Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 48

Mắt thấy xe phía sau càng đuổi càng chặt, chiếc xe gần nhất đã sắp tới hông của chiếc Lincoln. Tôi nghiêng đầu nhìn, không bao lâu tôi lại nhìn về phía Dị Tư Ẩn, biểu tình của anh ta vô cùng ngưng trọng, môi mím thành một đường thẳng tắp.

Tôi nhìn cửa phía trước, đột nhiên phát hiện ra đây là nơi tổ chức dân ca hội đạp thanh năm ngoái, đường nhỏ đan chéo nhau uốn quanh.

Tôi: “Lái về phía trước, giao lộ thứ hai, mở cửa xe, chúng ta lăn xuống dưới, lái về phía trước chính là ruộng rau, phía trước không có đường.”

Biện pháp trước mắt chỉ có bỏ lại xe, một chiếc Lincoln đối với Dị Tư Ẩn mà nói khẳng định không là gì, tổn thất này đối với anh ta mà nói, mí mắt không nháy lấy một cái.

Thật lâu anh ta không nói chuyện, tốc độ của xe lần nữa tăng lên, anh ta không nghe lời của tôi, nhưng trừ cách đó ra thì vẫn còn có cách khác nữa sao? Chính tại lúc này, tốc độ của xe đột nhiên giảm xuống.

Dị Tư Ẩn: “Mở cửa xe, tôi dẫn dắt bọn chúng, cô tìm một nơi kín đáo trốn vào, nhanh lên!”

Phía trước chính là nơi mà tôi nói, cửa xe khóa lạch cạch một tiếng, tôi không có thời gian nghĩ nhiều, thậm chí không có thời gian để hỏi anh ta tại sao lại không cùng nhảy xuống.

Một cỗ gió lạnh đánh úp lại từ phía sau lưng của tôi, giống như một bàn tay to đẩy tôi một phát, vào thời khắc tôi chạm đất, luồng gió lạnh đó lại bảo vệ phần bụng của tôi.

Xuy! Cuồng phong thổi qua, thổi bay một đống bụi đất, tôi lập tức chạy vào rừng cây, lúc này một đoàn xe chạy qua trước mắt tôi, tốc độ cự kì nhanh.

Bọn họ như vậy lái xe đi, phía trước là một cánh đồng rau, không có đường, sẽ sảy ra chuyện! Nhưng khi tôi nghĩ lại, quỷ lái xe sảy ra chuyện, là quỷ đã chết rồi, còn có thể thế nào nữa?

Một đoạn kịch trong phim truyền hình xẹt qua trong đầu tôi, hôi phi yên diệt…

Trong lúc tôi đang trầm tư, phanh! Một tiếng thật lớn chấn động cả rừng cây.

Tôi nhìn thấy từng đợt ánh lửa từ phía trước bốc lên, thế lửa hừng hực, tất cả xe đều bị hủy đi? Dị Tư Ẩn đâu, anh ta thế nào rồi? Có bị nguy hiểm không?

Hai tay của tôi dần dần nắm chặt, đợi sau khi tôi ý thức được, tôi mới đột nhiên phát hiện, tôi thế nhưng lại lo lắng cho anh ta, người mà tôi sợ hãi nhất, muốn trốn nhất, tại sao tôi lại có thể sản sinh ra ý nghĩ hoang đường như vậy chứ?

Tôi dứt khoát nâng tay vỗ vào đầu, muốn đuổi ý nghĩ hồ đồ trong đầu đi. Chính tại lúc này, một đôi tay ôm lấy tôi từ phía sau.

Dị Tư Ẩn: “Ngã đau sao?”

Thân thể của tôi cứng đờ, một lát sau mới quay người, cẩn thận đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Tôi: “Anh không sao chứ?”

Một tia cười khẽ tràn ra từ cánh môi của anh ta, anh ta nâng tay vuốt đầu tôi, cười nói.

Dị Tư Ẩn: “Biết quan tâm chồng rồi?”

Tôi: “Tôi...”

Dị Tư Ẩn: “Tôi không sao, bọn chúng tạm thời bị lửa vây khốn, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, tay của anh ta kéo tôi, đem tôi đi về phía trước. Ánh mắt của tôi rơi trên cổ tay của anh ta, khi nhìn thấy màu đen, trái tim của tôi run lên.

Anh ta bị thương rồi, vốn là một mảnh màu đỏ, bây giờ biến thành màu đen rồi.

Tôi nhớ tới ngọc bội mà Viên Doanh cho tôi, vỡ thành mảnh vụn, ở trên cổ tôi lưu lại một màu đen mờ nhạt.

Mà ở trên cổ tay của Dị Tư Ẩn rõ ràng là đen đậm, tổn thương tới mức biến thành màu đen.

Tôi: “Tay của anh bị thương rất nghiêm trọng.”

Dị Tư Ẩn: “Không sao.”

Anh ta nói không sao nhưng tôi phát hiện tay của anh ta xèo xèo bốc lên hơi nước, nếu còn tiếp tục như vậy, cánh tay này của anh ta sẽ bị phế mất.

Tôi ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn của anh ta, vừa rồi cũng là anh ta bảo vệ tôi, nếu như rơi vào tay của Tịch Hoa, kết cục của tôi sẽ rất thảm.

Tôi: “Dừng lại, tôi giúp anh chữa trị, chỉ cần một phút là sẽ tốt hơn!”

Tôi liều mạng túm anh ta, vào khoảnh khắc anh ta quay người, tôi giữ chặt tay của anh ta, cúi đầu nhắm ngay vào cổ tay của anh ta, hôn lên đó.

Nhiều quỷ truy đuổi tôi như vậy, Tịch Hoa thậm chí không sợ ánh lửa, bất chấp muốn cướp tôi, có thể thấy được thân thể của tôi có bao quý giá. Qủy bị thương cần âm khí, thứ này thì tôi có rất nhiều, dùng môi trợ giúp là phương pháp trị liệu tốt nhất, điểm này là tôi đọc được trong sách.

Bình Luận (0)
Comment