Tịch Hoa: “Ba, hai…”
Áo của tôi bị buông ra, hai chân tiếp theo bay lên không trung. Vào lúc sắp ngã xuống, áo lần nữa bị túm chặt, tôi bị túm lên. Khuôn mặt phóng đại của Tịch Hoa hiện lên trước mắt tôi, anh ta oán hận nhìn tôi.
Tịch Hoa: “Thực không sợ chết? Thành quỷ cấp bậc thấp nhất, vĩnh viễn không cách nào đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ cũng không sợ?”
Tôi: “Tại sao lại phải sợ? Nếu anh có bản lãnh thì buông tôi ra, chết là xong hết mọi chuyện.”
Tịch Hoa: “Cô cho rằng tôi không dám?”
Lời nói hạ xuống, sắc mặt của anh ta từ từ u ám. Anh ta nở nụ cười lạnh lẽo, tay nhanh chóng buông ra, kình lực đột kích, tôi bị đẩy xuống vách núi, gió lạnh gào rít thổi qua. Thời khắc từ trên đỉnh núi rơi xuống, tôi không có bất kì một cảm giác gì, tôi nhắm mắt lại, hai tay bảo vệ phần bụng.
Tôi: “Bảo bảo, mẹ sẽ không có chuyện gì, con đừng ra.”
Tôi ôn nhu nói, đột nhiên ý nóng trong bụng mất đi, mắt của tôi vẫn như cũ nhắm lại. Chính tại lúc này, một bàn tay to bám trụ ở phía sau lưng của tôi.
Tịch Hoa: “Tô Tình Thiên, cô thắng rồi.”
Ván cược này tôi thắng rồi, cược Tịch Hoa sẽ không giết tôi. Không phải anh ta có cảm tình với tôi mà là tôi có tác dụng đối với anh ta. Một quân cờ có tác dụng, làm sao có thể nói hủy liền hủy?
Đợi khi hai chân của tôi chạm đất, tôi nhìn thấy một nhà gỗ nhỏ ẩn trong rừng cây, ở đây thực sự giống như một thế ngoại đào nguyên, ngăn cách với bên ngoài.
Tịch Hoa: “Khoảng thời gian này cô sẽ sống ở đây, đừng nghĩ sẽ giở trò bịp bợm, cô không ra ngoài được đâu, vì đứa nhỏ trong bụng mà ngoan ngoãn một chút.”
Tôi nhìn anh ta một cái, nếu anh ta đã nói ra lời như vậy thì sẽ không động thủ với đứa nhỏ trong bụng của tôi. Trước mắt mắt mà nói, tôi và đứa nhỏ đều an toàn. Nơi này là nơi nghiêm mật mà Tịch Hoa chế tạo ra, anh ta nói là Dị Tư Ẩn không thể vào được. Dị Tư Ẩn thực sự không thể tìm thấy sao?
Tịch Hoa: “Đi theo bên cạnh cô ta, giám sát cô ta.”
Âm thanh lạnh lẽo truyền tới, tôi nhìn thấy cô gái váy trắng bước về phía tôi, đối với Tịch Hoa cung kính gật đầu nói một chữ ‘vâng’. Rất nhanh, Tịch Hoa đội mũ áo choàng lên, không nhìn tôi một cái, trực tiếp bước đi.
“Theo tôi tới nhà gỗ.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái mặc váy trắng vang lên, từng bước từng bước đi về phía nhà gỗ.
Đồ trang trí trong nhà gỗ rất đơn giản, những cái gì nên có đều có, duy độc chỉ không có các thiết bị điện tử hiện đại. Ở đây không có bất kì một phương thức giải trí nào, trên giá sách để vài cuốn sách và tạp chí, đây là thứ tiêu khiển duy nhất của tôi.
“Mệnh lệnh của chủ nhân là cô chỉ được hoạt động trong phạm vi một trăm mét ở xung quanh ngôi nhà gỗ.”
Khi cô ấy nói chuyện, tròng mắt cũng không động, thân mình thẳng tắp, mặt không chút thay đổi, khăn quàng màu trắng đã được cô ấy quàng lên.
Tôi: “Cô là quỷ Tịch Hoa nuôi dưỡng?”
“Tôi sinh ra là để phục vụ chủ nhân.”
Tôi: “Không ai sinh ra để làm cái gì, sinh mệnh là của chính mình, con đường là do mình chọn.”
“Cô muốn sáo ngữ, không thể nào, ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Nói xong cô ấy đi ra ngoài, thẳng tắp đứng bên ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn bóng dáng của cô ấy, suy đoán quan hệ của cô ấy và Tịch Hoa khi đó. Cô ấy hẳn không phải là sinh viên khoa ngoại ngữ của trường chúng tôi.
Tôi: “Màu sắc vết đỏ trên cổ cô vô cùng mới, rất rõ ràng là vừa mới chết không lâu. Cô sống trên đời là vì giúp Tịch Hoa làm việc, anh ta chết rồi cô cũng đi theo? Tự mình bóp chết chính mình?”
Tới thủy tới chung, cô gái váy trắng không nói chuyện. Bất kể tôi dụ kích như thế nào cũng vô dụng, cô ấy là nô bộc trung thành của Tịch Hoa. Tôi nhìn quanh bốn phía, mùi thơm ngát của gỗ tràn ngập trong phòng, rất an thần.
Tôi bước vào phòng, cởi giày, tựa vào giường.
Tôi: “Bảo bảo, chấp nhận ở đây vài ngày, chúng ta sẽ ra ngoài thôi.”
“Quỷ Bảo đá tôi, lấy động tác để trả lời, khóe môi của tôi không khỏi giương lên.