Editor: Trương Mạn Vi
Beta-er: Taco
Triệu Thiến bước mấy bước rồi mà Hứa Tri Nam vẫn chưa đi theo, cô quay đầu lại nhìn.
Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng của màn hình chiếu sáng chiếc mũi cao cao của cô, còn mang theo một chút ánh sáng xanh, sau đó lông mày cô hơi nhíu lại.
"A Nam?" Triệu Thiến hỏi, "Sao thế?"
"Không có gì."
Hứa Tri Nam áp màn hình điện thoại vào ngực, bước vài bước nặng trịch: "Đột nhiên tớ nhớ ra trong tiệm còn có chuyện tớ chưa làm xong, cậu về phòng trước đi."
Triệu Thiến cau mày, không đồng ý: "Muộn thế này rồi."
Hứa Tri Nam thuận miệng bịa lý do: "Khách hàng buổi sáng thấy không thích hình xăm của tớ lắm, tớ muốn vẽ lại một chút, bản vẽ vẫn ở trong tiệm."
"Không cần tớ đi cùng chứ?"
"Không cần đâu." Hứa Tri Nam cười khẽ, "Đến phòng ngủ rồi thì nhớ nhắn tin cho tớ đấy."
"Được." Triệu Thiến nói tạm biệt với cô, "Cậu trở về sớm nhé, chú ý an toàn.
***
Tiết trời tháng 6, mùa mưa, dưới nền đất là những vũng nước nhỏ lõng bõng.
Tiệm xăm của Hứa Tri Nam cách quán bar không xa lắm, chỉ khoảng mười mấy mét, cô chạy về quán, mở khóa bước vào rồi mới lấy điện thoại ra nhắn lại cho Lâm Thanh Dã.
[Hứa Tri Nam: Bây giờ sao?]
[Anh Thanh Dã: Ừ.]
[Hứa Tri Nam: Không phải anh vẫn ở quán bar à?]
[Anh Thanh Dã: Ra rồi.]
Hứa Tri Nam ngây người nhìn tin nhắn một lúc lâu rồi mới hồi thần lại, cuối cùng nhắn một chữ "Được."
Cô với lấy chiếc túi đeo chéo màu hồng bên cạnh bàn gỗ, cho thêm một quyển sách vào một chai nước vào, sau đó khóa cửa đi về hướng quán bar.
Xa xa, cô đã nhìn thấy Lâm Thanh Dã đứng ở cửa hông quán bar, vóc dáng cao ngất.
Gió đêm bỗng nổi lên, sau lưng là vầng trăng thanh bạc tĩnh lặng.
Lâm Thanh Dã có mang khẩu trang, trên đầu còn có cả mũ nữa, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên vai anh khoác một chiếc túi, lười biếng dựa vào tường.
Hứa Tri Nam hơi ngẩn ngơ, giơ tay lên vuốt mái tóc đang bị gió thổi loạn, bước chân dần chậm lại.
Nhìn Lâm Thanh Dã kéo khẩu trang xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo, trên làn da vẫn hằn lên từng đoạn từng đoạn gân xanh rõ ràng, rồi sau đó anh móc thuốc lá từ trong túi, lấy ra một điều rồi ngậm trên miệng, hai gò má cao cao hơi cúi xuống, ánh lửa le lói cho đốt ngón tay anh.
Anh thở ra làn khói, rồi nhận được tầm mắt cô, nghiêng đầu nhìn cô, dưới vành mũ lộ ra đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm.
Sau đó ngón tay kẹp điếu thuốc hơi cong lên, gọi cô.
Đúng lúc đó, ông trời như đổi tính, mới nãy trời còn se se lạnh nay đã có hạt mưa trút xuống, rồi từng hạt nặng nề rơi xuống mặt đất, Hứa Tri Nam ngây ngốc, vội chạy tới.
Cửa hông quán bar chỉ có một mái hiên nhỏ, rất hẹp, hai người đứng chung một chỗ.
Vừa nãy tóc thổi loạn để lộ ra vầng trán xinh đẹp của cô, cô lấy tay đè tóc xuống, ngẩng đầu lên tìm đôi mắt anh.
"Anh Thanh Dã." Cô nhẹ giọng hỏi: "Tiền rượu vừa nãy là anh trả giúp em sao?"
"Ừ." Anh búng ngón tay để rơi tàn thuốc, thờ ơ nói: "Tới đấy sao không bảo tôi một tiếng?"
"Bỗng dưng được bạn rủ thôi."
Mùa hè mưa nói đến là đến, không có chút báo trước, Hứa Tri Nam đi ra ngoài, quên mang ô đểtrong tiệm.
"Anh có mang ô không?" Cô hỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, miệng ngậm khói: "Không."
"À..." Hứa Tri Nam có chút lo lắng nhìn hạt mưa chảy xuống thành từng chuỗi dưới mái hiên.
"Chạy?" Anh hỏi.
Hứa Tri Nam ngẩn người, mưa lớn như vậy, chạy về sẽ bị ướt hết mất.
Cô gái nhỏ vừa do dự vừa lo lắng, trên vai còn mang theo túi nhỏ, gương mặt của cô cũng không gầy đến mức không có thịt, cô là mặt trái xoan, chỉ là khung xương nhỏ, nên nhìn giống như một cô bé vậy, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Lâm Thanh Dã nhìn cô trong chốc lát, rồi cởi áo khoác.
Anh đưa điếu thuốc đang hút dở của mình lên miệng, sau đó nắm bả vai cô kéo qua, choàng áo khoác cho cô, rồi kéo khóa lên tận trên đỉnh.
Sau đó trực tiếp cầm lấy cổ tay Hứa Tri Nam, kéo cô chạy đi trong màn mưa.
Hứa Tri Nam bất ngờ không kịp đề phòng, khẽ kêu một tiếng, chân bước nhanh hơn mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của anh.
Không về nhà của Lâm Thanh Dã mà lại đến phòng làm việc của anh, cách quán bar không xa, đi xuyên con hẻm nhỏ là đến.
Chẳng qua là mặt đường trong hẻm mấp mô, dọc đường đi có rất nhiều vũng nước nhỏ.
Nước đọng bị bắn tung tóe khi giẫm vào, bắn vào bắp chân Hứa Tri Nam, có chút lạnh.
Gió lùa quét qua con hẻm, Hứa Tri Nam mặc áo khoác của anh, dài đến qua mông cô, ngược lại cô chẳng thấy lạnh chút nào.
Lâm Thanh Dã kéo cô chạy đến tận phòng làm việc mới dừng lại, lấy chìa khóa mở cửa rồi đẩy cô vào nhà, sau đó nhấc tay bật công tắc đèn trên đỉnh đầu cô.
Anh đội mũ, trên người ướt đẫm nhưng trên mặt vẫn điển trai vô cùng.
Mà Hứa Tri Nam thì hoàn toàn ngược lại, sau khi cởi áo khoác của anh, váy cô không bị ướt, nhưng tóc tai ướt rũ rượi hết, tóc mái thấm nước má dính vào cần cổ trắng nõn, nhưng nó đem lại cảm xúc khác.
Lâm Thanh Dã hơi nhộn nhạo, ôn nhu gỡ tóc cho cô, cười: "Lúc nãy quên đưa mũ cho em."
Phòng làm việc này Hứa Tri Nam đã tới mấy lần, trang trí bên trong rất giống phong cách của một ban nhạc, lấy màu sắc trầm làm tông màu chủ đạo, trên ghế sofa ngổn ngang gối ôm, bàn phím điện tử, trống jazz đầy đủ.
Giá sách gỗ ở bên cạnh đựng các album bài hát, nước ngoài hay trong nước, mới hay cũ đều có.
Khi nào Lâm Thanh Dã ở quán bar uống nhiều quá, hoặc muốn viết lời bài hát sẽ ngủ ở đây.
Anh đặt áo khoác lên bàn, cầm điều khiển điều hòa bật lên, nghiêng đầu nhìn Hứa Tri Nam: "Đi tắm trước đi."
***
Phòng tắm của anh rất sạch sẽ, không bừa bộn như ở phòng khách bên ngoài.
Hứa Tri Nam tựa vào cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Triệu Thiến.
[ Triệu Thiến: Tớ về phòng rồi, công việc của cậu sắp xong chưa?]
Cùng lúc đó ngoài cửa vang lên một thanh âm, là tiếng bật lửa kêu tách tách.
[Hứa Tri Nam: Tớ còn một chút, nếu các cậu mệt quá thì tắt đèn trước đi.]
Mới nãy trong lúc chạy cô giẫm lên quá nhiều vũng nước, giờ bắp chân dính rất nhiều bùn bẩn.
Tắm xong, Hứa Tri Nam vẫn mặc lại cái váy ban đầu, sấy khô tóc rồi mới đi ra.
Vừa bước được bước đầu tiên, cô sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn.
Lâm Thanh Dã cũng ở phòng ngủ, cởi áo cộc đã ướt đẫm nước ra, anh đưa lưng về phía cô, ngồi trước bàn, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, tay anh đang cầm bút, thi thoảng lại viết gì gì đó.
Nghe được tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn, tầm mắt lướt từ trên xuống dưới người cô: "Sao vẫn còn mặc lại."
"Anh đâu có quần áo của em."
"Mặc đồ của tôi, quần áo của tôi có thể thành váy của em đấy."
Ý ở đây chính là nói cô lùn, Hứa Tri Nam tuy không tính là cao, nhưng cũng đâu phải thấp.
Chẳng qua là do Lâm Thanh Dã cao 188cm nên sẽ thấy ai cũng lùn, cô tỉnh bơ bĩu môi: "Đâu có khoa trương như thế."
Anh trầm giọng cười nhẹ, không cãi nhau với cô nữa, tiếp tục cúi đầu viết trên giấy: "Vậy không đổi nữa."
Hứa Tri Nam đi đến bên cạnh anh: "Anh đang viết gì vậy?"
"Lời bài hát."
Hứa Tri Nam nhớ lại lúc chiều Triệu Thiến nói với cô —— ban nhạc Lâm Thanh Dã sẽ giải tán, vừa vặn anh sẽ tốt nghiệp đại học, đang có ý định bước vào giới giải trí.
"Anh Thanh Dã, sau khi tốt nghiệp anh định làm gì?" Cô ngồi trên mép giường hỏi.
"Không biết." Lâm Thanh Dã lười biếng lo xa, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh cũng đều hấp dẫn người khác cực kỳ: "Gần đây có nhà sản xuất đến tìm tôi, vẫn đang đàm phán."
"Vậy còn ban nhạc?"
"Quan Trì sắp kết hôn rồi, tôi đoán sau này anh ta sẽ thừa kế gia sản, tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng của ban nhạc." Anh thờ ơ nói.
Quan Trì là tay trống của ban nhạc Thứ Hòe, Hứa Tri Nam biết.
Cô "ồ" một tiếng, không biết nói gì thêm.
Nghe mấy lời này, chắc anh cũng có ý muốn vào giới giải trí...
Lâm Thanh Dã thành danh rất sớm, năm 18 tuổi anh đã vinh dự nhận được giải thưởng Kim Khúc nhờ bài hát <<Thứ Hòe>>, trở thành người đạt giải trẻ nhất, vốn là tiền đồ vô hạn, có không ít nhà đầu tư vẫy càng ô-liu ra với anh, nhưng anh đều từ chối.
Cho dù vậy, anh vẫn có được một nhóm fan hâm mộ.
Hứa Tri Nam không làm phiền đến anh viết lời nữa, vén chăn ngồi lên giường, tầm mắt rơi vào nửa người trên cởi trần của anh.
Từng đường nét trên cơ thể được phác họa rõ ràng, cơ bắp không quá to, nhưng rất săn chắc.
Cô bỗng nhiên bật cười.
"Cười cái gì?" Lâm Thanh Dã không quay đầu lại hỏi.
"Bỗng nhiên nhớ đến một câu nói, lưng đẹp như vậy mà không giác hơi thì thật đáng tiếc."
"Không cho người khác chiếm tiện nghi." Anh cười thờ ơ, thuận miệng nói tiếp, "Sau này cho em mượn "lưng đẹp" để luyện xăm."
"... Em không xuống tay được đâu."
"Vậy là em không đủ chuyên nghiệp rồi." Anh cười trêu chọc cô.
Hứa Tri Nam dừng một chút, hỏi: "Anh muốn xăm gì."
"Gì cũng được." Anh cũng không phải là suy nghĩ nghiêm túc, bút viết không ngừng, tiếp tục viết lời bài hát, "Xăm tên em cũng được."
Anh chính là người như vậy, tùy tiện nói một câu cũng khiến người khác tim đập rộn ràng, còn quay lại nhìn anh vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh đó.
Hứa Tri Nam cũng không biết rốt cuộc anh đã cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì nữa.
Buổi sáng cậu trai kia cũng muốn xăm tên cô, cô còn cảm thấy quá ngây thơ, nhưng bây giờ khi Lâm Thanh Dã nói vậy, cô lại nhịn không được mà đỏ mặt.
Biết rõ anh chỉ đùa giỡn mà thôi.
Hứa Tri Nam mím môi, không nói gì nữa, trong căn phòng lại yên tĩnh.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm, liền lấy quyển sách trong túi ra.
Rất dày, hẳn đã bị lật đi lật lại xem rất nhiều lần, bìa sách không còn sáng bóng nữa, tuy nhiên giấy bên trong lại chẳng có chút hư tổn nào, có thể thấy nó được bảo quản cực tốt.
Đây là sách kinh phật, cũng không biết là bản nào, trên bề mặt còn vẽ tượng phật, bên dưới chỉ có mấy hàng chữ nho nhỏ.
Hứa Tri Nam bình tĩnh lai, đọc cẩn thận.
***
Quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Dã rất kỳ diệu.
Hiển nhiên là bọn họ không phải người cùng thế giới.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Tri Nam đều là cô gái ngoan ngoãn, gia đình bình thường, thành tích ưu tú, sau đó sinh ra hứng thú với mỹ thuật, cố gắng nghiên cứu học tập, cứ như vậy thi đậu đại học Bình Xuyên chuyên khoa mỹ thuật thiết kế.
Mà Lâm Thanh Dã hoàn toàn ngược lại với cô, 16 tuổi tổ chức ban nhạc, 18 tuổi đạt giải thưởng, phong quang vô hạn cự tuyệt tất cả lời mời, vô câu vô thúc (*), tiếp tục đi hát ở quán bar, tất cả những cô gái xinh đẹp đều thích anh, anh luôn sống dưới ánh hào quang, khoe khoang tùy tiện, kiêu căng ngạo mạn.
Giống như trời mưa vừa nãy, Hứa Tri Nam sẽ muốn che ô, còn Lâm Thanh Dã sẽ kéo cô chạy như điên trong màn mưa.
Khác nhau một trời một vực.
Chẳng là lúc đó trời xui đất khiến thế nào, cô và Lâm Thanh Dã lại có dính líu đến nhau.
Không tính là chặt chẽ, lại khó có thể hình dung bằng lời.
Cô biết cô không thể đắm chìm vào đó, nhưng lại không thể né tránh được sự hấp dẫn chí mạng của Lâm Thanh Dã.
Cũng chưa bao giờ nói với ai về mối quan hệ của hai người.
Cuối cùng Lâm Thanh Dã cũng viết xong, lời bài hát viết trong một quyển sổ có thể xé được, nét viết ẩn ẩn nhưng đẹp mắt.
Anh gấp tờ giấy vài đường, biến thành một chiếc máy bay, phi vào trong ống đựng bút.
Hứa Tri Nam đọc Kinh phật đến u mê, không chú ý tới tiếng động của anh bên này.
Lâm Thanh Dã tựa vào bàn nhìn cô một lúc, mới lên tiếng: "A Nam."
Cô ngẩn người mấy giây, ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
Anh cười đầy thô bỉ: "Làm chuyện chính."
Cô chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhấc chân đi về phía cô, gập chân quỳ trên giường, cầm lấy quyền Kinh phật trong tay cô ném sang một bên, trang sách chuyển động mấy cái.
Hứa Tri Nam khẽ kêu một tiếng, người bị anh đè xuống, thân thể anh nóng bỏng bao phủ lấy cô.
Gương mặt của anh lạnh lùng, đường cong quai hàm đầy vẻ cương nghị, hầu kết lên xuống, theo thói quen trực lai trực vãng, cúi đầu hôn miệng nhỏ của cô.
Trái tim Hứa Tri Nam như đập chậm hơn, cô run rẩy vòng tay lên cổ anh, mười ngón tay đan vào nhau ở gáy, chủ động hôn môi với anh.
Một lúc lâu mới tách ra. Lâm Thanh Dã liếm môi, thẳng lưng ngồi dậy.
Lúc nhắm mắt thì cô còn chủ động được, nhưng vừa mở mắt ra, cô liền bị hơi thở của anh áp chế, không dám nhìn thẳng người anh, chỉ còn cách nhìn xung quanh.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái đã thấy quyển Kinh phật vẫn còn mở ra, nằm chỏng chơ bên đó.
Hình vẽ tượng Phật hướng về phía cô, nụ cười đầy thiện ý, như đang nhìn trong lòng cô.
Tâm Hứa Tri Nam run lên.
Bên dưới là một hàng chữ nhỏ...
Phật viết đời người có tám cái khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất tắc, ngũ âm sí thịnh. (**)
Cô ô ô giãy giụa mấy cái.
Lâm Thanh Dã nhướng mày, giọng nói hơi kinh ngạc: "Sao vậy?"
Hứa Tri Nam vùi mặt vào gối, như đang cầu xin sự tha thứ: "Sách, đóng sách lại."
Lâm Thanh Dã nhìn sang bên cạnh, không chút kiêng kỵ mà trêu chọc, còn tranh thủ nói kháy cô: "Đây là Tống Tử Quan Âm à?"
Cái gì mà Tống Tử Quan Âm?
Rõ ràng Quan Âm Bồ Tát cũng không dài như vậy.
Giọng nói của anh nghe ghét cực kỳ, không coi ai ra gì mà khinh thường tượng thần, Hứa Tri Nam không quá vui vẻ, hiếm khi cô dùng giọng nói ưu tư như vậy: "Không phải thế."
Chỉ là ba chữ này thốt ra từ miệng cô cũng vô cùng mềm mại, chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại còn như đang làm nũng.
Lâm Thanh Dã đóng sách lại, để xuống góc cuối giường, ánh sáng rực rỡ màu vàng đó vẫn hướng về cô như cũ.
Hứa Tri Nam nhắm mắt thật chặt, mặc cho Lâm Thanh Dã chi phối, chỉ cảm thấy như có hai luồng công kich, sung sướng lại cấm kỵ.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa tí ta tí tách.
Tim cô đập như sấm, vẫn luôn nhắm mắt, giống như con đà điểu vùi đầu vào cát ở sa mạc, cố coi như quyển Kinh phật kia không tồn tại.
Đèn trên đỉnh đầu chói lọi chiếu xuống.
Một lát sau, Lâm Thanh Dã dừng động tác lại, vốn định tắt đèn trên đỉnh đầu của cô, nhưng sau đó, anh dùng giọng nói dễ nghe kia vang vảng bên tai cô.
"Tiểu ni cô, mở mắt nào."
(*) Vô câu vô thúc: thong dong tự tại, không bị quản lý
(**) Đức Phật nói về 8 cái khổ sau đây:
1. Sinh: chỉ sự khổ của một thai nhi từ lúc trong bụng mẹ cho đến khi lọt lòng.
2. Lão: chỉ sự khổ do thân thể già yếu, trí tuệ bị giảm sút.
3. Bệnh: chỉ sự khổ do bệnh tật gây nên.
4. Tử: chỉ sự khổ do cái chết mang đến, kể cả trước khi chết (tâm lo sợ và thân đau đớn) và sau khi chết (thần thức lạc lõng bị nghiệp dẫn dắt).
5. Ái biệt ly: xa người thân yêu
6. Cầu bất đắc: chỉ sự mong cầu không được toại nguyện.
7. Oán tắng hội: phải gặp và sống chung với người mình căm ghét.
8. Ngũ ấm xí thạnh: Ngũ ấm hay còn được gọi là ngũ uẩn, có nghĩ là: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Sắc thì thuộc về thân; còn thọ, tưởng, hành, thức thì thuộc về tâm. Chúng ta đã thấy thân thì khổ vì sinh, lão, bịnh, tử, đói, khát, nóng, lạnh, còn tâm thì giận, buồn, trăm điều phiền lụy. Thân thì vô thường, còn tâm thì vô ngã cho nên ngũ ấm biến đổi quay cuồng làm cho chúng ta đã đau khổ càng thêm khổ đau.