Nếu biết sớm hơn thì anh ta đã không đến đây khoe khoang, lẽ ra nên về nhà trước mới phải.
Cao Quang ở bên cạnh là cũng há hốc miệng choáng váng, bất động như một tác phẩm điêu khắc.
Trái tim anh ta như bị đảo lộn, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Thủ đoạn đáng sợ như vậy thực sự làm anh ta mở rộng tầm mắt.
Anh không biết lần này mình đã gặp được thần cờ bạc thực sự? Thánh cờ bạc? Hay ông tổ của ngành cờ bạc nữa?
Phải biết, đây kỷ lục cao nhất của sư phụ anh ta cũng chỉ là hai mươi mốt điểm, tức là lắc ra được thêm một mặt ba điểm nữa mà thôi.
Nhưng bây giờ, tất cả các mặt của ba viên xúc xắc đều được sắp xếp gọn gàng!
Tất cả mọi mặt!
Trong thời gian ngắn như vậy, tung được tất cả các mặt của ba viên xúc xắc mà vẫn có thể sắp xếp chúng gọn gàng?
€ó thể làm được bất kỳ điều gì trong số đó đã đáng ngạc nhiên lắm rồi, người có thể làm được tất cả chẳng khác nào thần thánh!
Cho dù có đưa cho anh ta một con dao để cắt xúc xắc ngay tại chỗ thì cũng chưa chắc có thể cắt chúng gọn gàng như vậy!
Trên trán Cao Quang toát ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.
Nghĩ lại thì lúc vừa mới lắc ra được mười chín điểm, anh ta còn đắc ý rằng mình thắng chắc rồi. Bây giờ, Cao Quang chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui đầu xuống mà thôi.
Phich!
Cao Quang bừng tỉnh, lập tức quỳ xuống.
"Thần cờ bạc!”
"Anh mới là thần cờ bạc!"
“Vừa tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Xin hãy tha thứ cho tôi, thần cờ bạc!”
Giờ phút này, Cao Quang, người được mệnh danh là thần cờ bạc của khu phố người Hoa ở nước ngoài lại chủ động quỳ xuống, gọi Diệp Lâm là Thần cờ bạc.
Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Những người xung quanh cũng đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Lâm đang ung dung với vẻ kính sợ.
'Thầm nghĩ: “Đây mới thực sự là thần cờ bạc!”
Buồn cười thay, Giang thiếu gia lại bỏ gần tìm xa. Trước mặt có một thần cờ bạc thật sự mà lại dám múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người khác.
"Một trăm triệu này giờ thuộc về tôi." Diệp Lâm nhặt tấm séc trị giá một trăm triệu lên.
"Không được!" Khương Thái Thanh lập tức tiến lên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: "Thần cờ bạc, thánh bạc bạc, tôi không chơi nữa... Xin anh, đừng lấy tiền của tôi..."
"Sao nào? Anh hối hận rồi sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại: “Không phải anh vừa mới nói người nào hối hận thì làm chó sao?”
"Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi là một con chó!" Vì một trăm triệu kia, Khương Thái Thanh cũng không màng đến danh dự nữa: “Gâu, gâu, gâu!"