Ngón tay của tôi phủ trên chiếc nhẫn của anh, nheo mắt lại nói đùa cùng anh ấy.
Tôi: “Đợi tới khi anh gỡ nhẫn kim cương xuống.”
Nhẫn kim cương một khi được gỡ xuống, hôn nhân của anh và Chu Tiên bị tan biến, từ đó về sau anh ấy là thân thể tự do. Vào lúc đó tôi mới có thể vì anh mà mặc hôn sa. Tôi âm thầm hạ quyết định, đợi lần sau khi mặc hôn sa, tôi nhất định sẽ vẻ mặt tươi cười nghênh đón anh ấy, sẽ không chạy trốn, sẽ không lùi bước nữa.
Anh cúi đầu tựa vào trán tôi. Ở góc độ này của tôi, trùng hợp nhìn thấy khóe miệng của anh giương lên, hai tay của tôi di chuyển tới sau lưng của anh.
Dị Tư Ẩn: “Thời gian tới rồi, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dứt lời, anh ở trên gò má tôi hôn nhẹ một cái. Sau đó đứng dậy, lần này anh ấy đi, tôi không bị ngủ mê mệt. Tôi đứng dậy nhìn anh ấy rời khỏi thư phòng. Anh rất nhanh biến mất trước mắt tôi. Tôi lập tức chạy tới cửa sổ nhìn, bóng dáng của anh ấy lay động ở tiền viện. Ngay sau đó anh ấy bước lên một chiếc xe, người lái xe chính là Dung Khuynh.
Tôi thấy anh ấy trước khi lên xe thì nói với Dung Khuynh điều gì đó. Dung Khuynh nhăn mày sau đó gật đầu. Không bao lâu, xe nhanh chóng rời khỏi.
Anh ấy bây giờ bị sự tình quấn thân, bớt thời gian tới thăm tôi thực không dễ dàng. Hôm nay Chu Tiên đột nhiên xông tới. Anh sợ tôi trong lòng bất an cho nên mạo hiểm tới gặp tôi.
Đúng, là mạo hiểm. Anh ấy bây giờ không thích hợp xuất hiện trước mặt tôi. Càng không thích hợp cùng tôi làm chuyện đó. Tôi không hiểu đạo thuật, nếu như Viên Doanh ở bên cạnh tôi thì tốt rồi. Nghĩ tới Viên Doanh, tôi lại nhớ tới Viên nãi nãi đã được đưa tới chỗ Tổ Sư Gia. Người khẳng định là không sao, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu nhiều khổ cực.
Tôi: “Tất cả rồi sẽ tốt thôi.”
Tôi nỉ non với bầu trời đêm, đứng bên cửa sổ một lát mới xuống lầu. Vào khoảnh khắc tôi rời khỏi thư phòng, thanh khống lần nữa vang lên.
“Tái vô người thân phận hợp cách, thiết bị tự động đóng lại.” Âm thanh qua đi, máy tính và đèn trong thư phòng đều tắt, cửa cũng tự động đóng lại. Tôi đứng trong hành lang, nhìn cửa thư phòng. Ở đây chỉ có tôi và Dị Tư Ẩn có thể đi vào, tương đương với một nơi bí mật.
Khóe miệng của tôi giương lên, tuy rằng cùng anh ấy làm chuyện đó rất mệt, nhưng hiện giờ tâm tình của tôi phá lệ rất tốt. Vừa ngâm nga bài hát vừa đi tới phòng ngủ chính. Tệp giấy Dung Khuynh đưa tới hôm nay bị tôi đặt ở phòng ngủ, bên trên đều là Dị Tư Ẩn vì tôi mà chỉnh lý.
Tôi mở đèn lớn trong phòng, ngồi bên giường lật xem. Bên trong viết rất nhiều mục người mang thai cần phải chú ý. Thực ra, hoài quỷ thai với thai người cũng không có khác biệt nhiều. Bảo bảo trong bụng tôi so với những đứa trẻ bình thường kiên cường hơn nhiều, trải qua sóng to gió lớn vẫn khỏe mạnh trưởng thành.
Khi tôi lật tới một trang và thấy dòng cuối cùng, động tác của tôi dừng lại. Sinh đứa nhỏ rất đau, sinh quỷ thai càng đau, không thể sinh tự nhiên trong bệnh viện, chỉ có thể sinh ở lãnh địa tư nhân. Vào thời khắc quỷ thai ra đời bầu trời sẽ chuyển màu.
Tôi: “Cho dù đau thể nào tôi cũng sẽ sinh ra.”
Bảo bảo nghe thấy, chuyển động thân thể trong bụng tôi. Tôi sờ sờ bụng nó mới an tĩnh trở lại. bảo bảo tương đối thông minh, không chỉ như vậy, ở trong bụng thân thiết không gây khó chịu cho tôi. Tôi lật xem một tờ lại một tờ, xem tới khi trời sáng.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, nên ra ngoài ăn cơm rồi đó!”
Tôi đem tập giấy để trong tủ đầu giường, sau đó xuống giường mặc quần áo.
Tôi: “Chị ra ngay đây.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em xuống lầu đợi chị, mẫu kê bản địa yo yo!”
Từ thanh âm có thể nghe ra được, hôm nay tâm tình của Cầu Cầu cực kỳ tốt, gà mái bản địa đối với nó mà nói trân quý như bảo thạch. Sau khi mặc quần áo, rửa mặt, tôi đi vào nhà ăn dưới lầu. Cầu Cầu đang một mình hút hương. Hôm nay nó mặc rất chính thức, một thân tây trang nhỏ màu đen.
Tôi: “Cầu Cầu, em mặc như vậy là muốn đi đâu, tham gia yến hội sao?”