Nếu Minh Mị sống trong một quyển tiểu thuyết, cô nghĩ cô nhất định là nhân vật nữ thứ làm bia đỡ đạn cho nhân vật nam chính.
Ngay sau đó, người đại diện Lỵ Hương gọi điện thoại đến, "Bảo bối, chị có nhận cho em mấy bộ phim chiếu mạng, em đã tốt nghiệp rồi, đã đến lúc nghĩ đến chuyện lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai."
Kiếp trước khi nghe Lỵ Hương nói mấy lời này, Minh Mị rất quả quyết hủy hợp đồng, lúc đó cô chỉ hết lòng hết dạ hoàn thành tốt trách nhiệm làm bà Diêm.
Nhưng đối với Diêm Thần thì sao, cô chẳng qua chỉ là người vợ trên giấy hôn thú của anh mà thôi.
"Dạ. . . Cảm ơn chị Lỵ Hương, một lát nữa em đến công ty ngay."
Bởi vì ngoại hình và điều kiện vượt trội, từ nhỏ cô thuận lợi từ hoa khôi lớp học đến hoa hậu giảng đường, mũi cao, mắt ngọc mài ngài, cộng thêm làn da trắng hồng dù có phơi nắng cũng không đen, dáng dấp xinh đẹp, đến thời kỳ trưởng thành, dáng người càng trước lòi sao lõm, eo nhỏ ngực lớn, từ nhỏ đã đẹp nhất nhà, khiến cho cha Minh mẹ Minh cưng chiều con gái hết mực, anh trai cô Minh hạo cũng yêu thương cô em gái này vô điều kiện.
Thời đại học, Minh Mị được người tìm kiếm ngôi sao đề cử cho người đại diện Lỵ Hương, tuy bây giờ trong công ty chị không phải quyền lực nhất, nhưng tài nguyên cũng không ít.
Đại khái từ nhỏ cuộc sống đã quá thuận lợi, cho nên Diêm Thần mới có thể là đại kiếp nạn trong cuộc đời cô.
Minh Mị nhanh chóng sửa soạng, cô còn thuận tay đeo vài món trang sức trang nhã, cuối cùng nhìn mình trong gương rồi mới đi ra ngoài.
Nhà họ Diêm là danh gia vọng tộc suốt trăm năm, mấy chục năm gần đây vì ông nội Diêm Thần tòng quân, trở thành người có công lớn trong việc khai quốc, nhà họ Diêm mới chuyển hướng từ kinh doanh sang chính trị, mở ra kỷ nguyên sự nghiệp mới cho gia tộc, nhà họ Diêm tuân theo gia huấn trăm năm, nghiễm nhiên trở thành hào môn kín tiếng trong giới quý tộc.
Tuy Minh Mị và Diêm Thần không có cử hành hôn thể, nhưng người lớn hai bên cũng đã quen biết nhau nhiều năm, kiếp trước Minh Mị có một tâm nguyện chính là mặc áo cưới làm cô dâu của Diêm Thần, có điều cuối cùng, tâm nguyện trở thành ước nguyện, mãi mãi không thực hiện được.
Minh Mị ngồi vào xe riêng của mình, cô lắc đầu, xua tan ký ức bỗng hiện lên trong đầu.
Thuận lợi lái xe đến công ty, Lỵ Hương đang đang họp với các người đại diện khác qua video call thì nhìn thấy Minh Mị.
Không thể không nói bảo bối nhà cô quả là xinh đẹp hơn người, Lỵ Hương lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, người đẹp nào mà chưa thấy qua, Minh Mị thật sự là mỹ nữ hiếm có, nếu cứ làm bình hoa trong giới giải trí này thì cũng không lo ăn không lo mặc.
Mặc dù Lỵ Hương không biết nhiều về gia cảnh Minh Mị, song hợp tác ba năm, mọi công việc cô sắp xếp Minh Mị đều hoàn thành tốt, cũng khá chuyên nghiệp, không giống một số nghệ sĩ nhỏ khác, khiến người ta phải để tâm. Lỵ Hương đoán điều kiện gia đình Minh Mị không tệ, trông không giống cô gái nhỏ phiền não vì sinh kế.
"Chị Lỵ Hương." Minh Mị thật lòng biết ơn Lỵ Hương, cảm ơn chị đã thưởng thức và trọng dụng, cũng cảm ơn chị đã dạy cô rất nhiều chuyện.
Tuy nhà họ Minh không nhà cao cửa rộng bằng nhà họ Diêm, nhưng gia cảnh cũng giàu có, mấy năm gần đây nhà họ Minh hợp tác mấy hạng mục với nhà họ Cố, có hi vọng đưa ra thị trường.
Có thể nói từ nhỏ Minh Mị đã không lo cơm áo, gia cảnh sung túc, cho nên đôi khi đối với kế hoạch tương lai cô còn rất mờ mịt.
"Được rồi, đến văn phòng chờ chị, lát nữa cho em xem kịch bản."
Minh Mị ngồi trong văn phòng Lỵ Hương, trong tay cầm ly trà vừa pha xong, lần đầu tiên gặp lại người quen sau khi sống lại, thật sự có loại cảm giác giật mình như cách một thế hệ.
"Đang nghĩ gì đó?" Lỵ Hương đã họp xong, vừa vào văn phòng chị đã thấy cảnh người đẹp đang thả hồn theo gió, người đẹp đúng là người đẹp, chỉ cần lẳng lặng ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến người ta vui mắt đẹp lòng.
Minh Mị hơi ngượng ngùng nhận kịch bản từ tay Lỵ Hương.
Ba kịch bản đều là phim chiếu mạng, tuy không phải chế tác lớn, nhưng với tình hình hiện tại của Minh Mị, Lỵ Hương có thể nhận kịch bản như thế cho cô quả thật không dễ dàng.
Bộ thứ nhất là thể loại phim sân trường vui nhộn, nam nữ chính là thanh mai trúc mã, oan gia hoan hỉ, trong quá trình phát triển tình yêu với đủ vui buồn giận hờn.