Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 101.1

An Noãn lên xe Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh theo thói quen nắm tay cô, cười oán giận nói: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài chơi đến điên rồi, không chịu về nhà? Ngoại công cũng không cần, cữu cũng không cần.”

An Noãn bĩu môi, cúi đầu nói: “Là ngoại công không cần cháu.”

“Lời này mà con cũng có thể nói, con không biết lão nhân gia hai ngày nay gầy thành cái dạng gì? Từ sáng cho đến tối, nhìn chằm chằm ra cửa, chúng ta đều biết ông đang chờ ai, nhưng nha đầu không có lương tâm này lại không xuất hiện. Lão gia tử mấy ngày nay bắt đầu phiền não, ồn ào muốn xuất viện. Bây giờ chúng ta đi gặp lão gia tử, dỗ ông, đừng chọc ông tức giận nữa. Tuổi đã lớn, sống cũng không còn bao nhiêu năm.”

An Noãn nhịn không được hỏi: “Năm đó, ngoại công cũng phản đối mẹ và cha cháu như vậy sao?”

Thẩm Diệc Minh nhướng mày thản nhiên nói: “Chúng ta đều vì muốn tốt cho mẹ con.”

“Muốn tốt cho một người, không phải là thành toàn để người đó hạnh phúc sao?”

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đè mi tâm, cúi đầu nói: “Truyện trước kia không nói nữa, thật vất vả mới tìm được con về, nên ngoan ngoãn, đừng làm chúng ta thương tâm nữa.”

An Noãn dừng một chút, lập tức còn thật sự nói: “Cữu, nếu ngoại công vẫn không đồng ý cháu cùng Lâm Dịch Xuyên, có lẻ cháu sẽ còn chọc cho ông tức giận.”

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài: “Nha đầu, chuyện này không đề cập tới nữa được không? Cho dù con muốn đến với anh ta, cũng phải cho lão gia tử chút thời gian. Hiện tại nhất định phải đến với anh ta, trong khoảng thời gian ngắn lão gia tử không tiếp nhận được.”

An Noãn tay rút trở về, ôm cánh tay xoay mặt nhìn ngoài cửa xe, vẻ mặt mất hứng.

Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu cô dỗ: “Tốt lắm, đừng ủ rũ, nhìn thấy làm cữu đau lòng. Chờ lão gia tử dưỡng tốt xuất viện, cữu sẽ giúp con từ từ thuyết phục ông.”

An Noãn lập tức vui vẻ, kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh làm nũng: “Cữu, không phải cữu nói muốn gặp Lâm Dịch Xuyên sao, khi nào cữu rảnh?”

“Đứa nhỏ này!” Thẩm Diệc Minh đối với cô hoàn toàn không có biện pháp: “Tối nay cữu phải lên máy bay ra nước ngoài, chờ lần này cữu khảo sát trở về, sẽ gặp anh ta.”

“Cữu, mỗi ngày cữu bay tới bay lui, không mệt mõi sao?”

Thẩm Diệc Minh nhíu mày, thán cả giận: “Con nói gì?”

“Cữu, cữu thật vất vả, cháu đại biểu cho toàn thể nhân dân cảm tạ cữu.”

Thẩm Diệc Minh kéo cô vào lòng nói: “Conkhông cần cảm tạ cữu, chỉ cần bớt chọc cữu tức giận là tốt rồi.”

“Chỉ cần cữu đồng ý cháu và Lâm Dịch Xuyên, cháu cam đoan vĩnh viễn sẽ không để cữu tức giận.”

Nha đầu kia, hai ba câu liền nói đến Lâm Dịch Xuyên, còn có thể chia rẽ được sao.

--

Đến bệnh viện, An Noãn cố ý mua cho lão gia tử một bó hoa, Thẩm Diệc Minh nói với cô: "Trong phòng bệnh có rất nhiều.”

“Đó là người khác tặng, cũng không phải của cháu.”

“Nếu con muốn mua, mua hoa bách hợp đi.”

An Noãn gật gật đầu, thuận miệng nói: “Mẹ cháu cũng thích hoa bách hợp.”

Thẩm Diệc Minh cười cười, nói đùa: “Trong nhà ai cũng thích hoa bách hợp, bởi vì trong tên của bà ngoại có hai chữ ‘Bách hợp’.”

An Noãn mua một bó hoa bách hợp, Thẩm Diệc Minh nắm tay cô đi tới phòng bệnh. Phòng bệnh của lão gia tử nằm trên một tầng lầu vắng lặng, bên ngoài có cảnh vệ canh giữ, ngoại trừ bác sĩ và y tá, những người không được phép ra vào. Thẩm Diệc Minh mang theo cô đi vào, một đường đi thẳng, người người đều tất cung tất kính chào hỏi thủ trưởng.

Đến cửa phòng bệnh, An Noãn nghe tiếng cười sang sảng của lão gia tử truyền ra, còn có một giọng nói khác rất quen thuộc. Bước chân An Noãn không tự giác dừng lại, tức giận nhìn Thẩm Diệc Minh.

Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười cười: “Cữu đến sân bay đón con, Huy tử còn chưa đến.”

“Ngoại công nhìn qua rất vui vẻ, cháu sẽ không vào, miễn cho ông thấy ngột ngạt.”

Thẩm Diệc Minh làm sao để cô đổi ý, ôm lấy vai cô trụ vừa kéo cô đi vào phòng bệnh. Bọn họ xông vào làm cho tiếng cười bên trong im bặt, lão gia tử liếc An Noãn một cái, lạnh lùng thét lớn một tiếng.

“Huy tử, đến đây, chơi xong bàn cờ này với gia gia.”

Mạc Trọng Huy kinh ngạc đứng tại chỗ, con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm An Noãn. An Noãn hít sâu một hơi, ôm hoa đi đến bên giường lão gia tử. Trong phòng bệnh xác thực rất nhiều hoa, cũng may phòng bệnh đủ lớn, bằng không ngay cả muốn đi lại cũng khó khăn.

“Ngoại công, cháu đến thăm ông, chúc ông mau chóng khỏe lại.”

Trong tay An Noãn ôm hoa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đặt ở đâu, nhìn đâu đâu cũng có hoa không có người dọn dẹp. cô đem hoa đặt lên tủ ở đầu giường, rồi ngồi xuống giường với lão gia tử.

Lão gia tử vô cùng ghét bỏ nhướng mắt, tiếp đón Mạc Trọng Huy: “Huy tử, cháu đến đây ngồi, chơi xong bàn cờ này với gia gia.”

Mạc Trọng Huy không dám làm trái ý lão nhân gia, cũng ngồi xuống giường bên cạnh An Noãn, hai người cơ hồ tựa vào nhau. An Noãn im lặng ngồi bên cạnh lão gia tử, nhìn bọn họ chơi xong bàn cờ. Lúc lão gia tử chơi cờ, không thích bên cạnh có người nói chuyện.

Nhưng như vậy làm không khí có chút quỷ dị, Mạc Trọng Huy thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, mỗi lần An Noãn đều hung hăng trừng mắt với anh. Mạc Trọng Huy rất giảo hoạt, lén lút nhường cấp lão gia tử vài bước, kết quả lão gia tử thắng, làm ông rất vui vẻ.

“Huy tử, kỹ thuật của cháu phải rèn luyện thêm, bình thường đừng chỉ lo kiếm tiền, đánh cờ phải luyện thêm nữa.”

Mạc Trọng Huy cũng vuốt theo lão gia tử: “Gia gia nói đúng, kỳ nghệ của cháu không dám so với gia gia.”

Lão gia tử rất là kiêu ngạo nói: “Ta đã đánh chờ cả đời, cháu còn trẻ, chờ cháu bằng tuổi ta bây giờ, cũng sẽ rất lợi hại. Đến, đánh với gia gia thêm một bàn nữa, hôm nay tâm tình tốt.”

Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn, như là ở trưng cầu ý kiến của cô.

An Noãn bĩu môi, oán giận nói: “Ngoại công, đừng chơi, cháu ngồi nhìn rất nhàm chán.”

Lão gia tử liếc cô hừ nói: “Ta chơi cờ cháu cũng có ý kiến, có phải ta muốn gì cháu đều phải làm trái ý ta?”

“Cháu không dám làm trái ý ông.”

Lão gia tử lại kêu rên: “Cháu còn có chuyện sợ hãi? Ta nhìn cháu là không sợ trời không sợ đất.”

“Ngoại công.” An Noãn kéo cánh tay ông làm nũng.

Lão gia tử dùng sức gạt ra, giận dỗi nói: “Đừng làm nũng với ta, ta không thích bộ dáng này của cháu.”

“Ngoại công, đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm chiều đi, đã đói bụng.”

Lão gia tử đau lòng nhìn cô nói: “Cháu đặc biệt đến ăn ké?”

“Đúng vậy đúng vậy, cháu nhớ tay nghề của đại cữu mẹ.”

Đậu Nhã Quyên ở phòng bếp hô một tiếng: “Cha, có thể ăn cơm chưa? Đừng để Noãn Noãn bị đói, kết quả cha lại đau lòng.”

Lão gia tử không để ý, quay sang Mạc Trọng Huy hòa ái: “Huy tử, ở lại ăn cơm, cơm nước xong rồi đi.”

Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn.

An Noãn lạnh lùng hừ nói: “Giữ người ngoài ở lại ăn cơm làm gì nha.”

Lão gia tử bùng nổ: “Cháu nói ai là người ngoài? Huy tử là người ngoài sao? Huy tử giống như cháu của ta, là người nhà của ta.”

An Noãn mím môi, không dám nói thêm nữa.

“Huy tử, đi ăn cơm với gia gia.”

Mạc Trọng Huy thấp giọng uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt): “Gia gia, bữa khác cháu sẽ đến thăm ông, công ty còn có chút chuyện phải xử lý.”

Lão gia tử cau mày: “Khuya như vậy còn muốn đến công ty?”

“Dạ, có chút việc phải xử lý.”

Lão gia tử cầm tay anh, lời nói thấm thía: “Đứa nhỏ, đừng quá liều mạng, cháu đã rất thành công, những người đồng trang lứa với cháu đều không thể so được, phải chú ý sức khỏe của mình, ta nghe nói trước đây không lâu cháu nằm viện, người trẻ tuổi, nhất định phải bảo trọng thân thể của mình cho tốt, bằng không đợi bằng tuổi ta, sẽ giống như ta, một thân bệnh tật.”

Mạc Trọng Huy cười nói: “Gia gia, về sau cháu sẽ chú ý thân thể.”

Lão gia tử vẫn không đành lòng, khuyên nhủ: “Vẫn ở lại ăn một chút gì rồi đi, mặc kệ bận rộn như thế nào, cơm cũng phải ăn.”

Mạc Trọng Huy lại nhìn An Noãn.

Lão gia tử bị chọc tức: “Cháu nhìn Noãn Noãn làm gì, trong nhà này tạm thời ta nói vẫn tính. Đi, đi ăn cơm với gia gia.”

An Noãn từ đầu đến cuối cũng không mở miệng giữ anh.

“Gia gia, bữa khác cháu sẽ lại đến thăm ông, thật sự có việc, cháu đi trước.”

Khi nhìn bóng dáng Mạc Trọng Huy cô đơn rời đi, lão gia tử rống lên với An Noãn: “Nha đầu kia, cháu thật đúng là không có trái tim.”

An Noãn cũng phát hỏa, lão gia tử trăm phương nghìn kế muốn tác hợp cô và Mạc Trọng Huy, cô không phải nhìn không ra.

“Nếu ông chán ghét cháu, cháu đi là được.”

Lão gia tử chỉ ra cửa, thở không ra hơi nói: “Cháu đi, cháu đi rồi cũng không cần đến đây nữa, Thẩm gia, cháu cũng không cần về.”

“Thẩm gia có gì đặc biệt hơn người, cháu và Lâm Dịch Xuyên về Anh quốc là được, ông muốn tác hợp cháu và Mạc Trọng Huy sao, cháu nói cho ông biết không bao giờ, đời này cũng không thể nào, ngày mai cháu sẽ cùng Lâm Dịch Xuyên về Anh quốc kết hôn, không bao giờ về Trung Quốc nữa.”

An Noãn rống xong, lão gia tử bị tức tay đè lên ngực.

Tất cả mọi người chạy tới khuyên, Thẩm Diệc Minh tới khuyên An Noãn, Đậu Nhã Quyên, Tiết Ngọc Lan đỡ lão gia tử.

“Noãn Noãn, mau xin lỗi ngoại công.” Thẩm Diệc Minh rất nghiêm túc ra lệnh cho cô.

Tiết Ngọc Lan cũng phụ họa: “Noãn Noãn, mau xin lỗi ngoại công, sau cháu có thể nói những lời như vậy với ông, sẽ làm lão gia tử thương tâm.”

An Noãn cũng ý thức được mình rất kích động, cung kính đến trước mặt lão gia tử, ôm lấy thắt lưng lão gia tử, vùi đầu vào lòng ông, nghẹn ngào: “Thực xin lỗi ngoại công, cháu xin ông, xin ông về sau đừng tác hợp cháu và Mạc Trọng Huy nữa, chúng cháu thật sự không có biện pháp đến với nhau.”

Trong lòng lão gia tử rất tức giận, nhưng thấy An Noãn chịu thua, ông chỉ thấy đau lòng. Trong lúc cơm với lão gia tử, lão nhân gia ăn vẫn rất ít, bất quá An Noãn gặp thức ăn cho ông, ông đều ăn hết.

Đậu Nhã Quyên nhịn không được trêu chọc ông: “Cha, cháu ngoại gắp đồ ăn có phải ngon hơn không, lần sau để Noãn Noãn nấu cơm cho cha, cha chắc sẽ ăn hết tất cả.”

Lão nhân gia thán cả giận: “Nha đầu kia sao, không trông cậy nấu cơm cho ta, chỉ hy vọng bớt chọc ta tức giận là tốt rồi.”

--

Cơm nước xong, An Noãn bồi lão gia tử xem tin tức, Thẩm Diệc Minh lại phải ra sân bay ra nước ngoài.

“Cữu thực vất vả, cháu thật đau lòng cho cữu.”

Lão gia tử ê ẩm nói: “Cũng không thấy cháu đau lòng cho ta, ta bị cháu làm cho tức giận phải vào bệnh viện, cháu lại một tuần cũng không đến liếc mắt nhìn ta một cái, ta trông cháu muốn mòn con mắt.”

“Cháu đến thang Giang thành thăm cha mẹ cháu.”

Lão gia tử gật gật đầu, cúi đầu nói: “Ta cũng rất nhớ mẹ cháu, đúng rồi, nhị cữu cháu nói muốn dời mộ của mẹ cháu về đây, đến lúc đó sẽ tiện cho chúng ta gặp mẹ cháu.”

“Không được, không thể đưa về.”

“Chuyện này chờ đại cữu nhị cữu tam cữu của cháu có mặt, chúng ta sẽ họp mặt gia đình bàn lại.”

Hiện tại, lão gia tử cũng không vì chuyện này cùng cô cãi nhau.

“Hôm nay cháu ở đây với ông đi, còn một phòng trống, kêu đại cữu mẹ giúp cháu dọn dẹp một chút.”

An Noãn do dự, trong lòng nghĩ đến hai cha con đang chờ cô ở khách sạn.

“Ngoại công, cháu không muốn ở lại bệnh viện, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt của cháu cũng không có, sáng mai cháu sẽ đến thăm ông, được không?”

Lão gia tử nhíu mày, thản nhiên nói: “Cháu là muốn về với người đàn ông kia, cháu nói đi cháu là một cô gái, ở chung với một người đàn ông, truyền ra ngoài, sẽ như thế nào?”

“Chàu và anh ấy cũng đã ở bên cạnh nhau bốn năm.”

Lão gia tử lại bị lời này của cô chọc tức, khoát tay áo, bất đắc dĩ hừ nói: “Đi thôi đi thôi, đi về với người đàn ông Anh quốc kia đi, địa vị của ngoại công ở trong lòng cháu vĩnh viễn không thể so với anh ta.”

Sau khi An Noãn đi, mọi người lại an ủi lão gia tử. Lão gia tử liếc bó hoa bách hợp trên tủ đầu giường, thản nhiên phân phó: “Nhã Quyên, con đi tìm hai người xử lý hết hoa trong phòng.”

Đậu Nhã Quyên rất nhanh tìm cảnh vệ viên đem hết hoa trong phòng đi.

Bà cố ý đùa với lão gia tử, chỉ chỉ bó hoa An Noãn mang tới hỏi: “Cha, bó hoa mới này có phải cũng mang đi?”

Lão gia tử nhìn bà xem thường, tức giận hỏi lại: “Con nói gì nha? Mau đi tìm cái bình cắm hoa vào.”

--

Tài xế của lão gia tử lái xe đưa An Noãn về khách sạn, khi An Noãn xuống xe hỏi cô: “Tiểu thư, ngày mai khi nào thì đến bệnh viện thăm thủ trưởng, tôi tới đón cô.”

An Noãn cười khoát tay: “Không cần, tôi tự đi.”

“An tiểu thư, cô nhất định phải đến nha, cô vừa đến thủ trưởng liền vui vẻ, mỗi ngày ông ấy đều ngóng trông cô.”

An Noãn gật gật đầu, xoay người vào khách sạn.

Đến phòng, phát hiện Lâm Dịch Xuyên còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha, nhàm chán bấm điều khiển từ xa của TV.

An Noãn theo bản năng nhíu mày: “Đã mấy giờ? Sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Đang đợi em.”

Ba chữ dơn giản, lại làm cho lòng An Noãn ấm áp. Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh, gác đầu lên bờ vai rộng lớn của anh.

Anh rất tự nhiên vươn tay, gắt gao ôm cô vào lòng, đau lòng hỏi: “Ngoại công em có phải lại làm khó dễ em?”

Giọng cô có chút mệt mỏi, ôn nhu nói xong: “Rừng già, anh đừng giận ngoại công, ông chỉ không muốn gả em đi xa quá.”

Lâm Dịch Xuyên sủng nịch nói: “Anh làm sao dám giận ông, anh biết ông thương em. Còn em, về sau không cần vì anh mà cãi nhau với ông, lão nhân gia thân thể không tốt, xảy ra chuyện gì, cả đời này em sẽ không tha thứ cho mình.”

“Rừng già, em cảm thấy mệt mỏi, ước định một năm bỏ đi, chúng ta về Luân Đôn, sống một cuộc sống yên bình ấm áp.”

Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kích động nâng mặt cô lên, hưng phấn hỏi: “Thật sự?”

An Noãn rất thật lòng gật đầu.

“Em không muốn sự nghiệp gì nữa, chỉ muốn chuyên tâm làm người phụ nữ sau lưng anh, chăm sóc tốt cho Sớm. Chúng ta cũng có thể sinh thêm một đứa bé, một nhà bốn người sống hạnh phúc mỹ mãn.”

“Đây chính là em nói, không cho phép hối hận.”

Lâm Dịch Xuyên đem ôm chặt cô vào lòng, giống như muốn dung nạp cô vào thân thể của mình, cảm thấy yêu như thế nào cũng không đủ.

--

Sáng sớm hôm sau, Đậu Nhã Quyên gọi điện thoại đến: “Noãn, khi nào thì cháu đến? Sáng sớm, lão gia tử đã nhìn ra cửa chờ cháu.”

“Dì, cháu muốn đưa Lâm Dịch Xuyên tới đó, dì giúp cháu hỏi ngoại công, được không?”

Đậu Nhã Quyên hơi giật mình, lập tức cười nói: “Noãn Noãn, lão gia tử đang bệnh đừng làm cho lòng ông khó chịu, một mình cháu tới đây, dì kêu tài xế đến đón cháu.”

An Noãn nhìn người nào đó đang rửa mặt trong phòng tắm, tâm tình phức tạp.

Lâm Dịch Xuyên từ phòng tắm đi ra, lạnh nhạt hỏi: “Ngoại công lại muốn gặp em?”

An Noãn gật gật đầu, đi qua đi nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh: “Rừng già, cho em chút thời gian, em nhất định sẽ thuyết phục ngoại công.”

Lâm Dịch Xuyên sủng nịch xoa đầu cô an ủi: “Không sao, anh có thể hiểu được, anh tính mang Sớm về một chuyến để triệu hồi em và Hứa Vĩ Thần về Luân Đôn, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh ngoại công em, để lão nhân gia mau chóng xuất viện.”

Hứa Vĩ Thần vừa nghe nói được triệu hồi, lòng trầm xuống.

An Noãn buồn bực: “Hứa vĩ thần, anh đừng giả tạo, không phải anh vẫn muốn về Luân Đôn sao?”

Hứa vĩ thần mày mặt nhăn nhó, thập phần nghiêm túc nói: “Bây giờ không giống ngày xưa, tôi muốn ở lại.”

“Sẽ không vì nữ thần anh nhất kiến chung tình chứ.”

Hứa Vĩ Thần khó được đứng đắn: “Xem như vậy đi, sống ba mươi năm lần đầu tiên động tâm với một cô gái, mặc kệ trả giá lớn như thế nào, tôi cũng phải có được cô ấy. Rừng già, nể tình bạn bè của chúng ta, cậu triệu hồi một mình An Noãn thôi, khi nào tôi muốn về sẽ nói với cậu sau. Hơn nữa cậu triệu hồi một mình An Noãn về, có thể trực tiếp thăng làm trợ lý đặc biệt của cậu, đề nghị của tôi rất tốt phải không.”

Lâm Dịch Xuyên từ chối cho ý kiến, vỗ nhẹ bả vai Hứa Vĩ Thần, từ tính nói: “Cố lên!”

An Noãn không đưa bọn họ đến sân bay, không thích cảnh chia tay. Sớm vừa lên xe đã bắt đầu dụi mắt, An Noãn không dám nhìn thằng bé.
Bình Luận (0)
Comment