Cường Thế Sủng Ái

Chương 11

Cảnh đêm náo nhiệt, trong quán bar tràn đầy thanh niên nam nữ đến buông thả tìm niềm vui.

Trong không khí ngập tràn mùi rượu cùng mùi thuốc lá, ánh sáng ở bốn xung quanh mê say lại ám muội, tiếng nhạc rock nặng và tiếng DJ xoay đĩa hâm nóng hiện trường, đẩy bầu không khí lên đến cao trào.

Chỗ băng ghế dài trong một góc hẻo lánh ở tầng hai.

Trần Tiến cúp điện thoại, ném thẳng điện thoại di động lên mặt bàn đá cẩm thạch, trong đôi mắt hoa đào thu lại ý cười.

"Cậu ta lập tức tới đây."

"Lần này cậu ta đột nhiên về nước, không phải bởi vì cô bé nhà họ Cố đấy chứ?"

Nói chuyện chính là Hoắc Lâm, ngồi đối diện anh ta còn có Chu Khởi. Ba người đều là anh em rất thân của Thẩm Mộ Ngạn, quen biết đã lâu rồi, tình bạn rất vững chắc.

Trước kia lúc Thẩm Mộ Ngạn chưa ra nước ngoài, mấy người vẫn thường xuyên ra ngoài tụ tập, đối với tình hình hiện tại của nhau cũng cực kỳ hiểu rõ.

Chu Khởi biết một chút nội tình, nghe thấy lời Hoắc Lâm, thì gật gật đầu.

"Tớ đoán đúng là như vậy. Năm ngoái, lúc cậu ta ở nước ngoài không phải còn gọi điện kêu tớ mua một mảnh đất trống ở thành Nam cho cậu ta à? Về sau tớ hỏi thăm một chút, phát hiện mảnh đất đó được cậu ta xây thành khu biệt thự nghỉ dưỡng tư nhân, bên trong còn đào thêm vài cái suối nước nóng nữa."

Trần Tiến thấy rất mới mẻ, tùy tiện đâm một miếng dưa hấu cho vào trong miệng, hỏi: "Thẩm Mộ Ngạn cũng không phải là người biết hưởng thụ tinh tế như vậy. Tớ thấy cậu ta ngoài việc kiếm tiền cũng không có sở thích gì khác, sao lại đột nhiên xây cái biệt thự trên núi chứ?"

"Lúc trước tớ cũng tò mò, về sau nghe được lời đồn, nói là vị kia nhà họ Cố hình như phàn nàn một câu với người ta, ghét cái suối nước nóng lúc bình thường ngâm quá nhỏ cũng không đủ riêng tư. Tớ nghe xong cái này mới rốt cuộc hiểu ý đồ phía sau một loạt động tác kia của Thẩm Mộ Ngạn."

Trần Tiến kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi, "Lão Thẩm lén lút cưng chiều như vậy à? Vì một câu của cô tiểu thư kia, liền mua miếng đất xây cái biệt thự nghỉ dưỡng trên núi? Vậy lần này cậu ta trở về có phải sẽ chuẩn bị trực tiếp bắt lấy người hay không đây?"

"Sao tớ biết được? Chuyện này cậu không thể hỏi cậu ta à?"

"Cậu ta sẽ không." Hoắc Lâm ở một bên đột nhiên nói chen vào, "Trước khi không hoàn toàn chắc chắn, xưa nay cậu ta sẽ không tùy tiện tiến tới."

Thẩm Mộ Ngạn, người này thật ra có điểm giống sĩ quan chỉ huy cấp cao trên chiến trường, thủ đoạn lạnh lùng cứng rắn, ý chí kiên cường. Bất kể mục tiêu của anh là gì, anh cũng sẽ bình tĩnh bố trí, mai phục trước, sau đó từng chút một, chậm rãi từng bước xâm chiếm thứ mình muốn thật sạch sẽ.

Ngày thường đối với chuyện làm ăn trên thương trường còn như vậy, lại càng đừng nói người anh nhớ thương đã nhiều năm.

Mỗi một bước đi của anh khẳng định đều sẽ vô cùng cẩn thận, tính toán chính xác ở trong lòng tất cả những chỗ có tính khả thi.

"Không phải chứ, tớ không hiểu." Trần Tiến nói, "Cậu ta cũng thích cô tiểu thư nhà họ Cố kia như thế, vậy còn có cái gì không thể tùy tiện tiến tới? Con gái là phải chủ động theo đuổi chứ."

Chu Khởi liếc hắn ta một cái, "Đó là phương pháp của cậu, vả lại cũng phải tùy người, người kia nhà họ Cố... Cậu quên lần trước cậu nhìn lén điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn rồi à? Cô bé ở đầu bên kia điện thoại, tính cách thế nào cậu quên rồi?"

Trần Tiến nghẹn lời, trong đầu ngược lại là nhanh chóng lóe lên tin nhắn trò chuyện đã nhìn thấy lúc trước. Một cô tiểu thư nhà họ Cố rất không giống với lời đồn đại bên ngoài gần như trong nháy mắt bừng bừng hiện ra ở trước mắt.

"Là có chút loi choi..."

Thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu thành Bắc không thiếu, dịu dàng yên tĩnh, thùy mị, đáng yêu, thậm chí khiêu gợi... Nhưng chính là chưa từng gặp qua, loại ranh mãnh ma quái giống như Cố Phán kia.

Hoắc Lâm: "Trọng điểm còn không phải trên chuyện „loi choi“ sao."

"Đúng." Chu Khởi tương đối dám nói, "Trọng điểm là cô nàng kia tính cách quá bất định, nhất là về mặt tình cảm."

"..."

Trần Tiến không phản bác được, bởi vì...

Thật mẹ hắn là như thế!

Hắn nhớ được lần tụ tập năm đó, lúc hắn nhìn lén tin nhắn trò truyện của Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán, Cố Phán hẳn là mới lên lớp mười một đi.

Cô bé khi đó cũng đã phát huy cái từ "Cuồng sắc đẹp" này vô cùng tinh tế, hơn nữa theo đuổi ngôi sao cũng gọi là cực kỳ nhiệt tình, còn thường xuyên kêu Thẩm Mộ Ngạn ở bên này hỗ trợ.

"Có điều, tớ cũng thật bội phục, Thẩm Mộ Ngạn biết nhịn thật đấy. Cứ tha thứ việc cô gái mình thích mỗi ngày ngắm nhìn đàn ông khác như vậy? Chậc, tớ thì không được đâu."

"Cậu có phải là có bệnh không hả, năm đó vị kia nhà họ Cố mới lớp 11, Thẩm Mộ Ngạn cho dù cầm thú cũng không có khả năng thật sự muốn xuống tay với một học sinh trung học."

"Nhưng cậu ta khi đó..."

"Vậy nên sau đó cậu ta đã ra nước ngoài." giọng điệu Hoắc Lâm chậm rãi.

Trần Tiến ngẩn ra, chậm chạp sắp xếp lại tất cả mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã phát hiện ra chuyện không thể nào.

"Đệch, chết tiệt cái này là „ngoài lạnh trong nóng“ mà! Cho cậu ta nhịn chết!" Trần Tiến càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi, "Chiếu theo cái kiểu đó, lần này cậu ta về nước theo đuổi cô bé phỏng chừng cũng phải trên 8 đến 10 năm rồi nhỉ?"

Nói xong những lời này, Trần Tiến lại cảm thấy không đúng, ngoảnh lại nhìn rồi nói: "Không đúng, chiếu theo tính cách kia của Thẩm Mộ Ngạn, còn có hiểu biết của cậu ta về cô cả nhà họ Cố kia, chắc chắn cậu ta sẽ không lập tức chủ động tới gần. Vả lại cho dù cậu ta khiến cô thích mình rồi, cũng khó bảo đảm cô bé kia lại không thay đổi."

Cô bé kia nhìn cũng không phải là người sẽ đi con đường thông thường. Nếu thật sự là tự do quen nết, con đường bình thường đối với cô ta, đó chính là vận mệnh chờ bị vứt bỏ rồi!

Chu Khởi uể oải cười một tiếng, "Cho nên tớ đoán Thẩm Mộ Ngạn rất có khả năng sẽ dẫn dắt từng bước, lấy lui làm tiến."

—— —— ——

Cố Phán và Đổng Thiện Thiện ngủ một giấc đến tận chiều ngày hôm sau, chính xác mà nói hẳn là Cố Phán bị Đổng Thiện Thiện tóm cổ lay tỉnh.

Đầu óc Cố Phán còn có chút mơ màng, bên tai vẫn luôn tràn ngập tiếng phàn nàn nói dông nói dài không dứt của người chị em.

"Chính cậu có thể tẩy trang mà không thể giúp tớ lau một chút à?!"

"Còn nữa, cậu thế mà một mình độc chiếm giường lớn trong phòng ngủ, ném tớ đến phòng cho khách... Cái cách tu hú chiếm tổ chim khách này của cậu khiến cho tớ bắt đầu hoài nghi tình chị em giữa hai chúng ta có phải là làm từ nhựa hay không đấy!"

"..."

Cố Phán bị cô ấy lắc đến hoa mắt, cũng thật sự đã quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Sau khi cô uống say luôn là tình trạng mất trí nhớ tạm thời, trên cơ bản chỉ cần say thì sẽ bị cắt một đoạn, ngẫu nhiên có thể sẽ có ánh sáng phản chiếu, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, nhưng cũng không có bất kỳ cái gì có thể thu được giá trị sử dụng.

Cô có chút chột dạ, vừa muốn mở miệng vì bản thân giải thích hai câu, trong đầu lại bất chợt xẹt qua khuôn mặt nghiêng rõ ràng, liên tiếp, trước mắt dường như lại đã hiện ra một vài hình ảnh rất không có khả năng sẽ xuất hiện.

Cô nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, có chút ngỡ ngàng mở miệng: "Cái đó, tớ giống như có một giấc mơ, trong mơ có anh cả nhà cậu, ờ, tớ hình như tát anh ấy một cái? Sau đó... Trang điểm trên mặt tớ, hình như cũng là anh ấy lau đi?"

Nói xong lời này, hình ảnh trong đầu Cố Phán như ngừng lại ở cảnh cuối cùng.

Cô khi đó dường như mơ mơ màng màng mở mắt ra? Hình như nhìn thấy người đàn ông kia bình tĩnh ngồi ở bên giường của cô, cô ôm lấy tay đối phương, rất thỏa mãn dán chặt vào, sau đó, ngón tay của người đàn ông dường như còn vuốt nhẹ bờ môi của cô hai lần?

Cố Phán càng nghĩ lại càng cảm thấy khoa trương, đặc biệt là nghĩ đến chuyện sau cùng, trên bờ môi dường như vẫn còn một tia xúc cảm hơi lạnh.

Cô kiềm chế không nổi trái tim hơi loạn nhịp, vành tai cũng hơi nóng lên.

Đổng Thiện Thiện ở một bên bị suy nghĩ kỳ lạ mà lớn mật của Cố Phán làm cho câm nín, trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, phơi bày hoàn mỹ cả quá trình từ giật mình mờ mịt đến kinh dị khác thường rồi đến cảm thấy chị em bệnh cũng không nhẹ.

Cuối cùng, cô ấy hỏi: "Cậu là nói, trong đầu cậu lóe lên hình ảnh tát anh cả tớ một cái hả?"

Cố Phán lanh lợi gật đầu.

"Vậy cậu dùng hai chữ "Giống như" này, không thỏa đáng lắm." Giọng cô ấy vô cùng chắc chắn, "Sau khi cậu tát anh cả tớ mà vẫn có thể sống, đây chính là một cái giả thiết không có khả năng thành lập. Cho nên tớ cực kỳ khẳng định, cậu nói chính là mơ."

"..."

Cố Phán ổn định dòng suy nghĩ, tỉ mỉ cân nhắc một chút, cảm thấy lời Đổng Thiện Thiện dường như cũng có lý?

Người đàn ông kia nhìn qua cũng không phải rất nhàn rỗi, sao có thể đi đến quán bia tìm các cô, thậm chí còn mặc kệ em gái anh tới chăm sóc cô, người qua đường Giáp này chứ?

Im lặng nghĩ thầm một lát, Cố Phán mang theo biểu cảm khác thường, lần nữa mở miệng: "Nếu thật là mơ, vậy thì càng có thể nói rõ vấn đề rồi."

"... Nói rõ cậu gần đây khí nóng tích tụ, tâm hỏa tràn đầy, cho nên mới có thể liên tục nghĩ thế nào mơ thế ấy?"

"Không."

"...?"

"Nói rõ tớ muốn làm chị dâu của cậu."

"..."

Đùa cái gì vậy?

-

Đổng Thiện Thiện là anti-fan số một của anh cả Thẩm Mộ Ngạn nhà mình. Sau khi nghe thấy loại lời cả gan làm loạn này của chị em tốt, thì ngay lập tức tiến hành giáo dục tư tưởng cùng khai thông tình cảm đối với cô, ý đồ kéo cô trở về từ trong vực thẳm của sự tự ngược.

"Cậu có phải là chưa từng nghe qua lời đồn trong giới về anh cả nhà tớ hay không hả. Anh ấy ở trên thương trường có tiếng là lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm. Trước khi chưa ra nước ngoài xém chút ép tổng giám đốc của mấy công ty nhỏ nhảy lầu, anh ấy khi đó mắt cũng không nháy một cái, máu lạnh vô tình đến cực hạn!"

"Cái này thì có là gì? Người làm ăn không phải nên như vậy sao? Điều này nói rõ anh ấy làm việc nghiêm túc, kiên định, có nguyên tắc."

"..."

-

"Nhưng hai người chênh lệch cũng thật nhiều nha, anh ấy lớn hơn cậu 9 tuổi, từ một loại ý nghĩa nào đó, anh ấy với cậu mà nói đã xem như một ông già rồi."

"Cậu không hiểu, đàn ông giống như rượu vậy, tuổi tác càng nhiều mới càng có hương vị."

"?" Chị em chúng ta đều là con gà mờ với cột tình cảm trống rỗng. Gì! Cậu đang nói với ai là "Cậu không hiểu, cậu không hiểu" hả!

-

"Được, cho dù cậu không để ý đến tuổi của anh ấy, vậy cái khí thế kia của anh ấy, còn có cái mặt lạnh như tảng băng kia, cậu không sợ ở bên cạnh anh ấy sẽ bị đông chết à?"

"Quanh năm mặt lạnh chỉ có thể nói rõ biểu cảm của anh ấy sắp xếp đúng chỗ, duy trì hình tượng nhân vật, sừng sững không đổ."

"..."

-

Đổng Thiện Thiện không muốn từ bỏ, lôi ra đòn sát thủ.

"Anh cả tớ đối với người khác phái thật sự là siêu cấp không có phong độ. Lúc nhỏ tớ thường xuyên nghe những phụ nữ có ý đồ tới gần anh ấy phàn nàn, nói anh ấy lạnh như băng không hiểu chuyện tình cảm."

Đương nhiên, phía sau câu nói này còn có một câu "Có điều nhìn xuất thân của anh ta cùng với gương mặt kia, cho dù không hiểu chuyện tình cảm tôi cũng muốn ăn được khối thịt Đường Tăng này", nhưng Đổng Thiện Thiện tuyệt đối sẽ không nói!

Vẻ mặt Cố Phán kỳ quái nhìn cô ấy, "Cậu kỳ quái thật đấy, cái này lẽ nào không phải là phẩm chất khó có được nhất của anh ấy à? Thử hỏi giờ có bao nhiêu người đàn ông có thể từ chối sắc đẹp dụ hoặc ở ngoài cửa chứ. Cái này lại còn bị cậu xem như khuyết điểm mà chê bai. Cậu có phải là tìm không thấy điểm đen nào khác, nên cố ý „chọn xương bò trong trứng gà“ không?"

"..."

Cố Phán thực sự không nghe nổi nữa, nháy mắt nhìn Đổng Thiện Thiện, "Dù sao chị em cần sự giúp đỡ của cậu, cậu có giúp không?"

"... Cậu định làm gì?"

"Biết ngay chị em tốt của tớ đáng tin nhất mà!"

Cố Phán hài lòng, trong cái đầu nhỏ giống như có một con quay, nhanh chóng xoay chuyển hai vòng, hỏi: "Đến làm việc bên cạnh anh cả nhà cậu?"

Trước tiên gần gũi tăng cái cảm giác tồn tại, sau đó lại tùy cơ ứng biến mở rộng hoạt động cách mạng kế tiếp.

Đổng Thiện Thiện có chút bối rối, trước tiên không đề cập tới chuyện bên cạnh anh cả nhà cô ấy có thiếu người hay không, cho dù thiếu người phỏng chừng cũng sẽ không thiếu kiểu bình hoa cao cấp như chị em tốt của cô ấy đi.

Cố Phán nghe hiểu ý cô ấy, tỏ vẻ "Cậu nổi điên cái gì".

"Tớ đi đến bên cạnh anh ấy sao có thể dùng thân phận chân thật được." Cố Phán nghĩ một chút, lại nói: "Như vậy đi, cậu chỉ nói gia cảnh tớ bần hàn, hiện tại tìm việc khắp nơi muốn tìm một công việc ổn định."

"..." Đổng Thiện Thiện một lời khó nói hết, trong ánh mắt phức tạp đầy ắp chất vấn đối với chị em tốt cùng với toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu của cô.

"Cậu cứ nói như vậy đi mà, thử trước một chút, nếu thành công thì lại nghĩ biện pháp đối phó!"

Đổng Thiện Thiện hít một hơi thật sâu, có phần máy móc rút điện thoại gọi cho Lý Trì.

Cô bên đó có động tác, Cố Phán ở đầu này cũng không rảnh rỗi.

Kìm không được tâm trạng kích động, cô gửi cho ông chú chân dài một tin nhắn Wechat.

【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi! Em! Dự định theo đuổi đầu tường mới kia!

-

Chi nhánh Thẩm thị.

Thẩm Mộ Ngạn mới giải tán một cuộc hội nghị thường kỳ. Cánh cửa dày nặng của phòng họp mở ra, thân hình thẳng tắp tuấn tú của anh dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhóm lãnh đạo trong phòng họp mới vừa trải qua một thử thách thực sự, vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia dùng giọng nói bình tĩnh không có ngữ điệu, mang thành tích mấy năm này của bọn họ chê bai đến cứt chó cũng không bằng. Từng người bọn họ xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nhưng lại không có sức phát tiết, căn bản không có chỗ trống để phản bác đáp trả.

Bởi vì những lời người kia nói... hoàn toàn đúng.

Buổi hội nghị một giây như ngàn năm cuối cùng đã kết thúc, Thẩm Mộ Ngạn chân trước mới rời khỏi, chân sau bọn họ đã bắt đầu ca thán. Ngày thường bọn họ có thù oán gì thì vào lúc này cũng cực kỳ ăn ý hóa giải mà nói cùng một câu cmn, dùng các loại giọng điệu, thái độ, hết sức uyển chuyển hỏi thăm tổ tông của Thẩm Mộ Ngạn.

Lý Trì nhìn rõ hết thảy, nhưng lại giống hệt tổng giám đốc nhà anh ta, vẻ mặt không có chút nào thay đổi, hoàn toàn không để ý tới những lắt léo trong lòng nhóm lão tướng này.

Anh ta đi theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, một đường đi đến phòng làm việc tạm thời của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, miệng cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn báo cáo lịch trình của ba ngày sắp tới.

"... Trừ cái đó ra, người phụ trách trang web video giải trí Bạch Hùng còn muốn hẹn ngài cuối tuần gặp mặt, nói là bàn bạc một chút việc nghệ sĩ dưới trướng công ty chúng ta muốn tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng."

Thật ra loại chuyện này, dưới tình huống bình thường Lý Trì căn bản sẽ không nhiều lời với Thẩm Mộ Ngạn. Chuyện xã giao này quá nhỏ, giải trí Thẩm thị hiện tại chỉ là một công ty chi nhánh trong tay tổng giám đốc nhà anh ta, cho dù là hạng mục hợp đồng của Ảnh đế, Ảnh hậu, cũng căn bản không cần đến tổng giám đốc nhà anh ta ra mặt.

Nhưng lần này thật sự là tình huống đặc biệt, bởi vì...

Thẩm Mộ Ngạn cũng đã nhận ra cái gì đó, ánh mắt vốn một mực đặt ở trên màn hình điện thoại thoáng nâng lên, thản nhiên nhìn sang.

Lý Trì kiên trì, nói: "Người phụ trách trang web Video bên kia nói, lần này còn mời được Chủ tịch Tiểu Cố bên Cố thị cùng tới tham gia, hơn nữa đối phương đã đồng ý hẹn rồi."

Chủ tịch Tiểu Cố của Cố thị, Cố An Nam, cũng chính là anh trai của cô Cố Phán kia. Ngoài cái đó ra, anh ta còn là người đã từng hung hăng đấu với tổng giám đốc nhà anh ta trên thương trường.

Mặc dù hai bên đều chưa từng đưa ra lời lẽ độc ác gì, nhưng cơ bản trên giang hồ đã truyền ra lời đồn hai người đối địch. Lần này Cố An Nam cũng đã đồng ý hẹn rồi, tổng giám đốc nhà anh ta nếu không đi, đây chẳng phải là không đánh mà lui sao?

Huống hồ... Bây giờ còn thêm một tầng quan hệ với cô cả nhà họ Cố, cho nên Lý Trì mới có thể lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng báo cáo chuyện này cho Thẩm Mộ Ngạn, để tự anh quyết định.

Lý Trì nói xong, tổng giám đốc nhà anh ta bên kia chậm chạp không đáp lại, đáy lòng anh ta càng thấp thỏm, không ngừng tự hỏi bản thân có phải là lại đang vẽ vời thêm chuyện, trong công việc này lại đoạt được quán quân lần thứ 250+1.

Thấy Thẩm Mộ Ngạn vẫn chưa mở miệng, Lý Trì nhịn không được, thử thăm dò hỏi: "Thưa tổng giám đốc, nếu không để tôi từ chối bên kia?"

Thẩm Mộ Ngạn hờ hững cụp mắt trong giây lát, "Không cần, cho bọn họ câu trả lời chắc chắn, nói tôi sẽ đến dự đúng giờ."

Lý Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại lúc này trùng hợp vang lên, anh ta hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn gật đầu, lui lại hai bước nhận điện thoại.

Ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn lần nữa rơi xuống màn hình điện thoại của mình, mở Wechat ra, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong, màu sắc trong con ngươi thoáng đọng lại.

—— ——

Dưới cái nhìn chăm chú mà nóng bỏng của Cố Phán, Đổng Thiện Thiện hết sức uyển chuyển nói với Lý Trì chuyện giới thiệu công việc.

"Đúng vậy, thư ký Lý, chính là tình huống này... Tôi biết có chút phiền anh, nhưng người bạn kia của tôi quả thật rất cần sự giúp đỡ, cô ấy..."

Đổng Thiện Thiện vừa nói chuyện, vừa liếc mắt về phía chị em nhà mình, sau đó, dối lòng nói: "Gia cảnh tương đối bần hàn, rất cần một công việc..."

Đổng Thiện Thiện nói dối sắp hết ba phút, nói đến sau cùng Cố Phán cũng nghe không nổi nữa, nhanh chóng cho Đổng Thiện Thiện một cái ánh mắt dừng lại đúng lúc.

Đối phương hiểu ý, lại chờ giây lát câu trả lời chắc chắn của bên kia, sau nửa phút đồng hồ mới cúp điện thoại.

"Thế nào?" Cố Phán mặt mũi tràn đầy chờ mong sáp lại hỏi.

Tiểu Đổng một giây trước còn hèn mọn cúi đầu khom lưng trong điện thoại, giây phút này lại giống hệt như nữ vương, hết sức thận trọng ra dấu "ok".

Cố Phán cảm thấy hưng phấn thật sự, kích động ở trên giường quay cuồng lăn qua lăn lại.

Tiếng nhắc nhở của Wechat vào lúc này vang lên, cô vươn hai tay ra, giơ điện thoại di động lên đầu nhìn một cái.

—— 【 Wechat 】S: Em dự định theo đuổi thế nào?

Cố Phán cười đến giống hệt con cáo nhỏ, bắp chân trắng muốt tinh tế đung đưa ở mép giường, đầu ngón tay ấn lên màn hình, nhanh chóng đánh ra một câu trả lời.

【 Wechat 】 Cố Phán: Đánh vào nội bộ quân địch.
Bình Luận (0)
Comment