Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 234

Nhưng Diệp Lâm cũng không ngu ngốc đến mức vạch trần thân phận của mình, gây ra những rắc rối và hiểu lầm không đáng có.

Ngược lại, cứ như bây giờ lại khá tốt.

Trước khi sự thật về vụ tai nạn năm năm trước được phơi bày, Diệp Lâm quyết định tạm thời sử dụng thân phận này.

"Tôi muốn cảm ơn anh..." Kim Lũ Y tiếp tục: “Lần trước ở Lê Viên, có phải anh đã chữa lành bàn tay bị gấy của tôi không?"

"Với cả, anh cũng đã chữa khỏi chân của Thơ Nhã. Nghe cậu ấy nói, anh là một bác sĩ rất tài giỏi, đúng chứ?"

Kim Lũ Y nhớ lại tất cả những điều này và quy hết công lao cho Diệp Côn Luân. "Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cô không cần phải bận tâm."

Tuy nói như vậy nhưng Kim Lũ Y biết nên báo đáp ơn nghĩa của người khác: “Khi nào tôi có thể mời anh một bữa để cảm ơn một cách đàng hoàng, được không?”

"Hơn nữa, tôi ở ngay biệt thự dưới núi, chúng ta là hàng xóm, nếu anh bằng lòng thì cũng có thể đến nhà chúng tôi chơi."

Diệp Lâm nói: "Chuyện này để sau hãy nói."


Nói xong, Diệp Lâm vẫy tay, xoay người đi về phía núi.

Bởi vì đang cải trang nên Diệp Lâm không thể giữ khuôn mặt này quá lâu được.

Hơn nữa, lô đan dược anh vừa luyện chế ở nhà cũng sắp xong, Diệp Lâm đang nóng lòng muốn quay lại kiểm tra tình hình. Lần này, anh dùng linh chỉ ngàn năm làm thuốc dẫn, nếu thất bại sẽ là một tổn thất khổng lồ.

"Đã muộn rồi, Kim đại nhân, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

Nhìn bóng dáng Diệp Côn Luân đi xa dần, Kim Lũ Y lại cảm thấy dường như mình đã từng quen biết anh trước đây.

"Diệp Côn Luân này... Nhìn từ phía sau... Sao lại giống tên khốn đó đến vậy nhỉ?" Như thể được đúc từ cùng một khuôn ra vậy. Trong đầu Kim Lũ Y đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo.

Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu phủ nhận, cho rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.

 
“Tên khốn họ Diệp đó còn không bằng một sợi tóc trên đầu anh Diệp!”

"Chẳng khác nào rắn với rồng!"

Khi nghĩ đến người đó, trong mắt Kim Lũ Y lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.

Trong lòng cô, Diệp Lâm không đáng một xu, nhưng cô lại cảm thấy biết ơn và quý mến Diệp Côn Luân vì đã cứu mình.

Lúc này, Khôi Lão đã trốn thoát, nhanh chóng đến nơi dừng chân của nhà họ Bạch.

"Bà Bạch! Nhanh... Cứu tôi với..." Nghe thấy âm thanh, mọi người trong nhà họ Bạch lập tức cảnh giác.

Nhưng khi nhìn thấy Khôi Lão đang hỗn loạn và đầy thương tích, họ lập tức sửng sốt.


"Là gia chủ nhà họ Khôi!" "Những chuyện này là sao?" "Vết thương nghiêm trọng quá..."

Bà Bạch cũng đi ra, nhìn thấy Khôi Lão, vội vàng tiến tới đỡ: “Khôi Lão, ông bị sao thế? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?"

Mặc dù đã dùng chiếc áo choàng xám để tránh mũi tên chí mạng mà Kim Lũ Y bắn ra, nhưng mũi tên vẫn xé rách lưng ông ta, chỉ cách tim một khoảng ngắn.

Cộng thêm một chưởng của Diệp Lâm, khiến toàn thân ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, vô cùng khó chịu.

"Tôi... Khôi Lão dừng lại, nói dối: “Trên đường trở về, bọn tôi bị Diệp Côn Luân đánh lén. Tất cả người trong tộc của tôi đều chết trong tay tên đó, tôi là người duy nhất trốn thoát!"

Cái gì?.

||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||

Lời này vừa nói ra, mọi người nhà họ Bạch đều chấn động.

"Làm sao có thể?"

"Diệp Côn Luân ra tay trước sao?"

“Ai đã tiết lộ tung tích của chúng ta?”


Bà Bạch lại hỏi: “Diệp Côn Luân còn nói gì nữa?”

"Cậu ta nói... lần sau sẽ một lần xử lý hết cả năm gia tộc chúng ta!"

Nói đến đây, sắc mặt Khôi Lão chợt cứng đờ. Ông ta ôm chặt tim mình, đau đớn ngã xuống đất.

Chẳng bao lâu sau đã chết. Hải

Hiện trường trở nên náo động. “Là bùa chút"

Bà Bạch xé áo của Khôi Lão ra và bàng hoàng khi phát hiện một hoa văn trên lưng đang dần dần biến mất.

"Thì ra là để ông ấy quay về báo tin!" "Đây cũng là lời cảnh cáo đối với năm đại gia tộc chúng ta!"

"Tên Diệp Côn Luân này không đơn giản!"

Bình Luận (0)
Comment