Lý Huyền Tử trên cốt tọa lạnh lẽo mỉm cười nhìn một lượt những kẻ tự nhận bản thân là chính đạo đang gục ngã phía dưới. Kẻ chết thảm, kẻ hấp hối, kẻ lại sợ hãi nắm chặt lấy binh khí không dám bước tới, thân thể run rẩy trước uy áp kinh người đang tỏa ra từ nhãn thần của hắn.
Phải rồi, chính đạo tứ đại nhất tông liên hợp hòng diệt sạch lẫn hắn và cả ma tông, kết quả thì sao? Bốn đại trưởng lão đại thừa đỉnh phong đều lần lượt gục ngã, không chết cũng trở thành tàn phế, đan điền vỡ nát, cả đời này chỉ sợ con đường thành tiên liền chấm dứt trong gang tấc.
Khoác trên mình cổ y hắc sắc, Huyền Tử đứng dậy, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh trăng soi rọi hiện rõ vẻ lạnh lẽo lẫn con mắt đỏ rực điên dại. Bước qua trăm vạn xác chết của chính đạo đệ tử, hắn đặt tay lên ban công bằng gỗ, im lặng không nói, đôi mắt hờ hững ngắm nhìn lên thiên nguyệt đầy vẻ trào phúng.
Mất một hồi, hắn mới lên tiếng
"Chính đạo... vẫn luôn là như vậy, thật bẩn thỉu."
"Các ngươi thật khiến ta nhớ lại bản thân năm đó vốn dĩ chỉ là một tên tạp đồ tại Huyền Thiên Tông..."
"Ta cũng đã từng có ước mơ hành hiệp trượng nghĩa, diệt gian trừ bạo, mà thật không ngờ sau chừng đó năm lại trở thành bộ dạng này."
Hắn cười lớn, huyết sắc đồng tử trở lên lăng lệ đáng sợ. Chính đạo bên ngoài giả trang đạo mạo, bên trong lại minh tranh ám đấu, vì ghế tông chủ mà huynh đệ mười mấy năm thân thiết có thể ám hại, tìm đủ mọi cách giết chết lẫn nhau. Ngay cả hắn và nữ nhân của mình năm đó mặc dù không quan tâm tới tông chủ chi vị nhưng cũng bị cuốn sâu vào vòng xoáy tranh cướp để rồi hắn bị đoạt đi tất cả từ tu vị cho tới nữ nhân của mình. Hắn đau khổ, hắn hận thù, từ bỏ đi lý tưởng chính đạo mà dấn thân vào ma đạo nguy hiểm. Trăm năm không ngắn không dài, từ một tên vô danh tiểu tốt, liền thống nhất tam đại ma tông, trở thành Ám Dạ Thiên Tôn lãnh huyết vô tình, sẵn sàng ra tay giết người, không lưu tình, không thương cảm.
Trong thâm tâm Huyền Tử lúc này không khỏi hiện lên nụ cười của một thiếu nữ. Trăm năm sa vào ma đạo mọi thứ có thể quên đi nhưng nụ cười đó vĩnh viễn không thể phai mờ. Đó là hận thù sôi sục, nó đã hóa thành tâm ma ám ảnh hắn, để hắn nung nấu ý định tuyệt diệt chính đạo. Nhưng dường như ông trời có mắt, không cần ra tay bọn chúng đã muốn chết tìm tới hắn. Trước khi chết còn luôn miệng thay trời hành đạo, sớm đã biết bản thân bị đem ra làm khiên thịt, vì sao lại cuồng tín vào hai chữ chính đạo như vậy?
"Nhưng! Nó đã chấm dứt rồi!"
Hắn cuồng tiếu, chân đạp hư không bước lên, áp lực kinh khủng từ cơ thể hắn tỏa ra khiến thiên địa rung chuyển dữ dội.
"Hắn muốn độ kiếp!!"
Một kẻ kinh hãi hét lớn, lúc này từ trên trời lôi kiếp đã rền vang, cuồng phong mạnh mẽ lưu chuyển, tạo thành một vòng xoáy xung quanh cơ thể hắn, linh khí của trời đất bị hắn điên cuồng hấp thụ, vận chuyển đi khắp thân thể.
Một tiếng oành thật lớn vang lên! Đạo lôi kiếp đầu tiên bổ vào cơ thể Huyền Tử, bằng tất cả linh khí trong cơ thể, hắn may mắn đỡ được nó. Thời điểm đạo lôi kiếp thứ hai sắp đánh xuống, từ bên trong não hải, tâm ma đã xuất hiện mà quấy phá, hình ảnh người con gái kia không còn chút hơi thở nằm trong vòng tay hắn hiện ra, theo đó là từng tiếng trách móc hắn quá yếu đuối, nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được. Lý Huyền Tử cắn răng, mặc dù biết đó là tâm ma nhưng hắn không thể không quan tâm tới nó, tâm ma trăm năm nói chống lại sao có thể dễ dàng chống lại?
Huyền Tử cảm giác được bản thân mình không xong rồi.
Với tâm ma quấy phá, hắn biết bản thân chắc chắn sẽ chết nhưng điều đó không còn quan trọng. Có thể chết đi là điều hắn mong muốn bấy lâu. Thù đã trả, chính đạo tan tác bồi táng theo nữ nhân của mình, còn gì để vấn vương với hồng trần?
Đạo lôi kiếp lam sắc bổ xuống, Lý Huyền Tử không còn đủ khả năng chống trả, bị lôi kiếp đánh trúng, nhục thể lẫn thần hồn câu diệt ngay lập tức.
Tu chân giới.
Ám Dạ Thiên Tôn Lý Huyền Tử.
Độ kiếp thất bại.
Không biết đã trải qua bao lâu, Huyền Tử trong mê man tỉnh lại, hắn vậy mà chưa chết!? Từ cổ xa xưa, tu sĩ độ kiếp thất bại cả thần lẫn hồn đều bị tuyệt diệt. Hắn còn sống chính là trường hợp đầu tiên!
Huyền Tử mở to mắt bật dậy, mồ hôi lạnh trên trán đổ xuống. Hắn hổn hển thở dốc, đưa hai tay lên hoang mang nhìn. Hắn chưa chết! Bị lôi kiếp đánh trúng vậy mà vẫn chưa chết! Tuy cơ thể không cảm nhận lấy một chút thương tổn nào nhưng tưởng nhớ lại thiên đạo lôi kiếp đánh vào cơ thể, cảm giác đó khiến hắn không rét mà run.
Trấn tĩnh lại, Huyền Tử đánh giá một lượt xung quanh, nơi hắn đang nằm là một căn phòng nhỏ với lối kiến trúc hắn chưa bao giờ được gặp qua. Bốn bức tường trắng trống rỗng, đồ vật bày trí rất đơn giản, chỉ có một ô cửa sổ lớn cùng chiếc giường. Đó chưa phải là tất cả, tới cả y phục của hắn trên thân thể cũng rất khác, tuy chất lượng không bằng y phục ma chủ cũ nhưng chất lượng hoàn thiện lại rất tốt.
Đang miên man suy nghĩ tu chân giới còn nơi đâu giống đây thì một tiếng chói tai vang lên từ chiếc hộp cạnh gối làm hắn giật mình. Hắn luống cuống lắc mạnh đồ vật kia, mãi sau đó mới vô tình dùng ngón tay chọc mạnh lên bề mặt của nó, tiếng chói tai từ chiếc hộp nhỏ cũng không còn, ánh sáng phát mờ dần rồi tắt hẳn. Ngắm nhìn thứ đồ vật kì lạ trong tay mình, thực sự... nơi đây là đâu?
"Ư!"
Hắn đột nhiên gầm lớn lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn tới độ hắn phải cắn lấy lưỡi để duy trì tỉnh táo, hai mắt trừng lớn xung huyết thật đáng sợ. Huyền Tử giờ đây có cảm giác hàng trăm vạn thông tin không rõ từ đâu truyền vào não của mình, mỗi một luồng thông tin hắn lại có ảo giác rằng đầu mình sắp nổ tung thành từng mảnh.
Cơn đau xuất hiện bốn tới năm phút rồi dịu hẳn. Hắn nằm trên giường thở hổn hển, thẫn thờ nhìn vào hư vô. Lấy lại được chút sức lực, Huyền Tử từ từ bò dậy tựa lưng vào đầu giường, toàn bộ thông tin ban nãy chảy vào não hải làm hắn phần nào hiểu rõ bản thân mình đang ở đâu.
Ngay từ thời điểm tỉnh lại, bản thân hắn đã không còn tại tu chân giới. Nơi hắn đang ở là Nhật Bản, một quốc đảo nằm trên biển. Nơi đây tuy kém tài nguyên nhưng có thể chế tạo ra rất nhiều thứ máy móc hiện đại, đã vượt quá trình độ của tu chân giới hàng trăm tới hàng vạn năm. Đặc biệt không chỉ Nhật Bản mà cả thế giới này phải nói là Trái Đất không có khái niệm tu tiên. Điều đó cũng dễ hiểu, ngay từ đầu hắn đã không cảm nhận được một chút linh khí nào tại đây.
Tạm tạm gác qua chuyện đó, trở lại với thân xác này. Cố chủ tên Raikiri Reigin, là một học sinh sơ trung. Toàn diện về bản thân không có lấy một điểm đặc sắc, học tập bình thường, khuôn mặt bình thường, dáng dấp bình thường. Nói tóm lại nếu như so với Huyền Tử kiếp trước, kếp này Reigin còn chưa đáng được nhắc đến.
Vậy nhưng đó chưa phải là tất cả, cố chủ khi trước có một cô bạn thuở nhỏ, năm đó đã từng móc tay hẹn thề rằng khi cả hai lớn lên sẽ gả cho nhau, lên đôi vợ chồng. Nhưng năm đó gia đình hắn chuyển đi nơi khác sinh sống, lời hứa năm xưa cùng với cô gái chơi thân cũng đành gác lại.
Thời gian thấm thoát trôi qua mấy năm, vì một số vấn đề trong gia đình, cố chủ buộc phải chuyển về đây sống một mình. Hắn vẫn luôn nhớ tới lời hứa kia, ngày ngày nhung nhớ nàng. Thế nhưng trong một lần đi xe buýt, Reigin bắt gặp người con gái kia chuyện trò thân mật với nam sinh khác. Hắn ta không biết vì sao luôn đinh ninh người kia là bạn trai của nàng, cho rằng nàng ta đã phản lại lời thề năm đó. Ngày đêm không ngủ, tuyệt thực trốn trong phòng với chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực. Cứ như vậy cố chủ uất ức mà chết.
Huyền Tử đăm chiêu, lấy hai ngón tay xoa xoa thái dương của mình. Kẻ này quá ngu xuẩn!
Hắn vì hồng nhan đón lấy lôi kiếp oanh oanh liệt liệt mà chết, còn tên cố chủ này thì sao!? Rác rưởi, vô dụng tới độ chết vì quá uất ức! Hắn không rõ ràng vì sao bản thân lại có thể trùng sinh vào thứ phế vật này!
Ám Dạ Thiên Tôn, đệ nhất ma đầu thống lĩnh tam đại ma môn giờ đây lại là một tên chết vì uất ức sao!?
Hắn cảm thấy bất lực, bây giờ chỉ có thể chấp nhận thân phận này mà thôi.
"Trường học? Học tập? Đây là công việc vô vị gì vậy?"
Huyền Tử thở dài, hắn cần thời gian để thích nghi với cơ thể này, với những thứ đang diễn ra xung quanh nó.
Hắn ta đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Phản chiếu qua tấm gương, Huyền Tử đã có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của mình. Cố chủ quả thực không có gì đặc biệt, tóc đen, mắt nâu, khuôn mặt chứa đựng cái non nớt của một cậu trai tuổi mới lớn.
"Từ giờ, ta sẽ là Raikiri Reigin!"
Hãy an nghỉ đi, vì ta sẽ sống và làm những điều mà ngươi không thể!
Reigin tắm rửa, rời khỏi nhà tới trường. Ngôi trường hắn học là sơ trung Sakurano, đây là một trong những ngôi trường có tiếng trong khu vực này. Vừa đi, hắn vừa cầm điện thoại tìm hiểu một chút thông tin cơ bản.
Ba mươi năm trước, đã có những cá thể con người thức tỉnh được dị năng và ba mươi năm trở về sau, theo thống kê toàn cầu, trên thế giới số người có thể thức tỉnh đã tăng trưởng vô cùng mạnh mẽ. Vào thời điểm đó, những hầm ngục từ dưới lòng đất được hình thành, những người có thể thức tỉnh với năng lực của mình đã bắt đầu tham gia khám phá các hầm ngục và kết quả rất khả quan khi từ bên trong chúng chứa rất nhiều những vật phẩm quý giá hay những loại dược liệu, quặng đá quý hiếm chưa từng xuất hiện tại Trái Đất khi trước. Những người thức tỉnh dị năng được chính phủ gọi là các thợ săn.
Các thợ săn khi thức tỉnh đều có một thứ năng lượng trong cơ thể được đặt tên là Douryoku. Tùy thuộc vào mỗi Douryoku, chúng sẽ được phân chia thành các đẳng cấp khác nhau, dựa vào đặc điểm cơ thể từng người mà chúng sẽ trở thành các vũ khí riêng biệt để phù hợp với thân chủ nhất có thể. Thông thường Douryoku sẽ phân theo đẳng cấp từ D cho tới S.
Nói như vậy không có nghĩa rằng ai cũng có thể thức tỉnh được Douryoku. Thống kê rằng có ba phần trăm dân số toàn thế giới không thể thức tỉnh và thân thể này nằm trong số đó.
Mải mê đọc tin, chớp mắt hắn cũng đã tới trước cổng trường. Xung quanh các học sinh khác vui vẻ chuyện trò cùng nhau, hắn ta giống như một kẻ vô hình hoàn toàn chết chìm trong biển người. Như vậy cũng tốt, quá nổi bật cũng không phải là ý hắn muốn.
Theo tờ chỉ dẫn trong túi, Reigin tìm đường tới phòng học của mình. Mở cửa lớp ra, các bạn học bên trong chỉ khẽ liếc mắt nhìn hắn rồi lập tức quay đi.
Reigin tìm kiếm một chỗ ngồi còn trống. Vì không rõ đã có ai ngồi hay chưa, hắn đành phải hỏi người ở bên cạnh
"Cho mình hỏi, chỗ này đã có ai ngồi chưa?"
Nam sinh kia nhìn Reigin, vui vẻ đáp lại
"Chưa có ai ngồi cả, cậu là học sinh mới chuyển đến sao? Bởi đây là lần đầu tiên mình trông thấy cậu!"
"Đúng vậy, tớ mới chuyển tới Sakurano."
Reigin đáp lại, xưng hô thế này quá thân thiện!
"Mình tên là Atsukawa Yuki, cậu có thể gọi mình là Yuki hoặc Yu cũng được."
"Raikiri Reigin, rất vui được gặp cậu."
"Mình có thể gọi cậu là Reigin không?"
"Được chứ."
Reigin ngồi vào chỗ, khẽ đưa mắt quan sát thiếu niên kia. Cậu ta là một nam sinh có khuôn mặt rất điển trai, nếu nhìn ngang sẽ nhận ra cậu có một nét gì đó nữ tính với mái tóc màu nâu đen hơi dài được cố định bởi chiếc kẹp nhỏ, đôi mắt sáng, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, đặc biệt rất dễ gần với các học sinh khác.
"Này này! Cậu nghe tin gì chưa? Nghe nói có một nữ sinh sở hữu Douryoku SC đã gia vào tư thục Akira đấy!"
"Không thể nào! Là SC sao!? Ngay cả trường chúng ta cũng không có một SC nào!"
Ở bàn trên, những tiếng nghị luận của một số nữ sinh vang lên. Tuy không lớn nhưng Reigin vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy. Hắn lẩm bẩm
"SC..."
Từ D tới S là các đẳng cấp thường thấy nhất, từ cấp S trở đi sẽ có những biến thể mạnh mẽ hơn như SC, SB, SA và hiếm nhất chính là SS. Khả năng phát triển của các đẳng cấp này cực kì cao, cũng giống như linh căn trong cơ thể tu sĩ vậy.
Rất nhanh, giờ học đã bắt đầu. Từ bên ngoài, một nữ giáo viên trẻ bước vào lớp. Khi nàng ta đi, ánh nhìn khẽ lướt qua vị trí Yuki đang ngồi, nở một nụ cười với cậu. Dù chỉ là thoáng qua nhưng Reigin đã chứng kiến toàn bộ. Khẽ hừm nhỏ một tiếng, dường như hắn đã hiểu điều gì đó.
Các tiết mau chóng trôi đi, hiện tại đã là tiết cuối cùng. Tiết học này là tiết khái quát về Douryoku, hầu hết thông tin đều không quá khác biệt khi hắn tìm hiểu trên mạng. Có gì thiếu sót thì đó là Douryoku ngoài hình dạng thông thường sẽ còn dạng thần khí của mình. Khả năng gây sát thương rất lớn mà không phải ai cũng sở hữu và làm chủ được. Hầu hết người sở hữu hình thái thần khí đều là thành viên của các gia tộc lớn.
Đặc biệt, hắn biết rằng sơ trung năm tư không phải là năm cuối cấp. Trong thời đại nhiều kẻ thức tỉnh Douryoku, chính phủ đã thêm một năm nữa vào chương trình sơ trung. Sau khi hết năm tư sẽ chia làm hai khóa: Khóa huấn luyện và khóa tăng cường. Trong đó, khóa huấn luyện để huấn luyện thợ săn và khóa tăng cường là nơi học tập của những người không thể thức tỉnh.
Là một kẻ luôn luôn ngạo mạn với năng lực của mình, Reigin không thể nào cam chịu cuộc đời tầm thường ở kiếp này. Hắn muốn mình phải có thực lực để một lần nữa có thể bước trên con đường thành tiên! Nhưng nơi đây không có linh khí, chẳng thể nào tu luyện được!
Không thể tu luyện, còn có một cách để thân thể này trở nên mạnh mẽ đó là trở thành võ giả.
Võ Đồ, Võ Sư, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Thánh, Võ Thần, đó là sáu cảnh giới chính của một võ giả. Trong đó, Võ Đồ được chia làm cửu trọng còn các cảnh giới khác chỉ được chia làm tam trọng. Trước khi tìm được biện pháp tu tiên, tu võ là một lựa chọn sáng suốt.
Hắn nhắm mắt lại, lập tức trong thức hải từng cuốn công pháp xuất hiện. Trong hàng trăm cuốn công pháp đó, một ánh sáng chợt loé lên gạt bỏ đi sự tồn tại của những thứ khác mà tiến gần tới thần thức hắn.
Reigin ngạc nhiên trước cuốn công pháp rách nát này, bên trên là ba chữ Âm Dương Quyết.
Theo như hắn còn nhớ, Âm Dương Quyết là một công pháp rất cường đại. Bất cứ kẻ nào tu luyện nó thành công sẽ có thể hô phong hoán vũ không khác gì một tu sĩ. Cái đặc biệt của nó làm cho cả thiên hạ không tiếc chém giết lẫn nhau cướp đoạt đó là khả năng phi thăng tiên giới khi đạt tới Võ Thần. Nhưng Reigin chỉ nghĩ đó là những lời đồn thổi vô căn cứ, hắn không cho nó là sự thực.
"Reigin, mau dậy thôi! Tới giờ ăn trưa rồi!"
Tiếng gọi của Yuki cất lên buộc Reigin phải rời khỏi thức hải. Chỉ một vài phút trong đó thôi, bên ngoài đã trôi qua cả tiết học. Hắn nghĩ rằng mình sẽ tranh thủ một chút thời gian nghỉ trưa để bắt đầu tu luyện Âm Dương Quyết.
"Chúng ta cùng đi ăn trưa chứ?"
"Để lúc khác đi, hôm nay tớ bận rồi!"
"Nhưng..."
Nói rồi Reigin nhanh chóng rời khỏi lớp, không đợi để Yuki nói hết câu. Cậu ta nhìn ra cửa, miệng lẩm bẩm
"Nhưng cậu mới chuyển đến đây thôi mà?"