Cuồng Long Xuất Thế

Chương 337

Hôm nay Lâm Thanh Nham mặc trên người một chiếc váy dài màu bạc xẻ thấp ngực, vòng một cao ngất, căng mọng của cô càng được tôn lên nổi bật sau đằng sau đường xẻ chữ V của chiếc váy, càng khiến người khác bị mê hoặc, muốn ngay lập tức được chạm vào nó.

Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, ở giữa được đính những viên kim cương thấp, lấp lánh theo những chuyển động của cô, càng khiến cho dáng người uyển chuyển của Lâm Thanh Nham thêm tươi đẹp quyến rũ mê người.

Vòng eo thon phía dưới, tiếp đến là cặp đùi thon dài nõn nà, trơn bóng như mỡ đông không chút tì vết, đường xẻ của chiếc váy dài theo những bước đi nhẹ nhàng như liễu của cô vừa khéo khoe trọn được cặp đùi nõn nà. Vừa giống như thanh lịch, lại vừa giống như gợi cảm, thật khiến người ta không thể không nhớ đến.

Hơn nữa, cô vốn đã rất xinh đẹp như tiên nữ rồi, bây giờ cô lại cố tình trang điểm lộng lẫy để đi dự tiệc thì càng khiến cô càng trở nên lộng lẫy hơn.

Đôi chân ngọc đang đi trên đôi giày cao gót màu sáng, trên váy còn có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Với trang phục hôm nay dưới ánh đèn tiệc khiến cho Lâm Thanh Nham trông càng thêm thanh lịch và gợi cảm hơn, cô xinh đẹp nổi bật hơn cả ngôi sao quốc tế.

Diệp Huyền lập tức sửng sốt.

“Anh thấy hôm nay em thế nào?”

Lâm Thanh Nham hỏi Diệp Huyền, trong giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.

“Đẹp, quá đẹp.”

Diệp Huyền lúc này mới kịp thời phản ứng lại, đi lên trước một bước ôm nhẹ trọn vòng eo thon của Lâm Thanh Nham, hít sâu một hơi mùi thơm ngất ngây tỏa

ra từ trên người cô:

“Em xinh đẹp quá mức cho phép như thế này, chút nữa là khiến cho anh không cầm lòng được thì làm sao bây giờ?”

“Phốc..."

Lâm Thanh Nham bị hắn chọc cho phát cười, mắng yêu hắn một tiếng: “Miệng lưỡi ngọt xớt. Có phải anh cũng thường xuyên nói những lời này với Trương Văn Thanh không, chọc cho cô ấy vui vẻ?”

“Ha ha.”

Nhìn thấy Lâm Thanh Nham thoải mái nhắc đến Trương Vấn Thanh như vậy, trong lòng Diệp Huyền càng thêm vui vẻ: “Vấn Thanh thì dịu dàng quan tâm, còn em thì cao quý quyến rũ. Cả hai người, ai anh cũng đều thích cả.”

“Đàn ông xấu, hừ.”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham có chút bất mãn, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút hạnh phúc, bởi vì cô cảm nhận được Diệp Huyền có chút yêu thích cô, ánh mắt yêu thương khi nhìn một người sẽ không gạt được người khác.

Cô cũng đánh giá phong cách ăn mặc hôm nay của Diệp Huyền, chỉ thấy hôm nay Diệp Huyền mặc một bộ đồ vest, tóc được chải chuốt chỉnh tề, nhìn càng thêm đẹp trai khí chất hơn.

“Trời ạ, sao có thể đẹp trai đến như vậy.” Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đẹp trai ngời ngời trước mặt mình, trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng hôm cô bị trúng xuân dược, hai người ở trong xe triền miên.

Ngày hôm đó Diệp Huyền cũng mặc âu phục, nhìn qua vô cùng chính trực và khẳng khái.

“Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Diệp Huyền nhịn không được hỏi cô khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham đứng đó cắn căn môi, đôi mắt lóe sáng, trên môi còn nở nụ cười nham hiểm.

“Không, không có nghĩ cái gì cả. Chúng ta đi thôi nào.”

Lâm Thanh Nham mặt đỏ bừng, lập tức bước lên ôm lấy cánh tay của Diệp. Huyền, mỉm cười ngọt ngào.

'ừm”

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Thanh Nham, tâm trạng của Diệp Huyền cũng trở nên rất tốt, hai người thân mật đi xuống lầu.

“Hai đứa nó vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, trai tài gái sắc, thật là hoàn hảo mà”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment