Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 97

Viên Doanh: “Tình Thiên, chúng ta rời giường thôi, hôm nay Tiểu Mẫn sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.”

Tôi có chút sửng sốt, thời gian một giấc mộng thế nhưng đã tới sáng sớm ngày hôm sau rồi. Bị Viên Doanh thúc giục, tôi lập tức bò dậy, rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt.

Qua loa ăn xong bữa sáng, tôi và Viên Doanh tới phòng giám hộ.

Lúc này y tá đang trên đường đẩy Tiểu Mẫn sang phòng bệnh bình thường. Tiểu Mẫn vẫn chưa tỉnh nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, không cần phải dùng máy đo nhịp tim nữa. Sắc mặt của cô ấy vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không còn trắng như hôm bị tai nạn nữa.

Cha của Tiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, một tấc cũng không rời khỏi Tiểu Mẫn.

Trong phòng bệnh thường, cha của Tiểu Mẫn tin tưởng đạo thuật, nghe nói bà của Viên Doanh đạo thuật thần thông, cố ý cầu bà xem cho một quẻ. Tính xem Tiểu Mẫn tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn xe, có phải là bị vật dơ bẩn quấn thân không.

Viên nãi nãi lắc đầu, chỉ nói hai chữ ‘không rõ’, chỉ cần đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể xem xét. Đạo thuật tuy rằng cao thâm nhưng không thể giải quyết tất cả. Sau khi ba của Tiểu Mẫn nghe được, chỉ có thể thu lại sự hoài nghi, đợi con gái tỉnh lại.

30 phút sau Viên nãi nãi gọi tôi và Viên Doanh ra ngoài, cố ý dặn dò.

Viên nãi nãi: “Ngọc bội mà ta cầu ở chỗ của Tổ Sư Gia, hai đứa các con không được để rời khỏi người. Quỷ không tháo xuống được nhưng rất giảo hoạt, sẽ lừa các con tháo xuống. Các con ít tiếp xúc với Chu Tiên thôi, ngọc bội chỉ phòng được quỷ, không phòng được người sống.”

Lời Viên nãi nãi nói tôi hiểu rất rõ, có đôi khi người sống so với người chết còn đáng sợ hơn, bụng dạ khó lường, tâm cơ khó phân biệt.

Tôi: “Viên nãi nãi, lời người nói con khắc ghi trong tim.”

Viên nãi nãi: “Doanh nha đầu hãy theo bên cạnh Tình Thiên nha đầu, đừng quan tâm những sự việc ở bên ngoài, yên tâm coi giữ ở trong bênh viện. Ta đã bày ra kết giới, quỷ bình thường không thể vào được, quỷ cấp bậc cao muốn vào cũng phải phí lực. Ta sẽ rời đi một khoảng thời gian, về nhà lấy chút đồ.”

Viên Doanh: “Nội, người về nhà lấy gì vậy?”

Viên nãi nãi: “Là thứ hữu dụng, tới lúc đó con sẽ biết.”

Nói xong, Viên nãi nãi rất nhanh đi ra ngoài. Cả ngày tôi và Viên Doanh ở bệnh viện, ăn cơm cũng là ăn ở trong bệnh viện. Ăn ở trong này so với ở ngoài đắt hơn, ăn một bữa ba món một canh mất 30 tệ.

Viên Doanh: “Không biết ở trong bệnh viện mấy ngày, mình sợ tiền đem theo không đủ.”

Tôi: “Xem tình hình đi, chúng ta tiêu tiết kiệm một chút.”

Viên Doanh: “Chỉ có thể như vậy oh! Hi vọng Tiểu Mẫn mau tỉnh lại, hoàn nguyên chân tướng sự việc.”

Tiểu Mẫn rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới có thể lấy đầu ra để đâm xe, sự việc này nhất định phải làm rõ. Hôm qua khi Dị Tư Ẩn nhập mộng, tại sao tôi lại không hỏi anh ta chứ?

Tới buổi chiều, Tiểu Mẫn cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chúng tôi đều rất vui mừng, đặc biệt là cha mẹ của cô ấy.

Trương Tiểu Mẫn: “Ba mẹ, Tình Thiên, Viên Doanh mọi người đều ở đây a? Mình đang ở đâu vậy?”

Tôi: “Ở bệnh viện đó, chuyện phát sinh lúc trước…”

Tôi vẫn chưa nói xong đã bị Tiểu Mẫn ngắt lời, cô ấy vô cùng nghi hoặc nhìn tôi.

Trương Tiểu Mẫn: “Phát sinh chuyện gì rồi? Mình là buồn ngủ rồi sau đó ở trong thư viện ngủ một lát. Tại sao tỉnh lại lại ở trong bệnh viện toàn thân đau nhức.”

Tôi vừa nghe liền biết là chuyện xấu rồi, cô ấy không nhớ đã phát sinh ra chuyện gì, chúng tôi phải làm thế nào mới có thể tra ra tình hình lúc đó chứ? Cha mẹ của Tiểu Mẫn vừa nghe xong càng gấp, sợ con gái nhà mình có vấn đề.

“Tiểu Mẫn, con nói cho mẹ biết, con thực sự là quên rồi sao? Con có biết cảnh sát nói như thế nào không, nói con nghĩ không thông, giống như phát điên lao qua đèn đỏ tông vào xe.”

Biểu tình của Trương Tiểu Mẫn rõ ràng là bị kinh ngạc, suýt chút nữa là kêu lên rồi.

Trương Tiểu Mẫn: “Con không bị bệnh thần kinh, sao có thể lao vào xe? Con chỉ ngủ một chút thôi.”

Cô ấy quá kích động, động tới ống kim, làm cho cô ấy một trận đau đớn. Tôi lập tức tiến lên giữ lấy cô ấy.

Tôi: “Chuyện này không đơn giản, mình sẽ cố gắng tra rõ ràng, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment