Diêm Thần mạnh mẽ đè nặng lên cơ thể thơm mềm của thiếu nữ, trên cả hành động dứt khoát là kỹ xảo và tốc độ công thành đoạt đất, môi lưỡi triền miên, anh chẳng có cách nào kiềm chế xúc động muốn hút hết ngọt ngào từ cô.
Dù ngốc cỡ nào Minh Mị cũng biết người đang ôm mình là Diêm Thần, mùi thuốc lá trên người anh chính là mùi vị khiến cô say mê nhiều năm nay.
Nhưng bây giờ, anh đang phát điên cái gì?!
Mãi cho đến mùi rỉ sắt lan tràn trong khoang miệng hai người, Diêm Thần mới buông đôi môi bị hôn đỏ rực của thiếu nữ ra.
Thật sự không còn cách nào khác Minh Mị mới ra hạ sách này, cô hoàn toàn bị Diêm Thần khống chế, chỉ có cắn đầu lưỡi anh, anh mới chịu buông cô ra.
Diêm Thần cúi đầu nhìn cô gái anh yêu, cô vẫn đang thở phì phò, hôm nay cô mặc một chiếc váy denim hở vai, từ góc độ quan sát của anh có thể nhìn thấy đôi gò bồng đào trắng như tuyết phập phồng theo nhịp thở, giống như giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc.
Minh Mị không phát hiện cổ họng người nào đó trượt lên trượt xuống, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này.
Có điều mọi chuyện không như cô mong muốn, chẳng những cô không thoát khỏi Diêm Thần mà thậm chí còn bị anh kéo lên xe.
Diêm Thần giẫm chân ga, xe Ferrari lướt nhanh trên đường lớn.
Minh Mị không dám lên tiếng, cô cúi đầu đăng ảnh Lỵ Hương chỉ định lên weibo.
Có lẽ tâm trạng Diêm Thần không được tốt?
Dù đang lái xe nhưng với năng lực quan sát của anh, không khó để anh phát hiện Minh Mị đang liếc trộm mình.
Anh lái xe một mạch đến căn biệt thự ven sườn núi.
Diêm Thần bước xuống xe, mở cửa, bế cô gái ngồi bên ghế lái phụ lên, cũng không màng cô có tình nguyện hay không, anh bước nhanh vào biệt thự tư nhân.
Biệt thự này Diêm Thần không thường đến, nhưng vẫn luôn có người giúp việc đến quét dọn, vật dụng trong nhà sạch sẽ không dính hạt bụi.
Cũng bởi vì Diêm Thần không thường đến, cho nên không cần người giúp việc ngủ lại.
Anh bước vào cửa, đèn điện thông minh tích hợp với bước chân người bật lên ánh sáng màu vàng cam.
"Diêm Thần. . ."
Diêm Thần hoàn toàn không có ý buông tha Minh Mị, tiếng giày đạp lên từng bậc thang gỗ hình xoắn ốc, trong đêm yên tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng.
Anh bế Minh Mị đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Minh Mị bị anh thả lên giường lớn, ký ức về lần suýt lau súng cướp cò đó vẫn còn hiện rõ trong đầu cô.
Lòng Minh Mị vừa đắng chát vừa bối rối, cô không nhìn Diêm Thần mà chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, sau khi thả cô xuống, Diêm Thần đi thẳng ra ngoài ban công.
Anh rót cho mình một ly Vodka, hi vọng chất cồn có thể làm tê liệt tinh thần bực bội của anh hiện giờ.
Minh Mị không quan tâm rốt cuộc Diêm Thần bị làm sao.
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
Hoảng hốt chạy bừa, đại khái chính là hoàn cảnh của cô giờ phút này.
Dưới ánh đèn mờ tối, Minh Mị vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, cô muốn mở cửa nhưng lại phát hiện không tài nào mở được.
Thảo nào Diêm Thần không lo cô chạy trốn.
Cô quan sát bốn phía, chỉ có một con đường đi thông qua vườn hoa.
Không kịp suy nghĩ, cô chỉ có thể chạy theo lối ra duy nhất.
Mà khi cô đẩy cửa ra, trước mắt không xa là tường cao kiên cố, cô mới bừng tỉnh, bị Diêm Thần đưa đến đây, cô đã trở thành cá chậu chim lồng rồi.
Có điều trước nay Minh Mị vốn không phải người dễ dàng bỏ cuộc, thấy hồ bơi lộ thiên bên cạnh, cô đoán bên kia chắc hẳn có cửa hông, đại đa số các biệt thự đều có thiết kế như vậy.
Cô cẩn thận từng li từng tí đi qua, trời quá tối, cô không nhìn thấy đường đi dưới chân.
Ngay tại lúc cô từng bước tiếp cận cửa hông thì sau lưng bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn tới giữ chặt tay cô.
"Em không thể ở lại một giây phút nào sao?" Rõ ràng là giọng nói từ tính êm tai nhưng lại lộ vẻ bất đắc dĩ khó nhận ra.
Minh Mị thầm cảm thấy buồn cười, những lời này sao quen tai đến thế, cô cũng đã từng hỏi anh.
"Diêm Thần. . . Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Minh Mị cố hết sức gạt tay người nào đó ra, nhưng làm sao Diêm Thần có thể để cô thoát dễ dàng như vậy.
Giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm, thấy cô phản kháng khi anh đụng chạm, ham muốn chiếm giữ của anh lại leo lên một tầng cao mới.
Cô có thể thoải mái cười vui vẻ với người đàn ông kia, nhưng anh chạm vào một cái thì không thể.
Lòng Diêm Thần ngập tràn chua xót.
Đứng trên ban công anh nhìn thấy Minh Mị đi vòng qua hồ bơi, cho nên anh mới xuống ngăn cô lại, nửa đêm nửa hôm cô còn muốn đi đâu?
Minh Mị cảm thấy Diêm Thần nắm tay cô quá chặt, cổ tay rất đau.
Nhưng càng như vậy cô càng phản kháng.
Giữa lúc chống đối kịch liệt, Diêm Thần lại muốn bế Minh Mị lên.
Có điều con thỏ nóng nảy cũng cắn người, Minh Mị dứt khoát cắn mạnh lên cánh tay Diêm Thần.
Cô nhóc này thuộc giống cún à? Đêm nay cô đã cắn anh hai lần rồi.
Anh sẽ khiến cô không thể nào đi được.
Vì thế, một tiếng "Rầm" vang lên thật lớn.
Minh Mị bị Diêm Thần ôm eo, cả hai lảo đảo về phía sau rồi rơi tỏm xuống hồ bơi.
*
Nước hồ bơi lạnh buốt, Minh Mị lại không biết bơi.
Không may, bên này còn là khu nước sâu, theo bản năng, Minh Mị chỉ có thể tóm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất ------- Diêm Thần.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cả người cô đều ướt đẫm, quần áo dán sát vào thân thể, phác họa đường cong uyển chuyển có lồi có lõm quyến rũ của thiếu nữ.
Diêm Thần có cảm giác cánh tay vòng quanh cổ anh càng thêm nhỏ bé, hơn nữa còn lành lạnh, điều này khiến cho như có một dòng điện chạy dọc sống lưng anh rồi lan ra toàn thân.
Minh Mị vừa sợ vừa giận, thế nhưng lọt vào mắt Diêm Thần, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của cô hơi đỏ lên, giống như tủi thân, cô khẽ cắn môi, càng cám dỗ anh tới xâm phạm.
Tham mưu trưởng Diêm vốn là người theo phái hành động, một lần nữa phớt lờ phản kháng của Minh Mị, anh quyết hôn lên đôi môi hồng mềm mại kia.
Dù bị cắn đầu lưỡi, anh cũng muốn nhấm nháp hương vị của cô.
Bởi vì rơi xuống hồ bơi, suýt chút nữa bị sặc nước, đôi môi hồng của Minh Mị hơi hé mở, quả thật qúa dễ dàng cho người nào đó thăm dò vào, đầu lưỡi của anh linh loạt liếm láp mật ngọt trong miệng cô, Minh Mị cảm thấy hơi thở mình bị người ta hút hết, cô chỉ còn cách cam chịu số phận ôm chặt Diêm Thần.
Xung quanh chỉ nghe tiếng nước do Diêm Thần trấn áp vùng vẫy của Minh Mị.
Còn quanh quẩn bên tai lại là tiếng môi lưỡi dây dưa khi anh hôn cô.
Nụ hôn của anh mang theo mùi rượu thoang thoảng, khiến cô cũng chếch choáng say.
Nhân lúc Diêm Thần mê muội không chú ý, Minh Mị rút một tay bị anh ấn chặt trước ngực ra, sau đó cô dùng khuỷu tay kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngay tiếp theo là một cái tát đánh lên mặt Diêm Thần.
Người nào đó vừa ăn được mật ngọt, tâm trạng siêu tốt, không thèm chấp cô ra tay nặng.
Minh Mị nhìn Diêm Thần, anh dùng ngón tay thon dài mân mê chỗ bị cô đánh, thậm chí còn nhếch môi cười, cười đến rợn người, Minh Mị thầm mắng anh biến thái.
Trước kia cô vốn cho rằng tính tình Diêm Thần lạnh nhạt, không ngờ anh lại là người cuồng ngược.
Diêm Thần cũng không sợ bị cô đánh, bị cô cắn, hành động như vậy trong mắt anh trở thành tình thú giữa hai người.
Anh dễ dàng khống chế bàn tay vừa đánh mình, sau đó lại chiếm lấy môi thơm.
Cô đánh anh một cái, anh hôn cô một lần, dù sao anh cũng không lỗ.