Cuồng Thú

Chương 16

Vừa bước ra phòng tắm, Dương Phỉ liền thấy Bạch Phong Dao mặc một bộ quần áo đơn giản dùng để ra ngòai, áo khóac ngoài màu lam phủ lên cái áo sơ mi màu lục, bên dưới mặc một cái quần đen dài, cho dù trang phục vô cùng bình thường , mặc ở trên người Bạch Phong Dao, liền như quần áo được đăng trên tạp chí.

Hai tay lôi kéo cái khăn mặt vắt trên cổ, Dương Phỉ tò mò hỏi: “Phong Dao, cậu muốn đi ra ngoài à?”

“Ừm, đi ra ngoài mua chút đồ ăn, vốn muốn buổi chiều mua… đành phải kéo dài tới hiện tại đi.” Bạch Phong Dao tiếp nhận khăn mặt của Dương Phỉ, thay hắn lau mái tóc ướt sũng, nhíu mày nói: “Sao không sấy khô trong phòng tắm? Bây giờ là mùa thu , tóc ướt rất dễ cảm mạo.”

Dương Phỉ cúi thấp đầu, tiện cho việc chà lau của Bạch Phong Dao, hắn nhắm mắt, lực đạo của Bạch Phong Dao rất vừa phải, làm cho hắn cảm thấy thực thoải mái.

“Lười sấy thôi, để cho nó khô tự nhiên cũng đâu có sao.”

Bạch Phong Dao gõ nhẹ lên đầu hắn, cười nói: “Cậu đã có sẵn chủ ý muốn tớ thay cậu lau đi.”

Dương Phỉ lắc lắc đầu cười nói: “Tôi cũng không bức cậu thay tôi lau, có người a, chính là tính cách như bà mẹ già, sửa cũng không sửa được…”

Bạch Phong Dao đè nặng đầu hắn, cười mắng: “Được rồi, không cần lộn xộn, động nữa liền để cho nó tự nhiên khô.”

“Ác, không động thì không động.” Dương Phỉ sờ sờ mũi, ngoan ngoãn bảo trì tư thế khom tới trước.

“Bữa tối hôm nay có gì đặc biệt muốn ăn không?”

Dương Phỉ nghiêng đầu nói: “Tôi muốn… Phong Dao, tôi muốn ăn gà, cơm thịt gà, phải cay.”

“Cơm thịt gà? Còn có?”

“Canh bắp, phải cho sữa tươi , còn chân giò hung khói, thịt heo.” Dù sao người nấu chưa bao giờ là hắn, cho nên Dương Phỉ trả lời không chút do dự.

“Biết rồi.” Thấy tóc Dương Phỉ gần khô, Bạch Phong Dao mới dừng tay, nói: “Còn lại dùng máy sấy sấy là được.”

Dương Phỉ tùy tiện cào cào mái tóc , giương mắt nhìn người trước mặt nói: “Phong Dao, tôi cũng đi theo cậu nha, tôi muốn mua bánh bích quy, nhưng không biết mua lọai nào thì tốt.”

Bạch Phong Dao ôn nhu cười nói: “Tốt, nhưng cậu sấy khô tóc trước, sau đó thay bộ quần áo mới được.” Hắn nhìn nhìn bộ quần áo đơn bạc tuyệt đối không ngăn được gió lạnh trên người Dương Phỉ.

“Sao lại phiền toái như vậy?” Dương Phỉ chạy vào phòng, không bao lâu lại chạy ra, hắn mặc vào một cái áo khóac, đem mũ đội lên đầu –

“Hắc hắc, cậu xem! Như vậy không phải đã giải quyết xong sao?” Khóe miệng hắn gợi lên, đắc ý cười.

“Chỉ có cậu mới nghĩ ra.”

Một phen ôm lấy cổ Bạch Phong Dao, Dương Phỉ huýt sáo, tâm tình khoái trá nói: “Đi thôi, bằng không chờ cậu mua thức ăn xong đem về nấu chín, bữa tối đều biến thành bữa ăn khuya.”

“Đợi một chút.” Bạch Phong Dao dừng lại ở huyền quan (chỗ để giày).

“Sao vậy? Quên mang bóp tiền?”

Bạch Phong Dao quay đầu, hôn Dương Phỉ, đầu lưỡi khuấy động trong vòm miệng hắn, hôn thật say đắm.

“A…”

Phát ra một tiếng thở dốc ngọt nị, Dương Phỉ rõ ràng cũng động tình, lưng tựa vào tường, hai tay ôm cổ hắn, phối hợp theo sự xâm lược của hắn.

Hai phút qua đi, Bạch Phong Dao mới rời khỏi môi Dương Phỉ, trước khi rời đi, còn lưu luyến không rời liếm cánh môi ướt át của Dương Phỉ.

Trán Bạch Phong Dao tựa vào trán Dương Phỉ, ôm thắt lưng hắn, thanh âm khàn khàn hỏi: “Phỉ, tớ hôn cậu, cậu có cảm thấy thoải mái không?”

Dương Phỉ bĩu môi nói: “… Tuy rằng không cam lòng, bất quá kỹ xảo của cậu mẹ nó, tốt muốn chết.”

“Tớ có thể xem đó là khích lệ của cậu với tớ không?”

Dương Phỉ nói: “Cậu thích là tốt rồi… Bất quá, trước khi cậu thích, hôn lại một lần đi, thật sự là con mẹ nó thỏai mái…”

Bạch Phong Dao mỉm cười.

“Rất vui lòng.”

Lần này, bọn họ lại day dưa suốt năm phút đồng hồ, rốt cục mới đi ra khỏi cửa.
Bình Luận (0)
Comment