Nụ hôn của anh ta càng lúc càng dùng lực, đầu của tôi nâng lên cao cao, suy nghĩ phóng không, hai tay kìm không đậu nâng lên ôm lấy cổ của anh ta. Không biết qua bao lâu, đợi khi tôi mở mắt ra, trong mắt Dị Tư Ẩn chứa đầy tìm cảm không hiểu.
Anh ta như vậy, tôi đã từng thấy… anh ta muốn…
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh…”
Còn chưa dứt lời, liền bị động tác kế tiếp của anh ta đánh gãy. Hai tay của anh ta chế trụ eo của tôi, đem tôi ôm lên, đi thẳng vào biệt thự. Tất cả người hầu đều lui ra ngoài, biệt thự dường như bị thanh không. Tôi ôm cổ anh ta thật chặt, hỏi.
Tôi: “Anh muốn làm gì?”
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, cười nhẹ, nói.
Dị Tư Ẩn: “Muốn làm gì, em còn không rõ sao?”
Dứt lời, bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh. Rất nhanh tôi bị ôm tới phòng ngủ trên tầng ba. Anh ta không tao nhã giống như trước đây, trực tiếp đạp cửa mà vào. Khi tới bên giường, động tác của anh ta đột nhiên chậm lại, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường lớn mềm mại.
Đầu của anh ta chầm chậm cúi xuống, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt tôi. Ánh trăng sáng chiếu trên hàng mi thật dài của anh ta. Tạo nên một bóng dáng đẹp như mơ. Suy nghĩ của tôi bắt đầu phiêu đi, tất cả những thứ này chân thực tới bất an.
Bàn tay lạnh băng đụng vào bụng tôi, chầm chậm sờ, áo ngoài, quần bò của tôi từng thứ từng thứ rơi trên sàn gỗ, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đêm nay anh ta rất dịu dàng.
Chỉ là, vào thời khắc tay của anh ta phủ lên tóc tôi, tôi cảm nhận được một đạo ánh sáng cực nhanh hiện lên trên mặt tôi. Tôi nghiêng đầu, hí mắt nhìn lại. Trùng hợp nhìn thấy chiếc nhẫn sáng long lanh. Cái nhẫn này ca-ra không nhỏ đi?
Đây là nhẫn của anh ta và Chu Tiên, tôi làm sao có thể quên anh ta bây giờ là người có vợ chứ. Mà hiện tại, anh ta đang muốn cùng tôi làm chuyện vợ chồng. Tim của tôi trầm đi. Tay phải không chịu khống chế nâng lên đè lại anh ta. Tôi ngồi dậy, cùng anh ta đối mặt.
Đôi con ngươi màu hổ phách của anh ta nhìn tôi chằm chằm, lẳng lặng như thâm tuyền.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh buông tôi ra, tôi không thể…”
Dị Tư Ẩn: “Không thể cái gì?”
Tôi nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra đã nhiều thêm rất nhiều dũng khí, tôi hét lên.
Tôi: “Tôi không thể cùng anh lên. giường. Ngón áp út của anh đang đeo nhẫn, anh không rõ sao?”
Tay của tôi bị anh ta nắm chặt, hơi thoáng dùng lực đem tôi kéo vào trong lòng. Vẫn là lồng ngực lạnh băng, nhưng tôi bây giờ không còn sợ nữa. Tôi lại một lần nữa quên mất chuyện anh ta là quỷ.
Dị Tư Ẩn: “Em nhảy lầu ép tôi hiện thân thì nên nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh sau này. Vốn dĩ tôi muốn sau khi gỡ chiếc nhẫn này ra mới tới gặp em, nhưng trước mắt không thể gỡ.
Tôi: “Vì pháp thuật?”
Dị Tư Ẩn: “Nguyên nhân phức tạp.”
Tôi: “Vậy tại sao không sớm nói cho tôi biết chuyện của Chu Tiên? Ngày hôm đó anh ở trong ký túc của tôi Chu Tiên có biết không?”
Dị Tư Ẩn: “Con người này sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ bỏ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Chu Tiên và anh ta cùng lớn lên, anh ta thực sự có thể hạ thủ với Chu Tiên sao?
Dị Tư Ẩn: “Thanh mai trúc mã chẳng qua chỉ là bịa đặt của truyền thông. Khi còn nhỏ sống cùng trong một đại viện (khu có nhiều hộ gia đình), bên trong có rất nhiều đứa trẻ. Chẳng lẽ những người con gái sống trong đại viện đó đều là thanh mai trúc mã của tôi sao?”
Thanh âm lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh. Cho dù là người hay quỷ, ánh mắt không thể lừa được người. Tôi từ trong mắt của anh ta có thể nhìn ra được hai chữ ‘chân thành.’
Hốc mắt của tôi lần nữa ẩm ướt. Tôi nâng hai tay ôm anh ta thật chặt, không ngừng kêu tên của anh.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, Dị Tư Ẩn…”
Dị Tư Ẩn: “Có anh ở đây.”
Âm thanh trầm thấp lượn vòng bên tai của tôi. Tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên vai của tôi, dần dần tôi chìm vào giấc ngủ. Đợi tới khi tôi tỉnh lại thì một thần hình cao lớn đang đè trên người tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn bộ dáng tà mị của Dị Tư Ẩn.
Dị Tư Ẩn: “Tỉnh rồi?”