Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 54

Vừa dứt lời, hai bàn tay nhỏ liền túm lấy ống quần của tôi, trong nháy mắt bò lên, cả cái đầu dựa vào trong ngực tôi.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó, tất cả những xúc động trong lòng tôi, hai tay theo bản năng ôm lấy nó.

Không bao lâu, một bàn tay to túm lấy Cầu Cầu.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Kẻ nào túm ta, tiểu gia diệt ngươi!”

Nó vừa đạp vừa kêu la, lúc nhìn thấy người túm nó, nó lập tức sửng sốt, hai mắt trừng lớn, biểu tình cứng ngắc.

Dị Tư Ẩn: “Còn nhỏ tuổi như vậy mà tự xưng tiểu gia?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hi hi chủ nhân tốt của ta, người coi như vừa nghe thấy một quả rắm thôi.”

Tôi thấy nó một bộ dáng chân chó, khóe môi của tôi giương lên, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, mà lúc này Dị Tư Ẩn buông Cầu Cầu ra.

Dị Tư Ẩn: “Ra ngoài.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân, tôi sẽ không làm phiền hai người ân ái, lập tức sẽ lăn ra ngoài!”

Dứt lời, thân hình của nó quả thực cuộn thành một quả cầu, còn thực sự lăn ra ngoài, thấy vậy tôi trợn mắt há mồm, có chút không phản ứng kịp. Đợi tới khi thân ảnh của Cầu Cầu biến mất, tôi vẫn nhìn như cũ.

Dị Tư Ẩn: “Có phải rất đáng yêu không?”

Tôi cơ hồ không hề động não, trực tiếp trả lời.

Tôi: “Rất đáng yêu.”

Dị Tư Ẩn: “Con của chúng ta sẽ rất đáng yêu.”

Khi nghe thấy đứa nhỏ của chúng tôi, tôi giật mình, ánh mắt không khỏi di chuyển xuống bụng dưới. Không biết có phải đứa nhỏ cảm ứng được hay không, thậm chí còn đạp tôi.

Dị Tư Ẩn: “Hiện tại cảm giác của đứa nhỏ càng ngày càng mãnh liệt.”

Hai tay của tôi nắm chặt, quỷ thai cắm rễ trong bụng của tôi, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn không thể phá bỏ, chỉ có thể sinh ra. Tôi rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Dị Tư Ẩn: “Học trưởng của em suýt chút nữa thì bị quỷ thượng thân.”

Tôi: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

Dị Tư Ẩn: “Lo lắng?”

Ngón tay dài của anh ta khiêu cằm của tôi, tôi nhìn thấy sự bất mãn trong mắt của anh ta, nếu như tôi nói ‘phải’ sắc mặt của anh ta sẽ rất khó coi, cho nên tôi dứt khoát không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn anh ta.

Dị Tư Ẩn: “Hắn ta không sao, bị người của Dị gia khiêng về rồi.”

Tôi: “Anh ấy không còn người thân nào nữa, quay về Hướng gia liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

Dị Tư Ẩn: “Tạm thời sẽ không, nếu như chết rồi, đối với chú của hắn ta một chút cũng không có lợi.”

Tôi: “Dị Tư Ẩn, tôi…”

Tôi còn chưa nói xong thì ngón tay của anh ta đặt trên môi của tôi, anh ta chầm chậm cúi đầu, tiến gần đến bên tai của tôi.

Dị Tư Ẩn: “Tôi sẽ không giúp hắn ta, chúng ta đã sống chung một khoảng thời gian, tính cách của tôi em còn chưa thăm dò rõ ràng hay sao?”

Anh ta nói một không hai, chuyện không liên quan tới mình thì lạnh lùng tàn khốc, sao anh ta có thể giúp học trưởng chứ? Nhưng hôm nay nếu không phải có anh ta ở đó thì học trưởng không phải sẽ bị quỷ thượng thân rồi sao? Nói tới cùng thì cũng vẫn là anh ta đã giúp rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, âm thanh rõ ràng, khẩu khí chắc chắn.

Tôi: “Anh là người tốt, anh đã giúp học trưởng rồi. Dị Tư Ẩn, anh thành thực nói cho tôi biết, đứa nhỏ trong bụng tôi có tác dụng gì đối với anh?”

Tôi đánh bạo hỏi, cho dù anh ta không trả lời, từ trên biểu tình của anh ta, tôi cũng có thể đoán được đại khái. Anh ta không trả lời mà thâm sâu nhìn tôi, quả nhiên đứa nhỏ này đối với anh ta có tác dụng.

Dị Tư Ẩn: “Khi còn sống chưa có con, sau khi chết muốn có, đáp án này có vừa lòng không?”

Dứt lời, cằm của tôi bị anh ta bóp chặt, anh ta mạnh mẽ cúi đầu, cực nhanh, cực chuẩn ngậm lấy môi của tôi, từ trong ra ngoài, chầm chậm dao động.

Tôi nâng tay đẩy anh ta, nhưng cuối cùng lại vô lực buông xuống, tùy ý anh ta, nụ hôn dần dần sâu thêm, sau đó tôi bị để bên cạnh bàn, tay của anh ta để lên eo của tôi, tránh cho eo của tôi bị mép bàn va vào.

Động tác của bàn tay to đó càng lúc càng nhanh, sau đó lại tới bên quần áo của tôi, thuận thế dò xét đi vào. Làn da ấm áp của tôi tiếp xúc với bàn tay lạnh như băng của anh ta, cả cơ thể run lên.

Ý thức được phản ứng của tôi, động tác của anh ta đột nhiên dừng lại, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai tôi.

Dị Tư Ẩn: “Thế nào, vẫn chưa thích ứng?”

Bình Luận (0)
Comment