Viên Doanh: “Bà mình không ở nhà, không thể lấy được bùa. Chu Tiên, nếu như cậu thấy sợ thì tự mình đi cầu đạo sĩ đi, mình với Tình Thiên ở lại đây đợi ba mẹ của Tiểu Mẫn.”
Chu Tiên: : “Mình cũng không nói là mình sợ, mình ở đây đợi cùng các cậu.”
Tôi nhìn ra trong lời nói của Viên Doanh và Chu Tiên có sự đối chọi gay gắt. Tôi sợ bị Chu Tiên phát hiện ra chúng tôi đang hoài nghi cô ta. Tôi lập tức tiến lên kéo lấy Viên Doanh, biểu ý cô ấy đừng tiếp tục nói nữa. Vốn dĩ bốn người trong ký túc tương thân tương ái, nhưng ầm ĩ tới bước như ngày hôm nay là điều mà ai cũng không nghĩ tới.
Hai mươi phút sau, thầy hướng dẫn đưa ba mẹ Tiểu Mẫn tới, nhưng quy định của bệnh viện là ngày đầu tiên ở trong phòng chăm sóc đặc biệt không được thăm viếng, ba mẹ của cô ấy chỉ có thể nhìn vào qua cửa thủy tinh. Nhìn bộ dáng hai người nước mắt mù mịt, trái tim của tôi giống như bị nhéo.
Từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu của cha mẹ, trong cuộc đời của tôi tình thân vẫn luôn là thứ khuyết thiếu. Nhìn ba mẹ của Trương Tiểu Mẫn, loại tình yêu khuyết thiếu này lại tăng thêm. Tầm mắt của tôi không khỏi bị sương mù che chắn. Trương Tiểu mẫn, vì người nhà của cậu, cậu nhất định phải khỏe lại.
“Thầy, tiểu mẫn bình thường tính tình có chút nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối sẽ không tự mình lao vào xe, liệu có phải bị người khác bỏ thuốc khiến cho thần trí mơ hồ?”
Lời nói của mẹ của Tiểu Mẫn trong lúc vô ý, giống như trong lúc vô thức đã làm tôi bừng tỉnh, không thể loại bỏ khả năng bị bỏ thuốc, ai có thể bỏ thuốc cô ấy? Tôi và Viên Doanh không hẹn mà cùng chăm chú nhìn Chu Tiên. Vẻ mặt của cô ta vẫn như bình thường nhìn Tiểu Mẫn trong phòng bệnh.
“Mẹ Tiểu Mẫn, đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại chúng ta sẽ hỏi cụ thể, bà đừng vội, mạng của đứa nhỏ có thể giữ được là tốt rồi.”
Mẹ Tiểu Mẫn còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị bạn già ngăn lại, ông ấy vỗ vai của vợ biểu ý bà ấy đừng nói chuyện, sau đó nói cảm ơn với thầy hướng dẫn, sau cùng ông ấy nhìn chúng tôi.
“Cảm ơn các cháu, nếu như không phải có các cháu thì Tiểu Mẫn cũng sẽ không được cứu chữa kịp thời.”
Viên Doanh: “Thúc thúc, chú nói chi vậy, Tiểu Mẫn là bạn học của chúng cháu lại còn là bạn cùng ký túc nữa, chúng ta chính là người một nhà. Chu Tiên, cậu nói đúng không?”
Chu Tiên vẫn còn đang nhìn Tiểu Mẫn trong phòng bệnh, bị Viên Doanh đột nhiên gọi một tiếng liền bị dọa tới, cô ta lập tức khôi phục lại bình thường, nói:
Chu Tiên: “Đúng, chúng ta là người một nhà.”
Tôi nhìn Chu Tiên luôn có cảm giác bất thường. Từ lúc ba mẹ Tiểu Mẫn vào tới giờ, cô ấy cũng không nhìn ba mẹ cô ấy lấy một cái, chỉ luôn nhìn Tiểu Mẫn trên giường bệnh. Trước lúc Tiểu Mẫn xảy ra chuyện là đi tìm Chu Tiên, nếu thực như lời Chu Tiên nói, cô ta không nhìn thấy Tiểu Mẫn?
Trong lúc đó rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Có lẽ chỉ có thể đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể biết được.
Thầy hướng dẫn ở lại nửa tiếng, sau đó đi rồi. Ba mẹ của Tiểu Mẫn vẫn luôn ở đây, sau đó Chu Tiên nhận điện thoại, nói trong nhà có việc, cũng đi rồi.
“Ta và mẹ của Tiểu Mẫn ở đây là được rồi, các cháu cứ làm việc của mình đi.”
Tôi: “Không, chúng cháu trực đêm ở đây, chú dì muốn ăn gì chúng cháu sẽ đi mua cho hai người.”
Chân tướng của sự việc chỉ có thể chờ Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể biết được. Cô ấy ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì được, tôi nhất định phải trực ở đây, không thể để người nào khác vào phòng. Viên Doanh biết dụng ý của tôi, cũng biểu là muốn trực đêm.
Mẹ của Tiểu Mẫn hốc mắt ẩm ướt, vừa lau nước mắt vừa nói “Tiểu Mẫn mỗi lần về nhà là nói bạn cùng ký túc của nó rất tốt.”
Viên Doanh: “Dì, cháu và Tình Thiên cùng đi mua đồ ăn cho hai người, chúng ta sẽ trực ở đây. Ngoài y tá không được để cho người nào khác đi vào.”
“Được, dì biết.”
Sau đó tôi và Viên Doanh đi tới cửa hàng gần đó để mua đồ ăn.
Viên Doanh: “Tình Thiên, sau khi cậu theo chủ xe đi có phát hiện manh mối gì không?”
Tôi: “Không có, khi mình đang muốn tiếp tục đi theo ông ta thì Chu Tiên xuất hiện.”
Viên Doanh: “Cô ta xuất hiện thật đúng lúc, chuyện này nhất định phải nhờ tới Dị Tư Ẩn. Trực tiếp hỏi anh ta, tiết kiệm cho chúng ta đỡ phải đoán mò.”