Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 144

Tôi ăn từng ngụm từng ngụm cháo yến. Lấy thân thể của tôi hiện tại, đem thiệu nguyệt đi Tây Thành là điều không thể. Nếu đã để Dung Khuynh đưa cô ấy đi, nhất định sẽ thay cô ấy tìm Cung Quyết. Một người không có ở trong sổ sách của quỷ, thì sẽ ở đâu chứ, rốt cuộc là người hay là quỷ?

Tôi nghĩ không ra, cái trán lại có cảm giác ẩn ẩn đau. Tuy rằng đã ăn hết bát cháo yến nhưng tôi vẫn như cũ không có khí lực. Có thể thấy được vết thương của Dị Tư Ẩn rất nặng, nếu không phải do tôi khăng khăng giữ anh ấy lại, anh ấy đem theo vết thương nặng rời đi, không biết sẽ đau đớn tới mức nào?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị ở đây nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước.”

Tôi gật đầu, sau đó nằm xuống giường, cảm giác vô lực đánh úp lại. Tôi từ từ nhắm mắt lại, đầu của tôi rất nặng, lúc ngủ có cảm giác như có thứ gì đó đang làm ầm ĩ trong đầu. Tôi không biết cụ thể đang nói gì nhưng nó làm tôi thấy bất an. Tôi mở mắt ra, trên thân thể không có lực khí.

Càng làm tôi sợ hãi đó là không biết tôi đang ở trong mộng hay là ở trong hiện thực, tôi đã không còn phân biệt được rõ ràng nữa rồi. Đợi khi tôi tỉnh lại, Cầu Cầu đang đứng trước mặt tôi với một đôi mắt đẫm lệ, thần sắc lo lắng.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị đã ngủ rất lâu rồi, em cứ tưởng rằng chị không thể tỉnh dậy được nữa.”

Tôi nhu nhu mắt, toàn thân nhức mỏi, nhưng đầu đã không còn choáng nữa. Tôi tùy ý hỏi.

Tôi: “Chị ngủ bao lâu rồi?”

Cầu Cầu nghiêm túc suy tư, sau đó lấy tay đếm. Tôi rất kinh ngạc, tôi đã ngủ lâu như vậy sao, Cầu Cầu phải dùng đầu ngón tay đếm mới được?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Một tháng rồi.”

Tôi nhất thời lờ mờ. Tôi đã ngủ một tháng rồi? Tôi thế nhưng lại ngủ một tháng!

Tôi: “Cầu Cầu, có phải là em nhầm rồi hay không, chị chỉ là ngủ một giấc thôi mà, sao lại có thể là một tháng được chứ?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không nhầm mà, thời tiết cũng chuyển lạnh rồi, cũng đã rơi hai lần tuyết.”

Tôi nhu nhu cái trán. Bây giờ đã không còn đau nữa rồi, tôi lập tức sờ sờ bụng nhỏ. Tôi ngủ một tháng, không biết đứa nhỏ như thế nào rồi? Tôi muốn thử nói chuyện với bảo bảo, nhưng nó không hồi âm lại tôi.

Chính tại lúc này, cửa được mở ra, Dung Khuynh bước vào.

Dung Khuynh: “Cô tỉnh rồi.”

Tôi: “Dị Tư Ẩn đâu, anh ấy vẫn chưa tới sao?”

Dung Khuynh: “Ừ.”

Tôi: “Anh tìm Cung Quyết chưa, Thiệu Nguyệt đâu?”

Dung Khuynh nhìn tôi nhưng không nói chuyện, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng.

Dung Khuynh: “Thiệu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất. Về phần Cung Quyết, hai người đã gặp mặt một lần.”

Một hòn đã nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được bỏ xuống rồi. Gặp Cung Quyết là nguyện vọng duy nhất của Thiệu Nguyệt, đã gặp được rồi là tốt. Tôi đã rất lâu không gặp Dị Tư Ẩn rồi, tôi muốn gặp anh ấy một lần.

Tôi vừa xuống giường, nhưng lại bị Dung Khuynh ngăn lại.

Dung Khuynh: “Buổi tối ngày hôm nay cô sẽ gặp được ngài ấy, nhưng trước đó cô hãy uống một chút đồ đi.”

Dứt lời, anh ta vỗ vỗ tay, một nô bộc bưng khay tiến vào. Tôi cẩn thận nhìn, là một bát nước màu đen, lẽ nào lại là nước bùa, có tác dụng bảo vệ thai?

Dung khuynh: “Uống đi, cần phải bảo vệ thai.”

Tôi không nghi ngờ, loại nước này trước đây tôi cũng đã từng uống. Tuy rằng khó uống, nhưng vì bảo bảo tôi bắt buộc phải uống. Cho nên, tôi lập tức nâng tay đón lấy, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tôi: “Tối nay mấy giờ thì anh ấy tới?”

Dung Khuynh: “12 giờ đêm.”

Tôi rất nghi hoặc, thời gian này quá… Nhưng là Dung Khuynh nói, tôi không hỏi nhiều, chỉ cần có thể thấy anh ấy là tốt rồi. Anh ấy có rất nhiều chuyện cần giải quyết, tôi đem hết trách nhiệm ném cho anh ấy, tôi thấy rất tự trách.

Dung Khuynh: “Tôi ra ngoài trước.”

Tôi: “Anh bận việc của anh đi.”

Tôi khua khua tay, sau đó xuống giường, ở trong phòng vận động duỗi cánh tay. Tôi vừa bước tới trước cửa sổ nhưng lại đột nhiên nghe thấy.

Dung Khuynh: “Vì Dị thiếu, chỉ cần Dị thiếu có thể tốt, bất luận cô làm gì đều là cam tâm tình nguyện sao?”

Tôi sửng sốt, một vấn đề rõ ràng như vậy tại sao lại cần phải hỏi chứ. Tại sao lại là do Dung Khuynh hỏi? Sau đó anh ta cười một tiếng chỉ giống như là tùy ý hỏi mà thôi.

Mắt thấy anh ta muốn rời đi, tôi lập tức nói.

Tôi: “Anh ấy là cha của con tôi, là người đàn ông đầu tiên của tôi, cho dù là người hay quỷ, anh ấy thật tâm đối đãi với tôi, tôi nhất định bất chấp gian nguy mà trả giá tất cả.”

Tôi cho rằng Dung Khuynh lo lắng tôi và Dị Tư Ẩn ở cùng nhau nên mới cố ý hỏi như vậy. Đợi sau khi tôi trệt để hiểu được, tôi mới biết…

Bình Luận (0)
Comment