, sa thải anh, là chuyện dễ dàng.

"Quả nhiên, hai phút sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ăn mặc lịch lãm đi tới.

Khi nhìn thấy Lâm Thiên Hương, anh ta mỉm cười tươi rói, nói: "Thiên Hương, em lại đến trễ rồi!"Từ cách anh ta nhìn Lâm Thiên Hương có thể nhận ra anh ta là người đang theo đuổi Lâm Thiên Hương!Từ ánh mắt của Lâm Thiên Hương, Diệp Mộ Phàm cũng có thể thấy được cô ta hoàn toàn không có hứng thú gì với cái chức giám đốc nhân sự này, hơn nữa, chỉ xem người ta là cái lốp xe dự bị thôi.

Người đàn ông bước xuống lầu, liếc nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Anh ta là nhân viên bảo vệ mới?"Lâm Thiên Hương nhanh chóng gật đầu và nói: "Ừ.

"Anh ta nhìn Diệp Mộ Phàm cẩn thận dò xét một hồi, nói: "Anh có thể không cần làm việc nữa.

"Sau đó anh ta lại quay đầu nhìn Lâm Thiên Hương và nói: "Thiên Hương, chúng ta đi lên đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho em.


"Lâm Thiên Hương nhìn Diệp Mộ Phàm một cách đầy tự hào và nở nụ cười khinh thường, nói: "Tôi thực sự hối hận rồi!"Nói xong, cô ta dắt xe đi vào tòa nhà làm việc cùng với giám đốc nhân sự.

Diệp Mộ Phàm không nói gì, chỉ đứng sờ sờ cái mũi của mình.

Mấy phút sau, đội trưởng đội bảo vệ thấy Diệp Mộ Phàm vẫn không rời đi, nhìn chằm chằm vào anh và nói: "Anh còn ở đây làm gì nữa, mau cút ngay.

"Diệp Mộ Phàm lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta lập tức xù lông lên: "Anh còn dám trừng mắt với tôi? Tôi thấy anh là không muốn sống nữa rồi chứ gì.

""Bip bip! " Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz từ từ chạy tới và bấm còi.

Cửa sổ được hạ xuống, ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thò đầu ra nói: "Có chuyện gì vậy?"Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng cúi đầu xuống nói: "Ông chủ, có chút chuyện nhỏ, tôi lập tức đi mở cửa cho ngài!"“Anh Diệp!” Đúng lúc này, bên hàng ghế sau, một giọng nói êm tai vang lên.

Diệp Mộ Phàm nhìn ra sau thì thấy Trâu Tuyết Liên đang đeo mắt kính mặc đồng phục cũng đang ngồi trong xe.

Người đàn ông trung niên nghe Trâu Tuyết Liên nói vậy, anh ta ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Mộ Phàm: "Cậu ta chính là cậu Diệp muốn mua lại công ty của chúng ta?"Trâu Tuyết Liên gật đầu và nói: "Chính xác!"Người đàn ông trung niên nhanh chóng mở cửa xuống xe, trong ánh mắt còn đang ngỡ ngàng của đội trưởng đội bảo vệ, anh ta bước đến chỗ Diệp Mộ Phàm và nói: "Cậu Diệp còn trẻ mà không ngờ lại có tài như thế, vậy mà có thể mua lại được công ty của chúng tôi.

"Trâu Tuyết Liên cũng bước xuống theo, chớp mắt với Diệp Mộ Phàm, sau đó cười nói: "Giới thiệu với anh, đây là tổng giám đốc Hà, Hà Cường!"Hà Cường cau mày nói: "Anh Diệp, sao anh không lên lầu đợi tôi.

"Bên cạnh, trên trán đội trưởng đội bảo vệ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nuốt nước bọt nói: "Giám đốc, anh có nhầm lẫn gì không, hình như anh ta đến công ty của chúng ta làm bảo vệ mà! "Hà Cường nhìn thấy phản ứng của anh ta có lẽ cũng đã đoán được xảy ra chuyện gì, anh ta nhìn đội trưởng đội bảo vệ và mỉm cười nói: “Sau này, anh Diệp sẽ là sếp mới của anh.


”"Cái này ! " Đội trưởng đội bảo vệ thất kinh hồn vía!Hà Cường không nói gì thêm, làm một tư thế mời rồi nói: "Chúng ta vào công ty nói chuyện!"Diệp Mộ Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó hắn liếc mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ nói: "Sau này anh không cần đến công ty làm việc nữa.

"Quá trình ký kết hợp đồng cũng không rườm rà lắm, Diệp Mộ Phàm ký tên và ấn dấu vân tay của mình, còn Trâu Tuyết Liên chịu trách nhiệm về tất cả các thủ tục trong quá trình này.

Công ty cũng không có động tĩnh gì lớn, chỉ là mấy lãnh đạo cấp cao của công ty đã biết chuyện này.

Mười giờ rưỡi, hợp đồng mua lại chính thức có hiệu lực.

Diệp Mộ Phàm thở phào, nhìn giám đốc điều hành của công ty nói: "Việc đầu tiên, sa thải giám đốc nhân sự của công ty, tìm một người mới thế vào.

"Giám đốc điều hành sửng sốt, không ngờ Diệp Mộ Phàm lại ra lệnh như vậy ngay sau khi ký hợp đồng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ làm ngay!"Một văn phòng trên tầng ba của công ty chính là bộ phận nhân sự, lúc này trong phòng làm việc, giám đốc nhân sự Trần Phương của bọn họ đang ngồi bên cạnh Lâm Thiên Hương, mỉm cười hỏi: "Cái bánh bao này ngon không, sáng nay anh phải lái xe hơn mười cây số để mua cho em đấy, hôm nay tan làm em phải mời anh đi xem phim!"Những người trong bộ phận nhân sự cũng không ngạc nhiên về chuyện này.

Trần Phương và Lâm Thiên Hương có ý với nhau, mọi người trong bộ phận đều biết điều đó.

Lâm Thiên Hương bĩu môi, vừa định nói thì lúc này, ở cửa có một người bước vào, nói: "Không cần tan làm nữa.

"Sắc mặt của Trần Phương hơi thay đổi, anh ta nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu nói: "Sếp Từ!"Sếp Từ nhìn Trần Phương, bình tĩnh nói: "Tới phòng tài vụ kết toán tiền lương của anh, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi.

"Trần Phương có hơi giật mình, kinh ngạc nói: "Sếp Từ, đây là ý gì?"“Là ý gì?” Sếp Từ khẽ liếc anh ta một cái nói: “Rất đơn giản, anh đã bị đuổi việc!”

Bình Luận (0)
Comment