Cường Thế Sủng Ái

Chương 34

Mấy ngày nay Cố An Nam trải qua cực kỳ thoải mái.

Lão phật gia nhà bọn họ không ở trong nước, không có ai mỗi ngày gọi điện thoại thỉnh thoảng càm ràm hắn. Con nhóc Cố Phán kia thì lại ra ngoài chơi rồi, hắn không cần lại vì thu dọn hậu quả cho nó mà bực bội. Hết thảy mọi việc trong công ty cũng tiến triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa hả, hắn còn nghe nói chi nhánh nước ngoài của Thẩm thị đã xảy ra chút vấn đề...

Thử hỏi còn gì sung sướng hơn so với việc nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình sốt ruột chứ!

Cố An Nam chỉ cần vừa nghĩ tới trên cái gương mặt người chết kia của Thẩm Mộ Ngạn có thể sẽ xuất hiện biểu cảm nhục nhã buồn bực, thì hắn sẽ không khống chế nổi mà bật cười.

Có điều vừa nghĩ đến đây, hắn lại nhớ lại chuyện lúc trước ngồi họp với người quản lý của công ty video mạng, theo lý thuyết với kiểu tính tình kia của Thẩm Mộ Ngạn, không nên nhượng bộ hắn mới đúng chứ.

Trước đây, hai người từng có mấy lần giao đấu, hơn nữa nhiều lần Cố An Nam đều thua rất thảm trong tay anh ta, cho nên trước khi hắn đi qua đó thì rất đề phòng người đàn ông kia.

Nhưng cuối cùng, mọi thứ mà hắn chuẩn bị đều vô dụng, cho dù hắn khiêu khích, đối phương cũng chấp nhận vô điều kiện.

Cái này...

Không logic chút nào.

Hắn không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.

Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ vang, sau tiếng hô "Vào đi" của Cố An Nam, Phùng Ngữ, thư ký của hắn liền tiến vào.

Phùng Ngữ mặc một thân trang phục chuyên nghiệp màu trắng, mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ. Lúc này khi tiến vào cô vẫn đang cầm điện thoại di động, một tay còn che chỗ microphone trên điện thoại, biểu cảm trên mặt có chút lúng túng cùng khó xử.

"Thưa chủ tịch Tiểu Cố, là điện thoại của bà chủ."

Cố An Nam mắc nghẹn, hắn vừa nghĩ tới chuyện khi nãy lúc đang họp bà nội gọi điện thoại tới nhưng hắn nhấn tắt, sau đó lại không có gọi lại thì ngay lập tức hơi chột dạ.

Hắn ra hiệu cho Phùng Ngữ, bảo cô đưa di động qua.

Mới đưa di động đặt lên bên tai, lão phật gia nhà hắn đã như có cảm ứng, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho hắn, trực tiếp ở bên kia nói: "Điềm Điềm à, tiến bộ nhỉ, dám treo điện thoại của bà nội cháu cơ đấy?"

"..."

Lão phật gia nhà hắn mở miệng thế này là vô số điểm hỏng bét, Cố An Nam nhất thời cũng không biết nên nói cái gì trước.

Suy nghĩ một chút, hắn có chút đau đầu nhéo nhéo mi tâm.

"Bà nội ơi, cháu đã nói rồi, đừng gọi tên mụ của cháu nữa mà!"

Điềm Điềm là tên mụ trước tám tuổi của Cố An Nam, nghe nói là hắn tự mình chọn trong mấy cái tên lúc được trăm ngày. Mặc dù cái tên này từ lâu cũng không có ai gọi nữa, nhưng bóng ma đã chôn xuống ở trong lòng hắn rồi.

"Được rồi Điềm Điềm, bà nội biết rồi."

"..."

Cố An Nam chẳng biết làm sao, hai khắc tinh lớn trong đời hắn, ngoài đứa em gái phá sản kia ra, cũng chỉ còn lại có lão phật gia nhà hắn thôi. Cho nên lúc này coi như bà cố ý chỉnh hắn, hắn cũng không dám ngo ngoe đáp trả.

Có điều, cũng may năng lực nói lái sang chuyện khác của chủ tịch Tiểu Cố từ trước đến nay rất mạnh, không muốn dây dưa ở cái vấn đề tên mụ này nữa, hắn đi thẳng vào việc trực tiếp hỏi: "Vừa nãy lúc bà gọi điện thoại tới thì cháu đang họp, cho nên mới dập máy, cháu còn chưa kịp gọi lại thì bà đã gọi cho thư ký của cháu rồi. Bà nội, có chuyện gì mà gấp thế ạ?"

Gần đây hắn cũng không có mắc lỗi gì cần lão phật gia nhà hắn ở nước ngoài ngàn dặm xa xôi quở trách hắn từ xa mà? Chẳng lẽ lại là muốn để hắn đi xem mắt?

Đang miên man suy nghĩ thì bà nội Cố ở đầu kia đã lên tiếng ——

"Con nhóc kia nhà mình đâu rồi?"

Trong đầu Cố An Nam nháy mắt hiện lên chuyện Cố Phán nói với mình là muốn đi du lịch tự túc, vô thức hắng giọng, "Còn có thể ở đâu nữa? Ở bên thành Bắc với ông nội chứ sao ạ."

"À, vậy cháu khóa thẻ của nó rồi chứ?"

"... Khóa rồi ạ."

"Cố Điềm Điềm, bà cho cháu thêm cơ hội tự thú một lần nữa. Cháu chắc chắn con nhóc kia đang ở thành Bắc à? Không có ra ngoài lêu lổng?"

Cố An Nam vừa nghe xong giọng điệu này của lão phật gia nhà hắn, trong lòng "Lộp bộp" một cái, nghĩ thầm có lẽ sắp hỏng bét rồi.

Hắn không đáp lại ngay, mà là hỏi ngược lại: "Sao thế ạ? Là có ai nói gì đó với bà ạ?"

"Còn cần phải nói gì nữa hả?!" bà nội Cố ở đầu bên kia thu lại giọng đùa giỡn, giọng nói tăng lên tám độ, cách hơn nửa vòng trái đất, Cố An Nam cũng có thể cảm nhận được cơn giận của bà, "Cố An Nam, anh giỏi quá nhỉ! Tôi để anh cẩn thận trông chừng nó, đem thẻ của nó khóa lại, đừng để nó lại ra ngoài nghịch ngợm, kết quả thế nào? Anh ở sau lưng lá mặt lá trái ngược lại đùa giỡn tôi rất tốt đấy, nếu nó thành thành thật thật thì cũng thôi, nhưng nó lại đi hát nữa rồi! Hơn nữa còn là đi theo ban nhạc hồi cấp ba của nó!"

Cố An Nam ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được loại chuyện này.

Con nhóc kia không phải nói ra ngoài du lịch tự túc à? Ca hát gì? Hơn nữa, nó không phải đã sớm rời khỏi cái ban nhạc kia rồi à? Chẳng lẽ vẫn còn liên lạc?

Cố An Nam bị lão phật gia nhà hắn đổ ập xuống đầu một trận quở trách thì có chút mông lung, im lặng một hồi lâu, hắn mới lại nói: "Cái đó, bà nội, nếu không thì cháu gọi điện thoại cho Phán Phán trước, hỏi xem chuyện là thế nào? Lát nữa hỏi rõ ràng rồi cháu lại nói cho bà biết nhé?"

"Anh có thể quên đi, tôi còn không biết anh em hai người à? Cái gì mà hỏi rõ ràng chuyện là thế nào, tôi thấy anh chính là muốn bàn bạc cẩn thận với nó, làm thế nào để lừa gạt tôi nữa đấy."

Bà nội Cố ở đầu bên kia giận kinh khủng, vốn dĩ lần du lịch nước ngoài này là dẫn theo đứa cháu gái kia của bà cùng đi, nhưng ai ngờ con nhóc kia thế mà nửa đường chơi trò mất tích với bà.

Bà đã sớm dặn dò cháu trai đi canh người, lại để cho nó khóa thẻ của con nhóc kia, mục đích chính là muốn để con bé yên tĩnh mấy ngày, chờ bà về nước lại trừng trị nó.

Kết quả thế nào? Con nhóc kia về nước không chỉ không bớt phóng túng, thậm chí còn táo tợn hơn!

Video Cố Phán hát ở quán bar là một người bạn gửi cho bà, theo người bạn đó nói, cái video này là cháu trai của bà ta tình cờ nhìn thấy trên mạng. Bà nội Cố xem xong thì ngay lập tức liên lạc với lão già ở nhà trước, đầu tiên xóa hết video, sau đó lại hung hăng mắng ông ta một trận, từ trong miệng ông ta biết được chuyện Cố An Nam đã cho Cố Phán thẻ thanh toán mới, cùng với chuyện mấy ngày này Cố Phán ra ngoài "du lịch tự túc".

Bà nội Cố không cần nghĩ nhiều cũng biết, cái gọi là "du lịch tự túc" khẳng định là Cố Phán bịa ra lừa gạt người khác!

Bà càng nghĩ càng giận, nhưng nề hà bên cạnh còn có người chị em cũ. Vất vả lắm mới gặp được một lần, lần này hẹn nhau đi du lịch càng là khó có được, bằng không, bà chắc chắn sẽ bay về nước ngay lập tức tự mình thu thập con nhóc kia, đâu còn phí sức nói những lời nhảm nhí này với cháu trai.

Nghĩ tới chỗ này, bà cũng lười lãng phí thêm thời gian với hắn, nói ngay vào điểm chính: "Tôi cũng không muốn thừa lời với anh. Em gái anh đi hát ở một quán bar tầng hầm bị người ta quay video phát lên trên mạng. Tôi đã bảo ông nội anh tìm người dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nghe nói quán bar trong video kia chính là ở thành phố S, tôi mặc kệ nó có liên lạc với anh hay không, hôm nay anh cũng nhất định phải tìm ra nó cho tôi."

Nói xong những lời này, bên phía bà nội Cố hình như có người nào nói xen vào, huyên náo một hồi lâu, bà mới lại mở miệng: "Còn nữa, bên này bà có người muốn giới thiệu cho mấy đứa, về sau cháu dẫn con bé cũng đi gặp một chút."

Trong lòng Cố An Nam trào ra một loại dự cảm không tốt, mỗi lần lúc lão phật gia nhà hắn muốn làm mối cho hắn đều là dùng giọng điệu này.

Nhưng lần này bà lại cố ý nhấn mạnh dẫn theo Cố Phán...

Nghĩ tới đây, hắn thử thăm dò hỏi: "Bà nội, người mà bà muốn cho bọn cháu gặp, là nam hay nữ ạ?"

"Nam." giọng điệu của bà nội Cố lành lạnh, "Thế nào? Có vấn đề à?"

"Không ạ! Không có vấn đề gì ạ!"

Loại thời điểm này Cố An Nam có vấn đề cũng đâu dám nói chứ, nhà họ Cố bọn họ bà nội hắn là lớn nhất, lão phật gia đã mở miệng, hắn nào dám không thuận theo.

Bà Cố thấy thái độ của hắn không tệ, giọng nói cũng dịu đi một chút, sau khi nhắc nhở xong một ít chuyện, lại dặn dò thêm lần nữa ——

"Lần này bắt con bé về nhất định không thể lại để nó tùy tiện làm bậy nữa. Còn nữa, người mà bà muốn để các cháu gặp chính là cháu trai của bà Điền. Quan hệ của bà Điền và bà vô cùng tốt, các cháu cũng không thể ở trước mặt cháu trai nhà người ta làm cho bà mất mặt, cho dù là tình huống như thế nào đều tự mình giải quyết, trên mặt phải lễ độ khách sáo với người ta, biết chưa?"

Cố An Nam vừa nghe đã hiểu, bà nội hắn đây là sợ Cố Phán nhìn thấy người sẽ lên mặt mà.

Thế là hắn vội vàng cam đoan: "Bà yên tâm đi ạ, cháu sẽ trông chừng con bé. Nhưng mà..."

"Nhưng nhị gì?"

"Gặp mặt thì được, nhưng mà bà nội à, chúng ta cũng không thể làm loại chính sách cưỡng ép kia. Huống hồ con bé còn nhỏ mà, có yêu đương hay không là tự do của nó, nếu nó không hài lòng người này, bà cũng không thể ép buộc nó nha."

"Cháu nghĩ bà nội cháu là ai hả? Bà quản lý nó hơi nghiêm một chút, nhưng đạo lý nên hiểu bà có thể không rõ à? Lần này để nó gặp cháu trai nhà bà Điền, hoàn toàn là vì bà thấy thằng bé kia rất tốt, Phán Phán chính là ở nhà đến mức nhàn rỗi quá, cho nên mới luôn muốn chạy ra ngoài, luôn nghĩ đến những chuyện trong ban nhạc trước kia của nó. Bà chỉ là muốn một người khiến nó kiềm chế lại, nhưng chuyện này có thành hay không, còn phải dựa vào duyên phận."

Cố An Nam vừa nghe lời này thì yên tâm hơn nhiều, lại nói thêm hai câu với bà nội rồi cúp điện thoại.

Phùng Ngữ vẫn đứng canh ở bên cạnh, trong lúc đó nghe thấy mấy câu đáp lại của Cố An Nam, thì cũng thầm giật nảy mình. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy anh ta hỏi cô: "Con nhóc kia đang ở thành phố S à?"

Lúc Cố An Nam nói chuyện vẫn nhéo nhéo mi tâm, dáng vẻ phiền lòng mệt mỏi.

Phùng Ngữ trầm mặc giây lát, rồi gật đầu, "Phải, trước đó tôi có gặp qua cô chủ một lần."

Thật ra Cố An Nam vẫn luôn biết Cố Phán bí mật qua lại với thư ký của mình, cũng biết hai người thường xuyên lén làm chuyện giấu giiếm hắn, có điều hắn cũng cảm thấy con nhóc kia cho dù lật trời cũng không làm ra chuyện gì lớn, kết quả, lần này thế mà lại cho hắn một niềm vui bất ngờ lớn như vậy?

"Nó tìm cô làm gì?"

"Cô chủ muốn hai tấm vé của buổi tọa đàm trong trường đại học."

"... Vé gì? Toạ đàm trong trường?"

"Vâng, người nói chuyện là một Hoa kiều quốc tịch Mỹ."

"..."

Cố An Nam cảm thấy chuyện này càng ngày càng không thể tin được, đứa em gái kia nhà hắn là kiểu gì hắn cũng hiểu rõ hơn ai khác, nó sẽ cảm thấy hứng thú với loại toạ đàm nghe xong sẽ ngủ gà ngủ gật kia sao?

Hơn nữa, nó đi nghe tọa đàm thì cũng thôi, sao lại có thể nghe đến quán bar ngầm kia chứ, hát một bài mà video còn có thể truyền đến bên kia bờ đại dương?

Hắn rất mệt lòng mà, từ nhỏ đến lớn bản thân không ít lần đi theo thu thập tàn cuộc sau mông con nhóc kia, ông bà nội yêu thương nó, mặc dù thỉnh thoảng có quản lý nghiêm khắc, nhưng lại chưa từng thật sự trách mắng nặng điều gì.

Cho nên mỗi lần Cố Phán gây họa là Cố An Nam bị mắng.

Lần này xảy ra chuyện, cũng không ngoại lệ, lão phật gia nhà hắn phỏng chừng ngay cả điện thoại cũng không gọi cho Cố Phán, trực tiếp đẩy mọi chuyện tới chỗ hắn.

Im lặng giây lát, Cố An Nam lôi di động ra, chọn lấy dãy số của Cố Phán.

—— ——

Bên này, sau khi Cố Phán và Đổng Thiện Thiện ra khỏi trụ sở chính của Thẩm thị, liền tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống trước.

Sắc mặt Cố Phán vẫn không tốt lắm, Đổng Thiện Thiện rất ít thấy chị em tốt tức giận như vậy, bình thường ngẫu nhiên thấy cô dạy dỗ người khác, quay người thì không thèm để ý nữa.

Nhưng lần này...

Đổng Thiện Thiện nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi một câu: "Phán Phán, cậu sao thế?"

Cố Phán thực sự không muốn nói nhiều khiến cô ấy lo lắng, nhất là vừa nghĩ tới những ngày qua, cô vì theo đuổi một người đàn ông mà liên tục vứt đi thân phận đi lấy lòng, Đổng Thiện Thiện cũng gián tiếp vì cô, ở Thẩm thị chịu loại khổ sở kia...

Nghĩ tới những thứ này, Cố Phán liền muốn quay lại hơn nửa tháng trước, trực tiếp bóp chết chính mình.

Đàn ông tốt trên đời này nhiều như vậy, cô vì sao nghĩ quẩn nhất định phải theo đuổi Thẩm Mộ Ngạn chứ! Không chỉ khổ mình, còn liên lụy đến chị em tốt cũng chịu khổ, ngẫm lại một chút đã thấy khó chịu.

Thế là cô lắc đầu, "Không sao."

"Vậy... bên chỗ anh cả tớ, cậu thật không có ý định tiếp tục nữa à?"

"Ừ, không có gì cần thiết phải tiếp tục nữa."

Gã đàn ông chó má! Anh ta không để ý đến cô, cô cũng không hiếm lạ gì mà muốn nữa!

Vừa định nói gì đó với người chị em, điện thoại vào lúc này đột nhiên vang lên.

Cố Phán cầm lên nhìn một cái, là anh của cô, Cố An Nam.

Cô nhìn ghi chú hiện lên trên màn hình, lông mày khẽ nhíu lại, thầm cảm thấy có chút không thích hợp.

Có điều sau đó cô vẫn ấn nút trả lời.

"Anh à."

"Ừ, đang ở đâu đấy?"

"... Đang ở trên thảo nguyên cưỡi ngựa chứ đâu nữa! Phong cảnh bên này cực kỳ đẹp, lát nữa em gửi Wechat cho anh mấy tấm ảnh phong cảnh nhé."

"..." Cố An Nam biết đứa em gái này rất gấu, nhưng không nghĩ tới cô có thể gấu đến như vậy! Bây giờ nói dối thế mà mở miệng là ra, ngay cả bản nháp cũng không cần nữa.

Hắn cũng lười lại cùng cô nói lung tung, đi thẳng vào vấn đề: "Trong vòng hai giờ, anh muốn gặp em ở cao ốc Cố thị. Nếu không đến, anh sẽ kêu người đi mời, đến lúc đó có lẽ sẽ không khách sáo giống bây giờ đâu, đại tiểu thư Cố à, em tự mình cân nhắc đi."

Nói xong những lời này, hắn nghĩ một chút, lại thêm một câu: "Còn nữa..."

Cúp điện thoại rồi, Cố Phán vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đổng Thiện Thiện thấy tâm trạng cô không đúng, vội vàng hỏi: "Sao thế?"

"Cố An Nam biết tớ đang ở thành phố S rồi."

"..." Vừa nghe đến tên Cố An Nam, vẻ mặt Đổng Thiện Thiện hiện lên một chút bối rối, ngay lập tức trong đầu nghĩ đến trước đó mình vì cứu chị em tốt mà làm ra chuyện thổ lộ.

Cô đè lại cảm xúc, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Anh ấy muốn cậu đi tìm anh ấy à?"

"Ừ, hơn nữa anh ấy còn nói, bà nội đã sắp xếp cho tớ một buổi xem mắt."
Bình Luận (0)
Comment