Cường Thế Sủng Ái

Chương 3

Khách sạn Hilton là chuỗi khách sạn nổi danh toàn cầu.

Ngoài việc khách sạn cực kỳ quan tâm đến dịch vụ chăm sóc khách hàng ra, người từng ở qua khách sạn Hilton đều biết, khách sạn này còn có một đặc điểm có thể thấy rõ ràng ——

Sang trọng.

Khoảnh khắc hai chân vừa tiến vào gian phòng, giày liền hơi lún vào tấm thảm lông dê mềm mại. Bài trí trong phòng gần giống với căn phòng mà lúc trước Cố Phán từng nghỉ lại hai lần, là phong cách Bắc Âu hơi xa hoa.

Lúc này ở bên ngoài mây đen che khuất mặt trời, mưa to vẫn không ngừng xối xả trút xuống, toàn bộ ánh sáng bên trong căn phòng gần như bắt nguồn từ chiếc đèn treo mờ nhạt trên đỉnh đầu. Cả căn phòng ngoài sắc thái mê say ra, còn có một tia mập mờ khó nói rõ.

Đương nhiên, nếu như ở giữa phòng khách không có một nhóm quản lý cấp cao vây xung quanh, đang thẳng người cẩn thận chuyên chú nhìn tài liệu, hình dung phía trên kia có lẽ sẽ càng chuẩn xác hơn một chút.

Cố Phán không phải một người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, vừa nãy trước khi tiến vào, cô đã dùng ánh mắt trao đổi với Đổng Thiện Thiện ——

"Dựa vào cái gì anh ta để chúng ta đi vào thì chúng ta phải đi vào?"

"Chị em tốt, cậu quên mất hình tượng của chúng ta rồi à! Trong từ điển của cô gái nổi loạn không cho phép xuất hiện hai chữ "Nghe lời"!"

"Tớ cũng vì đi theo cậu gặp rắc rối mà bị khoá thẻ rồi, cậu nếu là dám bỏ dở nửa chừng vậy thì liền đoạn tuyệt quan hệ để cảnh cáo."

...

Nhưng hiển nhiên khi đó Đổng Thiện Thiện đã không ở trên cùng một tần sóng với cô rồi. Bất kể là cô dùng sóng điện não gọi hay là ho khan giống như mắc bệnh lao, cũng không thể đổi lấy một ánh mắt "Hiểu ý" của đối phương.

Rơi vào đường cùng, cô nản lòng chỉ có thể đi vào cùng với Đổng Thiện Thiện.

Vị thư ký nam kia không trực tiếp dẫn bọn họ tới giữa phòng khách, sau khi đi vào thì mang bọn họ hướng về một góc bên phải, rẽ sang phòng chờ tiếp khách ở bên cạnh.

Trước khi quay người, ánh mắt của Cố Phán lại vô ý thoáng nhìn về phía bên kia.

Ngoại trừ những người quản lý cấp cao của công ty đang ngồi nghiêm chỉnh kia, ở vị trí đưa lưng về phía cửa lớn, còn có một người đàn ông đang ngồi.

Thân thể rắn rỏi thẳng tắp, áo sơ-mi mặc trên người không có lấy một nếp nhăn. Bởi vì đưa lưng về phía bên này, cô không nhìn rõ cảnh tượng ở phía trước, nhưng lại nhìn thấy cánh tay của người đó đặt trên ghế sofa.

Tay áo sơ-mi rất vuông vức quy củ, ở giữa cổ tay áo cài một cái khuy măng-sét bằng đá quý màu đen, cho dù tia sáng trên đỉnh đầu mờ nhạt lại có chút độ ấm, nhưng tia sáng chiết xạ ra từ khuy măng-sét vẫn như cũ là ánh sáng lạnh.

Giống hệt như chủ nhân của nó, cho dù chỉ có một cái bóng lưng, cũng khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo quanh người.

Đầu anh ta hơi cúi xuống, dường như đang xem tài liệu, nhóm quản lý cấp cao ngồi ở bên cạnh anh ta không dám phát ra một chút âm thanh dư thừa nào, bầu không khí bình tĩnh lại có một tia căng thẳng không thể nói rõ.

Cố Phán cảm thấy mới mẻ.

Trước kia cô đi thành phố S cũng thường xuyên đến công ty tìm anh trai chơi, nhưng lại chưa từng trông thấy dáng vẻ lúc đối phương mở cuộc họp. Trong ấn tượng Cố An Nam đối với trợ lý và thư ký của mình cũng đều là vẻ không nghiêm túc, chẳng mấy khi đứng đắn, nhưng những người đó cũng đều cẩn thận nghe lời anh ấy.

Hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy phong cách của người nắm quyền không giống với phong cách của anh trai cô cho lắm, so sánh giữa hai người, thật sự cảm nhận được anh cô không đáng tin cậy.

Không được, sau này cô phải chế giễu Cố An Nam một trận mới được, hừ, không làm tổng giám đốc bá đạo giống người ta, ngược lại chó săn lại một mực làm rất „gì và này nọ“.

Không dừng lại quá lâu, giây tiếp theo, cô liền thu hồi lực chú ý, quay người cùng Đổng Thiện Thiện đi theo thư ký nam kia đến phòng tiếp khách.

Bên này, biểu hiện của nhóm quản lý cấp cao bị tạm thời thông báo tới mở cuộc họp quả thực như Cố Phán quan sát được, không một ai là không luống cuống căng thẳng.

Gia nghiệp nhà họ Thẩm rất lớn, ngoại trừ nhánh bên, huyết thống trực hệ của ông cụ Thẩm cũng không ít.

Ông ta có bốn con trai một con gái, sau khi con trai cả ngoài ý muốn qua đời cũng chỉ lưu lại một độc đinh, chính là người lúc này đang ngồi ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt yên tĩnh đang lật tài liệu, Thẩm Mộ Ngạn.

Không ai đoán được anh sẽ đột ngột về nước mà không có bất kỳ thông báo nào, giống như năm đó ông cụ Thẩm qua đời, không ai ngờ được Thẩm Mộ Ngạn sẽ vượt qua mấy người chú, trở thành người nắm quyền mới của Thẩm thị.

Dù sao lúc ông cụ Thẩm còn sống, mấy người chú kia cũng "chiếu cố" Thẩm Mộ Ngạn không ít, đến tuổi thì chia cho anh một công ty để rèn luyện lại là một công ty giải trí nhiều lần sắp phá sản.

Khi đó tất cả mọi người âm thầm quan sát thái độ của ông cụ Thẩm, nào ngờ vị kia vậy mà mở một mắt nhắm một mắt để mặc các con càn quấy "bắt nạt" cháu trai, một chút ý tứ ngăn cản cũng không có.

Lúc ấy trong giới chính là điên cuồng lan truyền, yêu thương đặc biệt gì, đều là trống không. Thẩm Mộ Ngạn ở nhà họ Thẩm cho dù là cháu đích tôn, cũng là một đứa trẻ không nơi nương tựa, xem chừng về sau cũng sẽ không làm nên trò trống gì.

Tin tức này vẫn không ngừng lan truyền ở trong giới, Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lấy thực tế vả mặt, chỉ dùng thời gian nửa năm, liền mạnh mẽ đẩy một công ty sắp tuyên bố phá sản lên địa vị tài năng xuất chúng trong ngành.

Cái tên "Thẩm Mộ Ngạn" này, cũng thành khách quen của các tạp chí tài chính và kinh tế lớn cũng như trong các buổi phỏng vấn.

Thỉnh thoảng anh đi theo ông cụ Thẩm tham dự hội nghị, mọi người khen ngợi tán thưởng anh, càng làm cho sắc mặt của mấy người chú vẫn luôn chờ nhìn anh biến thành trò cười hết sức đẹp mắt.

Thật ra có lần này làm nền, sự việc phía sau ngược lại cũng cho quần chúng một cái giảm xóc. Di chúc của ông cụ Thẩm mở ra gây nên chấn động, mọi người dù có hơi kinh ngạc, nhưng không đến mức ngoài ý muốn.

Chân chính khiến bọn họ bất ngờ, là chuyện phía sau ——

Ví dụ như, sau khi Thẩm Mộ Ngạn lấy được quyền thừa kế và vị trí tổng giám đốc của Thẩm thị, cũng không trực tiếp lưu lại trụ sở chính của Thẩm thị, mà là ngay lập tức lựa chọn xuất ngoại đi chi nhánh mới vừa thành lập không lâu ở Bắc Mỹ.

Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy anh điên rồi, loại thời cơ bước ngoặt này nếu như anh đi, cho dù còn có cái danh tổng giám đốc thì có tác dụng gì?

Người không ở trong nước, nội bộ công ty có nghị quyết gì quan trọng, có lẽ sẽ thông báo đến anh, nhưng quyền nói chuyện lại không chắc chắn là trăm phần trăm. Cứ xem như anh lấy thân phận tạo áp lực, cũng khó đảm bảo những người khác của nhà họ Thẩm sẽ không ngoài mặt thì tỏ vẻ vô hại, sau lưng lại ngấm ngầm đâm một đao.

Đến khi cứ mơ mơ hồ hồ như thế qua mấy năm, nội bộ công ty khẳng định hoàn toàn bị thanh tẩy, anh quay trở lại cũng là gặp phải tình cảnh „lông gà đầy đất“.

Thế mà, cách vài năm, sau khi Thẩm Mộ Ngạn đột nhiên trở về, cũng dùng hành động thực tế nói cho tất cả mọi người biết, lo lắng của bọn họ là dư thừa.

Dù mới gia nhập trụ sở chính ba ngày, trong công ty cũng đã bị anh thanh lý thay máu giống như là bố trí lại nòng cốt một lần nữa. Không ai biết anh đến cùng là làm thế nào mà làm được, tựa như cũng không ai biết, trước khi anh xuất ngoại rốt cuộc lưu lại bao nhiêu thế lực chưa biết ở Thẩm thị.

Bằng không, mấy đợt hành động lớn sau khi về nước này, không có khả năng để anh làm thuận lợi như vậy.

Cũng là từ lúc đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ, vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhìn qua lạnh lùng, trầm tĩnh lại ít ham muốn này cũng không dễ trêu chọc.

Vì thế, hiện giờ nhóm quản lý cấp cao không hiểu sao bị gọi tới khách sạn họp, mỗi một người đều kéo lên mười hai phần tinh thần, rất sợ bọn họ có cái sai lầm nhỏ gì, cuối cùng làm thành trình độ phải cuốn gói.

—— ——

Thư ký của Thẩm Mộ Ngạn tên là Lý Trì, là một thanh niên nhã nhặn tuấn tú.

Sau khi anh ta đưa Cố Phán và Đổng Thiện Thiện đến phòng chờ tiếp khách, lại tìm nhân viên phục vụ của khách sạn chuẩn bị trà chiều cho các cô.

Trong chén trà sứ trắng mép nạm vàng tinh xảo, hồng trà vừa mới ngâm xong đang tỏa ra hơi nóng. Trên cái khay ở một bên bày mấy cái bánh ngọt xinh đẹp mê người, Cố Phán nhìn sơ qua một chút, phát hiện vậy mà rất trùng hợp đều là những thứ cô thích ăn.

Bánh su kem Sô-cô-la dâu rừng, bánh muffin chuối, tầng trên cùng, còn có bốn cái bánh mochi nhân dâu tây.

Cố Phán có tiếng là thích đồ ngọt, giờ nhìn thấy mấy thứ này, ngay cả một chút không kiên nhẫn còn sót lại dưới đáy lòng cũng không còn, thậm chí còn không keo kiệt chút nào cười lễ phép với vị thư ký nam kia.

Lý Trì thấy cô tiểu thư này mắt sáng long lanh, khuôn mặt xinh đẹp, anh ta rất bình tĩnh thối lui đến một khoảng cách an toàn.

Anh ta cung kính đứng ở một bên, đưa mắt nhìn về phía Đổng Thiện Thiện.

"Cô Tư, chuyện của các cô lần này... Tổng giám đốc cũng đã biết rồi."

Vẻ mặt Đổng Thiện Thiện tiu nghỉu, giống hệt như đứa bé đáng thương bị hút hết năng lượng, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ý tứ nên truyền đạt cũng đã truyền xong rồi, Lý Trì cũng không muốn lưu lại lâu hơn.

Cuối cùng anh ta dặn dò một câu: "Lát nữa Tổng giám đốc họp xong, sẽ đích thân nói chuyện với cô, cô Tư và bạn có thể tạm nghỉ ngơi ở đây."

Sau đó, Lý Trì đi rồi, Cố Phán tiến thẳng tới trước mặt chị em tốt của mình.

"Tình huống gì vậy? Cậu lúc nào thì lại có thêm một người anh cả thế?"

Cố Phán chỉ biết mẹ của Đổng Thiện Thiện là người nhà họ Thẩm, nhưng bình thường hai người tán gẫu lại không bao giờ nói đến chuyện trong nhà. Ngoại trừ thỉnh thoảng lúc chơi đùa cùng cô ấy có gặp qua mấy người lớn nhà họ Thẩm, cô thật sự không biết Đổng Thiện Thiện còn có một ông anh cả là tổng giám đốc.

Đổng Thiện Thiện không biết chờ đợi mình lát nữa sẽ là vận mệnh gì, vì thế lúc này cũng không còn hơi sức mà nói nhiều, hướng về phía Cố Phán lắc lắc đầu, sau đó lại nói với cô: "Phán Phán, xin lỗi nhé, liên lụy cậu theo tớ cùng chờ bị giáo huấn rồi."

Năng lực bao che của Cố Phán đối với người của mình từ trước đến nay là không có giới hạn, huống hồ chuyện hôm nay lại không có gì, còn chưa đến trình độ khiến cô xem ra gì.

Nghe xong lời Đổng Thiện Thiện, Cố Phán nghiêng người đụng bờ vai của cô ấy một cái.

"Nói nhảm gì đấy."

Nói rồi, cô lấy điện thoại di động ra, định chuyển dời lực chú ý của chị em tốt.

"Được rồi, cũng đừng như đưa đám nữa, vực dậy tinh thần đi nào, chị em tốt phải cho cậu thưởng thức người đẹp tuyệt trần mới trên đầu tường nhà tớ!"

Đổng Thiện Thiện kinh ngạc, vẻ ủ dột vừa rồi nhoáng cái đã không còn.

"Cậu lại đổi thần tượng rồi à?!"

Cô tiểu thư Cố Phán này á, nhìn thì là một thân thon thả xinh đẹp như tiên nữ, nhưng thật ra lén lút lại là một người vô cùng dung tục chết vì cái đẹp.

Cô thích khuôn mặt dễ nhìn, nhất là khuôn mặt đẹp của đàn ông.

Từ nhỏ đến lớn cô từng hâm mộ vô số diễn viên, thậm chí tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng trên mạng cũng có, chỉ cần mặt của đối phương vừa mắt cô, vậy một đoạn thời gian trong tương lai, gương mặt kia trên cơ bản sẽ lấy khí thế chém giết, mạnh mẽ xuất hiện trong trang đầu Weibo của mọi người.

À, nếu như ngươi may mắn đồng thời có được nick Wechat và Weibo của cô Cố, đại khái còn có thể cảm nhận được rõ ràng, một người đến cùng có thể đem sự phân liệt làm được đến trình độ cao nhất như thế nào.

Vòng kết nối bạn bè ——

【 cùng nhìn Thagore một ngày với bà nội, sinh ra như đóa hoa mùa hạ, ánh trăng dịu dàng. [ mặt trăng ] 】

【 chia sẻ: Từ động vật đến Thượng Đế ——lịch sử giản lược của nhân loại đến cùng đều nói điều gì. 】

【 chia sẻ: diễn tấu đàn Cello khúc « tháng năm yên bình » 】

Weibo ——

【 đệchx4 mệnh lệnh nhóm cư dân mạng trang đầu hành động! Nhanh chóng tìm ra tất cả ảnh gốc của anh trai này cho ta!!! 】

【 trời ạ, trên gương mặt tuấn mỹ này, sợi tóc đen bóng cứng rắn kia, đều ưu tú hơn những người khác. Đàn ông thế này, có lý do gì mà không yêu anh chứ! 】

【Cục cưng! Chị gái có thể! U u u u Chị chờ em lớn làm mặt trời của chị! 】

...

Đổng Thiện Thiện xem hết vòng kết nối bạn bè của cô xong lại lướt đến Weibo của cô, mỗi lần đều có cảm giác hoảng hốt. Mà chỗ chết người nhất là, mỗi lần có lẽ một giây trước lướt qua vẫn là XX, một giây sau đã đổi thành Lý nào đó.

Chỉ cần gương mặt đẹp, cô có thể để ở đầu tường xoay người nhảy thậm chí toàn bộ làm thể dục theo đài.

Điểm thô bỉ mà nói chính là, tốc độ đổi đầu tường của Cố Phán, còn muốn thường xuyên hơn cô đổi quần lót.

Đổng Thiện Thiện nhìn cô, im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Cậu trai trẻ chơi thể thao điện tử hai ngày trước không thích nữa à?"

Đầu Cố Phán cũng không ngẩng lên, "Quầng mắt hắn thâm đen quá nghiêm trọng, ảnh hưởng thẩm mỹ."

"??? Là ai đã từng nói quầng mắt thâm đen của đối phương đều là huân chương cho sự cố gắng của hắn ta?"

"Lúc đó còn mới mẻ mà, bây giờ nhìn chán rồi còn huân chương cái rắm."

... Được rồi, cặn bã không che giấu chút nào, rõ rõ ràng ràng.

Có điều, may mắn Cố Phán cũng chỉ là đơn thuần bí mật hâm mộ một chút, cũng không có lợi dụng gia thế thuận tiện đi gặp mặt làm quen hay gì đó tương tự với những người trên đầu tường kia. Nếu không thì không nói gia thế cô như thế, chỉ dựa vào khuôn mặt kia, khẳng định sẽ khiến không ít người thất thủ làm bề tôi dưới váy của cô.

Đến lúc đó nhiệt tình của đại tiểu thư lạnh đi rồi, ánh mắt chuyển đến trên người mới, chậc... Hình ảnh kia thê thảm bi ai đến là bực nào chứ.

Cố Phán căn bản không để ý đến suy nghĩ trong lòng của chị em tốt, trong miệng vẫn đang không ngừng nhắc mãi "Lần này thật sự là tuyệt sắc nhân gian" "hốc mắt cùng cái mũi kia" "Còn có một thân khí chất kia, chậc"...

Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, lời tán thưởng trên mây của cô cũng sắp bay từ trong nước tới Đại Tây Dương rồi, dù là người tâm tính bình tĩnh như Đổng Thiện Thiện lúc này cũng có chút tò mò, đến cùng là người đàn ông đẹp trai thế nào, có thể khiến Cố Phán khoa trương như vậy.

Thế là cô ấy thò đầu qua thăm dò, nóng lòng chờ Cố Phán lật ảnh chụp của đầu tường mới cho mình.

Nào ngờ...

Vẻ mặt Đổng Thiện Thiện cứng đờ dịch chuyển ánh mắt từ trên màn hình di động, giương mắt nhìn sang Cố Phán.

"Đây chính là người cậu gọi là tuyệt sắc nhân gian à?"

Cô hình dung khoa trương cũng không sao, nhưng có thể đừng dùng từ văn vẻ không hợp cảnh như thế không?

Mặt người trên tấm ảnh này ở đâu? Chỉ một cái bóng lưng chụp sai lệch đến giống như hình mosaic trên gạch men, đã là tuyệt sắc nhân gian rồi?

Có chút quá qua loa đi, chị em tốt.

Cố Phán lúc này đối với kính lọc của đầu tường mới có thể còn dày hơn so với tường xi-măng, chỉ vào tấm ảnh mà cô chụp.

"Người mà tớ nhìn thấy ở trên máy bay đó, lại không thể trực tiếp chụp ảnh trước mặt người ta, vậy thô tục lắm. Có điều bóng lưng này thì thế nào? Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra khí chất mê người của đối phương nha."

"..." Thôi đi, chị em vui vẻ là được rồi.

Nghĩ đến những cái này, Đổng Thiện Thiện hết sức gian nan gật gật đầu, hùa theo Cố Phán cùng tâng bốc vị đầu tường mới này, "Ừ, quả thật mê người, từ bờ vai vuông vức của đối phương, liền có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ta khẽ mím lại. Từ phần eo gầy mà mạnh mẽ của anh ta, cũng có thể nhìn ra đường cong của anh ta rõ ràng cỡ nào.

Còn có đôi chân dài này, trời ạ, ta giống như xuyên qua chúng, nhìn xem đôi mắt của người đàn ông này thật là hẹp dài, thật mê người. Nhất định có không ít thiếu nữ, chết chìm trong đáy mắt sâu thẳm của anh ta."

Cố Phán một lời khó nói hết, nhìn cô ấy, "Cậu lại như vậy nữa tớ gọi đường dây nóng 315 báo cáo đó."

??? Đi theo khen cũng không được sao? Hiện tại chị em tốt khó làm như vậy sao!

Thiện Thiện tủi thân, nhưng Thiện Thiện không dám nói.

Có điều mặc dù khoa trương, nhưng lời nói của Đổng Thiện Thiện thật sự là đã đâm đến điểm mấu chốt, thoáng nhìn một cái trên máy bay, Cố Phán lại nhớ rõ, đối phương có một đôi mắt sâu thăm thẳm.

Cố Phán chưa kịp nghĩ tiếp, bên ngoài đã truyền đến tiếng tạm biệt rời đi của mấy người quản lý.

Cô và Đổng Thiện Thiện liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng đứng lên, đi ra bên ngoài.

Lúc ra ngoài, trùng hợp đi ngang qua mấy người quản lý cấp cao đang dọc theo hành lang đi ra bên ngoài, có hai người lúc khi đi qua bên người các cô, còn nhỏ giọng thầm thì: "Những chuyện này ở công ty cũng có thể nói mà, thật không biết cố ý gọi chúng ta tới khách sạn là có ý gì."

"Cậu nói nhỏ chút, ý tứ của cấp trên chúng ta có thể đoán mò sao?"

Giọng nói xa dần, Lý Trì cũng lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của hai người. Anh ta khẽ gật đầu với bọn họ, nói: "Cô Tư, tổng giám đốc gọi cô và bạn đi qua."

Đổng Thiện Thiện hít sâu một hơi, nắm lấy tay Cố Phán, biểu hiện dũng cảm như là đi ra pháp trường.

"Đi thôi."

Cố Phán đi theo bên cạnh cô ấy, cảm thấy cô ấy buồn cười lại đáng thương, trong lúc nhất thời cũng có chút hiếu kỳ với người anh cả kia.

Lý Trì yên lặng dẫn bọn họ tới bên trong phòng khách, trên bàn trà ở chính giữa vẫn còn đặt mấy tập tài liệu, người đàn ông lạnh lùng nắm trong tay toàn cục vừa nãy ngồi ở giữa những người quản lý cấp cao, giờ phút này không hề cử động chút nào, tư thế ngồi vẫn giống y như lúc trước.

Cố Phán lặng lẽ quan sát một chút, tuy rằng đối phương vẫn đang xem tài liệu, cũng không ngẩng mặt lên. Nhưng cô không hiểu sao, cảm thấy anh ta có chút quen mắt...

Còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ thấy người đàn ông ở đối diện chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, trước mắt Cố Phán giống như là có vô số dòng chữ điên cuồng xẹt qua màn hình ——

【 u u u chị em tốt đoán rất đúng, đường nét trên mặt anh thật sự là vô cùng rõ ràng 】

【sóng mắt sâu thẳm bình tĩnh này thật có thể nhấn chìm người ta a a a a 】

【Lúc Thượng Đế đắp nặn ra anh đến thế giới này, nhất định đã toàn lựa chọn khuôn mẫu hoàn hảo đi, nếu không thì không có lẽ nào cô không tìm thấy khuyết điểm trên gương mặt này! 】

...

Mà trong số những câu bình luận này, có một câu dùng phông chữ cỡ lớn vừa đen vừa to đặc biệt dễ thấy ——

【 là đầu tường mới!!! 】
Bình Luận (0)
Comment