Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1072

Chương 1072

Thế thì tính là ân oán gì chứ?

“Bổn tọa nhiều lần tìm cô ta tỷ võ mà cô ta trốn tránh hết lần này đến lần khác rồi còn qua loa xong chuyện khiến bổn tọa rất bực bội”.

Tịch Thấm nghe vậy thì không kiềm được, bật cười thành tiếng.

“Chủ tử nhà ta có việc gấp phải làm, ngươi lại ngày ngày bám lấy đòi tỷ võ như thuốc cao dính trên da chó, ngươi tưởng người khác cũng rảnh rỗi giống ngươi sao? Không biết ngượng còn nói bực bội”.

“Láo toét, ngươi là cái thá gì mà cũng dám chỉ trích bổn tọa như thế? Nếu không phải vì nể mặt ngươi là thuộc hạ của tiểu tỷ tỷ, bổn tọa đã giết ngươi từ lâu rồi”.

“Lẽ nào ta nói sai à? Nếu không phải vì ngươi bám lấy chủ tử nhà ta ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ thì chủ tử nhà ta đã hoàn thành đại sự từ lâu rồi. Nếu không phải vì ngươi làm chủ tử nhà ta bị thương nặng thì chủ tử nhà ta có đến mức mất đi ký ức, mất đi võ công không?”

“Đủ rồi, ồn ào gì chứ? Im miệng đi. Chỗ này có an toàn đến đâu đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị Thiên Phần tộc tìm thấy, ân oán thị phi trước đây để ra khỏi đây hẵng nói”, Cố Thanh Hy bực bội nói.

Mấy người Tịch Thấm vội vàng im lặng.

Ma chủ xoa đầu ngón tay, vẫn còn đang băn khoăn giữa giết và không giết, đắn đo đến mức chau chặt mày.

Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên đang bị thương nặng, nhìn sang đám người Từ lão: “Hoàng hậu Sở Quốc vẫn còn ở Thiên Phần tộc, ta không thể bỏ bà ấy lại, thân phận của các người đã bị bại lộ, không cần thiết nán lại nữa, phiền Từ tông chủ đưa Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi đây, Bạch Cẩm, Tịch Thấm, hai người cũng đi đi”.

“Chủ tử, người hãy đi trước, chuyện của hoàng hậu Sở Quốc để ta lo”.

“Bạch Cẩm và Tịch Thấm bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Từ tông chủ nằm vùng ở Thiên Phần tộc nhiều năm, người của Thiên Phần tộc đều quen biết ông, có ông ra mặt thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa. Mặc dù ta có bị thương đôi chút nhưng chỉ là vết thương nhẹ, hầu hết người Thiên Phần tộc đều không biết mặt ta, để ta đi tìm hoàng hậu là thích hợp nhất”.

“Chủ tử, người cứ nói đùa, thân phận người cao quý, lại gánh trọng trách quan trọng, thuộc hạ có chết cũng không thể để người một mình ở lại Thiên Phần tộc”.

“Ta đâu có một mình, còn có hắn nữa mà”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa túm chặt ma chủ, cười khì khì, nói: “A Mạc sẽ đi cùng ta, đúng không hả?”

“Ta đi với tỷ?”

“Đúng vậy, ta là tiểu tỷ tỷ của ngươi mà, trước đây ngươi từng nói, chỉ cần ta muốn thì ngươi sẽ dốc hết sức để thỏa mãn mong muốn của ta. Sao hả? Ngươi hối hận rồi sao? Đúng là đàn ông chả có ai tốt đẹp”.

Ma chủ vừa thấy đúng lại vừa cảm giác có gì sai sai.

“Tỷ chẳng phải là môn chủ Tu La Môn sao? Chẳng phải có bản lĩnh lắm sao? Chẳng phải rất huênh hoang sao?”

“Vậy ngươi xem thử ta có giống với môn chủ Tu La Môn mà ngươi quen trước đây không?”

Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt to đầy đáng thương, long lanh ánh lệ giống như một cô gái đang nhõng nhẽo.

“Ừm… Đúng thật là không giống”.

Cố Thanh Hy cố tình hạ giọng: “Bởi vậy, có lẽ bọn họ đã nhận nhầm, dù sao ta cũng không còn nhớ gì cả, bọn họ thích bảo ta là ai thì ta người đó vậy”.

Bình Luận (0)
Comment