Cường Thế Sủng Ái

Chương 7

Bên phía câu lạc bộ Cảnh An thì giải tán rất muộn.

Ban đầu bởi vì Cố An Nam muốn rời đi trước, mọi người cũng có ý muốn giải tán rồi, dù sao lần tụ hội này hắn cũng là nhân vật chính.

Về sau cũng không biết thế nào, hắn xách cái va-li hành lý quay lại, còn nói không đi nữa.

Thái tử đã lên tiếng, mọi người nào còn lý do gì mà không tiếp tục? Thế là sau đó cười nói nhốn nháo, mọi người dô hò đến hai ba giờ sáng.

Cố An Nam đã uống chút rượu, không có cách nào lái xe, nên gọi điện thoại gọi lái xe qua đây.

Trong lúc chờ lái xe đến, hắn nghiêng đầu đốt điếu thuốc, bên chân dựng cái va-li hành lý mà Cố Phán vứt lại, uể oải đứng chờ ở cửa câu lạc bộ.

Ăn ngay nói thật, gương mặt này của Cố An Nam vẫn là rất được.

Hắn và Thẩm Mộ Ngạn hoàn toàn là hai loại phong cách và khí chất. Nếu như nói Thẩm Mộ Ngạn là "Lạnh", vậy Cố An Nam chính là một từ "Lưu manh".

Bên trong sự lưu manh vô lại mang theo chút đứng đắn, bên trong sự đứng đắn lại có chút tà khí. Không phải người thân cận rất khó thăm dò được tính tình thật sự của hắn, có lẽ có đôi khi hắn đã nổi giận đến cực hạn rồi, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ là ý cười vui vẻ.

Hiện tại cũng giống như vậy.

Hắn đứng ở nơi đó, đầu điếu thuốc màu đỏ tươi lập lòe bên môi, nhìn giống như là đang yên tĩnh nhìn ra chỗ xa xa bên đường, nhưng thực tế hắn đang nghĩ gì, ai cũng không rõ.

Cố Hi một mực chờ sau khi tất cả mọi người chào hỏi hắn rời đi rồi, mới chậm rãi đi tới gần hắn.

Cô ta rất căng thẳng, nhưng vẫn không kìm lại được tiến lên phía trước.

"Anh ơi." Cô ta gọi to một tiếng.

Cố An Nam tùy tiện quay đầu sang liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì, chờ câu sau của cô ta.

Vừa vặn lúc này lái xe của Cố An Nam đánh xe đến đây, Cố Hi thuận thế nói ra lời cô ta vẫn luôn muốn nói.

"Anh ơi, em... em không lái xe tới, anh có thể chở em một đoạn đưa em về nhà không?"

Giọng của Cố Hi rất ôn hòa, mang theo sự nhu thuận cùng mềm mại, là loại mà đàn ông bình thường đều không đành lòng từ chối.

Nhưng Cố An Nam cũng không thèm quay đầu lại, xách va-li hành lý của Cố Phán đi xuống bên dưới bậc thềm, vừa đi vừa nói: "Không tiện, chỗ ngồi phía sau phải để va-li hành lý của Phán Phán."

Cố Hi không chịu cứ thế bỏ qua, đi theo sau lưng Cố An Nam, thoáng nhìn về phía chỗ ngồi ở phía sau xe.

"Không sao, em có thể ngồi sát bên va-li, em không để ý đâu."

Động tác của Cố An Nam khựng lại, giống như là cười lạnh một tiếng, sau đó, bên miệng vẫn giữ lấy ý cười, rốt cuộc quay đầu nhìn thẳng vào Cố Hi.

"Mày hiểu lầm rồi, tao là sợ Phán Phán để ý. Mũi của con nhóc kia rất thính, lát nữa mùi nước hoa trên người mày nếu mà ám lên cái va-li của nó, không chắc nó để yên cho tao đâu."

Lời này nói ra coi như không lưu lại cho Cố Hi một chút mặt mũi nào. Một người sống sờ sờ vậy mà còn không quan trọng bằng một cái va-li? Nếu để cho người khác nghe thấy, không biết lại muốn chế giễu cô ta thế nào đâu.

Vậy nên Cố Hi nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nụ cười trên mặt cũng sắp duy trì không nổi nữa.

Cố An Nam không để ý nhiều như vậy, sau khi tự mình lên xe, thì phân phó lái xe nổ máy.

Xe chạy được một đoạn rồi, từ trong gương, Cố An Nam ở bên ghế lái phụ nhìn bóng dáng của Cố Hi vẫn còn đứng mãi ở chỗ cũ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ trào phúng, nhẹ a một tiếng, rồi chậm rãi ấn cửa sổ xe xuống.

—— ——

Đêm đó Cố Phán và người ở bên kia Wechat nói chuyện rất lâu.

Mặc dù đối phương vẫn như cũ mười năm như một ngày trả lời rất ngắn gọn, giống như là đánh nhiều thêm một cái dấu chấm câu thì không bảo vệ môi trường vậy.

Có điều, cô không để ý. Cô chỉ muốn nói hết những lời mà bản thân muốn nói, cho dù đối phương chỉ đáp lại một cái "." tỏ vẻ đã xem, cô cũng không để ý.

Buôn chuyện xong rồi, Cố Phán có hơi buồn ngủ.

Cô ngáp một cái, nói một câu chúc ngủ ngon với bên kia. Quả nhiên, câu trả lời nhận được, vẫn như cũ là một chữ "Ừ" đơn giản.

—— ——

Tối hôm đó tiếp xúc gần gũi với đầu tường mới, Cố Phán mơ một giấc mơ.

Tình cảnh trong mơ vô cùng ướt át.

Vừa bắt đầu, cô đẩy cửa tiến vào một căn phòng, bên trong căn phòng kia chỉ bày một chiếc giường lớn phủ khăn trải giường màu tuyết trắng, cửa sổ không đóng, rèm cửa cùng màu bị gió thổi lên bay phấp phới.

Cố Phán bước từng bước một tiến vào trong phòng. Trong mơ cô rất hồi hộp, dường như biết bản thân đã làm một chuyện không tầm thường.

Ống kính chầm chậm tiến lên phía trước, trong khung hình xuất hiện khuôn mặt của Thẩm Mộ Ngạn.

Anh nằm ở giữa chiếc giường lớn, cổ tay bị cà vạt buộc lại một chỗ ở trên đầu giường, tư thế có phần bị động, nhưng cơ thể vẫn như cũ thon dài tuấn tú, không nhìn ra một tia nhếch nhác.

Áo sơ mi, quần tây trên người anh một cái cũng chưa cởi, thậm chí nút áo sơmi cũng cài đến tận cổ, đường cong của cần cổ kéo dài xuống dưới, rõ ràng cái gì cũng không lộ ra, lại chết tiệt gợi cảm mê người.

Trong mơ, lá gan của Cố Phán cực kỳ lớn. Cô để trần bàn chân nhỏ, từng bước một tiến lại gần, trèo lên giường, cuối cùng còn rất quá đáng cưỡi lên hông Thẩm Mộ Ngạn.

Đôi chân mảnh mai thon dài gập lại vắt ngang ở hai bên cái hông gầy mà mạnh mẽ của người đàn ông, trắng lóa chói mắt.

"Hỏi anh một lần cuối cùng, anh đến cùng có theo em không? Nếu đi theo em, mỗi tháng em đều sẽ cho anh 200 ngàn tiền tiêu vặt. Anh biểu hiện tốt, em còn có thể thường xuyên đưa anh đi xem NBA hoặc là đi xem đua xe, anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như cự tuyệt em, vậy cái tay này sẽ phải tiếp tục buộc ở đây, cả đời này không xuống giường được!"

Cố Phán hung dữ, nắm lấy khuôn mặt của Thẩm Mộ Ngạn, tỏ vẻ ta là nữ vương.

Thẩm Mộ Ngạn mặt không gợn sóng đối diện với cô, phút chốc, cà vạt trên cổ tay như là vô dụng, thoáng cái đã bị cởi ra.

Cố Phán chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt, vị trí của hai người đã thay đổi.

Người đàn ông chậm rãi nắm lấy hai cổ tay của Cố Phán, lấy cà vạt quấn lên, giọng hơi lạnh mở miệng: "Trói người không thể trói kiểu đó, phải như thế này."

Phải thế nào cơ?

Dù sao, Cố Phán ở trong mơ cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trên người mình hai ba lần đã trói hai cổ tay của cô lại, dùng tư thế giống hệt lúc trước buộc lên đầu giường.

Tiếp đến, chỉ thấy người đàn ông kia hơi cúi người xuống, đầu ngón tay hơi lạnh nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô.

Không hiểu sao, khi anh lại lên tiếng lần nữa, Cố Phán cảm nhận được ở bên trong giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của anh một chút hương vị gợi tình.

"Thế này, mới là cả một đời cũng không thể xuống giường."

...

Cố Phán bị hù dọa, sau khi bừng tỉnh thì mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc chân thật mơ hồ.

—— ——

Phòng ngủ của Cố Phán rất lớn.

Lúc đầu, vì thỏa mãn nguyện vọng vừa ngâm trong bồn tắm vừa xem phim của cháu gái nhỏ, ông Cố cứng rắn đập đi hai bức tường, biến 4 phòng ở trên lầu thành 2 phòng, một phòng riêng của Cố Phán đã chiếm hết ba phần tư tầng hai của biệt thự.

Một phần tư còn lại, thì cho Cố An Nam “đứa cháu trai nhặt được“ kia làm phòng ngủ.

Sau khi Cố Phán rời giường thì xả nước ngâm mình. Hôm qua lăn qua lăn lại đến rất khuya, cảm xúc lại quá kích động, cô ngoài lăn lộn khắp giường với cười ngây ngô ra, căn bản không có tâm tư mà làm những việc khác. Tắm cũng là tùy tiện ào ào cho xong việc, sữa dưỡng da toàn nhân cũng không bôi.

Trong bồn tắm mát-xa nhập khẩu, dòng nước ấm áp bao vây lấy cả người Cố Phán. Cô thấy thoải mái lại có chút buồn ngủ, ngửa đầu gối ở bên thành bồn tắm, không tự chủ được nhớ lại cảnh trong mơ lúc trước, tiếp sau đó những dòng bình luận trong đầu giống như điên cuồng hiện lên ——

【 Giấc mơ cấp hạn chế này vì sao không có dân chủ, giàu có, văn minh, hài hòa】

【 Đầu tường ở trong mơ rất ma quái rất quyến rũ nha! Ta thích! 】

【 Cảm giác của ta với đầu tường lẽ nào không trong sáng? Vì sao lại muốn vấy bẩn hắn! Hơn nữa còn là dùng vũ lực ức hiếp hắn nữa chứ?】

...

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Cố Phán vực dậy tinh thần, lôi điện thoại di động ra gửi cho Đổng Thiện Thiện một cái tin Wechat.

【 Wechat 】 Cố Phán: Lần này tớ thế mà ở trong mơ có ý nghĩ xấu với đầu tường mới, tình huống cực kỳ không ổn.

Nhưng người ở bên kia cũng không biết là chưa tỉnh hay thế nào, bắt đầu từ tối hôm qua vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Cô đợi không nổi, vừa định gọi điện thoại qua thì dì giúp việc trong nhà đột nhiên gõ cửa ở bên ngoài phòng tắm.

"Thưa cô chủ, bữa sáng đã làm xong rồi. Chủ tịch Tiểu Cố phân phó tôi gọi cô xuống lầu ăn cơm."

Chủ tịch Tiểu Cố là chỉ anh của cô, Cố An Nam.

Cố Phán đáp lời, vừa nghĩ tới việc tối hôm qua anh trai bị cô làm cho tức giận đến mức thu hồi luôn thẻ ngân hàng, cô liền không khỏi tăng nhanh tốc độ tắm rửa.

Sau khi xuống lầu, lúc Cố Phán cách rất xa đã nhìn thấy hai ông cháu ngồi ở trong nhà ăn.

Ông Cố hôm nay không có giày vò chậu hoa khô bên kia, mà là đang đọc một phần tờ báo buổi sáng đang cầm trong tay. Nghe thấy Cố Phán đi tới, ông cười vui vẻ nói với cô: "Cháu nha, cái con bé này, động tác cũng quá chậm chạp đấy. Ông với anh cháu cũng sắp chờ cháu nửa giờ rồi."

Cố Phán cười ha ha gọi một tiếng "Ông nội", tiếp đó lại giống như con chó Vượng Tài, vô cùng dính người ngồi vào bên cạnh Cố An Nam, đồng thời hết sức tình cảm khoác lên cánh tay của hắn.

"Anh ơi, anh nhìn đĩa bánh bao lớn trắng mập kia, có giống cái thẻ mà hôm qua anh cho em rồi lại thu lại không nhỉ?"

Cố An Nam không có biểu cảm gì, cũng không ngẩng đầu: "Không giống, cái thẻ kia là màu đen."

"..."

Cố Phán hít một hơi thật sâu, lại cười giả lả nói một câu: "Vậy anh lại nhìn đĩa rau cải xanh mơn mởn kia, có giống..."

Cô vốn muốn nói có giống icon của ngân hàng trên cái thẻ kia không, nào ngờ Cố An Nam ở bên cạnh cười lạnh chặn đứng nụ cười của cô.

"Đúng, quả thật rất giống con rùa đen mà em vẽ."

"..."

Mấy lời hôm nay đều bị anh ấy nói chết rồi, còn cần thiết phải tiếp tục sao:)

Cố Phán tức giận đến mức muốn chửi thề.

Cô không muốn để ý tới cậu chủ khó chơi này nữa. Dù sao kết quả đều là như vậy, cô còn tự chịu uất ức làm gì chứ. Cô xụ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi môi đỏ khẽ nhếch, giống như một mình tấu hài, trong miệng bép xép không ngừng.

"Còn là tổng giám đốc của công ty được niêm yết thì sao, cắt, năng lực chuyên môn không ra làm sao, khả năng mang thù ngược lại là rất không tệ, mà còn chuyên chọn người trong nhà nữa chứ. Biệt hiệu trên giang hồ có phải là Bạo chúa trong nhà không? Em xem anh về sau ngay cả tên cũng sửa lại đi thôi, đừng gọi là Cố An Nam nữa, gọi Cố tí ti đi."

Cố Phán vừa nói vừa trợn trắng đôi mắt xinh đẹp, đầu ngón tay còn phối hợp làm một động tác vân vê, "Dù sao bụng dạ này của anh, chỉ có một tí ti như thế thôi."

Cố An Nam: "..."

Ông Cố cảm thấy chuyện sắp phát triển theo hướng không thể khống chế, vội vàng ở bên cạnh mở miệng: "Phán Phán à, cái thẻ mà cháu nói có phải là cái mà anh cháu lúc xuống lầu để ở trên bàn trà trong phòng khách không? Hắn sớm đã lấy ra rồi."

"?"

Cố Phán nghe vậy ngay lập tức từ phòng ăn chạy "bịch bịch bịch" tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy tấm thẻ hôm qua từng có hạt sương duyên phận với mình ở trên bàn trà cổ dài hơn hai mét kia.

Cô nắm lấy tấm thẻ trong tay, tâm trạng lập tức trở nên tế nhị.

Có điều, năng lực thích ứng của Cố Phán tương đối nhanh. Sau khi ý thức được tình cảnh hiện tại, cô lập tức chạy vội về bên cạnh Cố An Nam, anh trai thế này anh trai thế kia lấy lòng, một lát gắp cho anh cái bánh bao, một lát lại gắp cho anh cái bánh quẩy, giống hệt như từ cô công chúa nhỏ kiêu ngạo vừa mới rồi biến thành cô hầu gái chân chó.

Cố An Nam không bị lay chuyển, sau khi xử lý xong công việc trong điện thoại, cuối cùng ngẩng đầu lên thưởng cho cô một ánh mắt.

"Đừng gọi anh là anh trai nữa, gánh không nổi, dù sao anh mới đổi tên, gọi Cố tí ti."

"..."

Ông Cố nhìn hai anh em bọn họ ở chung "Hài hòa" như thế, vẫn luôn ở bên cạnh mỉm cười vui vẻ.

Cố Phán lại ầm ĩ một lát, đôi mắt đẹp đảo một cái, thần thần bí bí tiến đến trước mặt Cố An Nam.

"Anh ơi." Nếu như âm thanh có thể hóa thành ký hiệu, vậy đằng sau âm thanh này của cô, nhất định đi theo một loạt gợn sóng lớn.

Cố An Nam ngạc nhiên, không biết con nhóc này lại đang giở trò quỷ gì, rõ ràng cái thẻ cần nhất đã cho nó rồi, nó còn như thế này làm gì nữa?

"Nói đi."

Cố Phán hít sâu một hơi, nhịn xuống, "Cái đó... Người quản lý hiện tại của nhà họ Thẩm, anh có quen không?"

Cố An Nam còn chưa trả lời, ngược lại là ông Cố ở đối diện tò mò nhìn qua.

"Cháu nói chính là anh chàng Thẩm Mộ Ngạn kia à?" trong mắt ông Cố tràn đầy khen ngợi, "Là người có thủ đoạn tương đối lợi hại. Cũng may mấy năm trước ông đã lui về rồi, nếu không thì đối phó với người trẻ tuổi như thế, cũng phải đau đầu một phen đấy."

Nghe ông nội khen Thẩm Mộ Ngạn, trong lòng Cố Phán không khỏi có cảm giác cùng có vinh dự, hương vị ngọt ngào cũng sắp giấu không được, sắp tràn ra từ đáy mắt cùng khóe miệng.

Cố An Nam quá biết đứa em gái phá sản này nhà mình là cái đức hạnh gì. Đối với người không có quan hệ với nó, nó ngay cả cái ánh mắt cũng chẳng muốn cho, đột nhiên hỏi đến Thẩm Mộ Ngạn, khẳng định có mờ ám.

"Em hỏi hắn ta làm gì?" Hắn hết sức cảnh giác, "Thôi đi, mặc kệ em muốn làm cái gì, em cũng nhớ kỹ cho anh. Hắn ta là đối thủ của anh trai em, thứ lớn nhất mà đời này anh làm mất, chính là nhờ hắn ban tặng. Cho nên em gặp được hắn ta thì cũng tránh xa một chút cho anh."

Cố Phán hết sức khinh thường cách làm độc đoán này của Cố An Nam, nhưng dù sao mới nhận thẻ của người ta, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, Đổng Thiện Thiện im lặng suốt một đêm cộng thêm một buổi sáng rốt cuộc trả lời tin nhắn. Cố Phán cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:...

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:......

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:............

Cố Phán nhướng mày, đáp lại một cái "?".

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cậu chờ một chút, để cho tớ từ từ, tớ cần thời gian tiếp nhận hiện thực.

【 Wechat 】 Cố Phán: Tiếp nhận hiện thực chúng ta có duyên phải không? Quanh đi quẩn lại đầu tường mới mà tớ thích, thế mà còn là người nhà họ Thẩm các cậu?

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Không.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Tiếp nhận hiện thực khẩu vị yêu đương của cậu bỗng nhiên trở nên kinh dị như thế.
Bình Luận (0)
Comment