Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 109.4

An Noãn ra khỏi phòng, Lâm Dịch Xuyên cũng đi theo ra ngoài.

Đóng cửa phòng Sớm lại, Lâm Dịch Xuyên chế trụ cổ tay An Noãn, con ngươi ưu thương nhìn cô thật sâu.

"Rừng Già, đừng như vậy có được không?"

Lòng bàn tay Lâm Dịch Xuyên căng thẳng, lôi kéo cô vào phòng ngủ bên cạnh, dùng lực một cước đá lên cửa.

"Anh điên rồi, anh sẽ đánh thức Sớm."

An Noãn dùng lực hất tay anh ra, vặn tay nắm cửa muốn ra ngoài.

Lâm Dịch Xuyên tiến lên đè cô ở trên cửa, từ phía sau lưng ngăn chặn cô lại.

An Noãn khẽ động cũng không thể, chỉ cảm thấy người ở phía sau dùng sức lực rất lớn.

"Lâm Dịch Xuyên, anh nổi điên cái gì vậy." Cô rất tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Lâm Dịch Xuyên nhẹ nhàng vuốt tóc của cô sang một bên, vùi đầu ở trên cổ cô, dùng sức gặm cắn.

An Noãn bị cắn đau, mắc cỡ tư thế nằm úp sấp ở trên cửa, cô gầm thét, "Lâm Dịch Xuyên, anh đừng nổi điên, buông em ra."

"An Noãn, anh thật sự điên rồi, bị em bức điên rồi. Nếu em muốn rời khỏi anh, xin em trước khi rời đi cho anh một đao, đem sinh mệnh của anh kết thúc, nếu không bất luận như thế nào cũng sẽ không cho em rời khỏi anh."

An Noãn thở hổn hển, bị của lời nói biến thái của làm cho sợ.

Cô cố gắng bình phục cảm xúc của anh, dịu dàng nói, "Rừng Già, anh buông tay trước đã, những cái khác chúng ta có thể thương lượng."

"Không, An Noãn, anh vẫn lựa chọn tôn trọng em, một mực chờ ngươi say Yes, nhưng em tình nguyện say rượu cùng lên giường với Mạc Trọng Huy, cũng không cho phép anh đụng chạm đến em, anh nghĩ em thật sự là say rượu, hay ra vẻ mơ hồ, ỡm ờ. An Noãn, anh không có cách nào tưởng tượng, một người có thể nhẫn tâm như vậy, mấy năm nay anh đối xử rất tốt với em, anh trả giá ít nhiều, em làm sao có thể nhẫn tâm đối với anh như vậy. Em biết rõ anh không thể không có em, biết rõ không có em anh sống không bằng chết, em làm sao có thể nhẫn tâm nói chia tay với anh. Còn luôn mồm kiếm cớ cho bản thân, nói em không xứng với anh. An Noãn, em làm sao có thể quá đáng như vậy."

Lâm Dịch Xuyên từ cổ gặm đến xương quai xanh của cô, hôm nay An Noãn mặc áo sơmi cao bồi, anh rất lưu loát cởi cúc áo sơmi của cô, lộ ra da thịt trắng nõn non nớt của cô.

"Lâm Dịch Xuyên, đừng để cho em hận anh." An Noãn đã sắp khóc ra thành tiếng.

Lâm Dịch Xuyên không có chút do dự nào, lồng ngực to lớn đè nặng lưng của cô, để cho cô không có cách nào động đậy. Vùi đầu ở trên vai nàng, dùng sức gặm cắn.

An Noãn sợ tới mức khóc thành tiếng, người cô quen thuộc nhất, đột nhiên trở nên xa lạ như vậy.

"Rừng Già, xin anh, xin anh bỏ qua cho em." Cô khổ sở cầu xin.

Nghe giọng nói cô nghẹn ngào, động tác trên tay ngoài miệng Lâm Dịch Xuyên cũng hơi dừng lại, sau đó anh lạnh lùng nói, "An Noãn, anh đã nhịn rất nhiều năm, hôm nay anh nhất định phải có được em."

An Noãn nhất thời lớn tiếng khóc lên, tiếng khóc giống như một đứa bé.

Trong lòng Lâm Dịch Xuyên nóng lên, lần đầu tiên anh gặp cô, ở sân bay, cô cũng khóc như thế này. Lần thứ hai anh thấy cô, ở bệnh viện, cô vẫn khóc như vậy.

"Lâm Dịch Xuyên, anh tiếp tục làm nữa, dứt khoát giết em đi."

Lâm Dịch Xuyên thở dài thật sau, buông lỏng cô ra.

An Noãn xoay người, dùng hết sức tát một cái ở trên mặt anh, lực đạo lớn làm trên mặt anh lập tức hiện ra năm dấu tay.

An Noãn run rẩy bắt đầu cài nút áo.

Lâm Dịch Xuyên lấy tay đè mi tâm, mày kiếm thâm thúy nhếch lên, trầm thấp nói, "Xin lỗi, vừa rồi anh điên rồi."

"Cút ngay!" Cô dùng lực đẩy anh ra, nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh lại, đuổi theo, chế trụ cổ tay cô, giọng nặng nề nói, "Anh đưa em về nhà."

"Lâm Dịch Xuyên, anh đừng đụng vào em, súc sinh!"

Bị An Noãn gào thét như vậy, anh theo bản năng buông tay, nhìn bóng dáng cô phẫn nộ lại tức giận biến mất ở trong tầm mắt của mình.

- -

An Noãn từ khách sạn đi ra, trong mơ hồ đụng phải người, ngẩng đầu nhìn đến là Lý Hân Như.

Dáng vẻ Lý Hân Như xem kịch vui nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của An Noãn, "Mặt chị An Noãn đỏ như vậy, vừa rồi làm cái gì sao? Nếu Huy nhìn thấy dáng vẻ chị thất hồn lạc phách, không biết là đau lòng, hay là tức giận đây."

Hứa Vĩ Thần có lẽ dừng xe xong, cũng đã đi tới, thấy dáng vẻ này của An Noãn, hắn mừng rỡ đứng không nổi.

"Chậc chậc, An Noãn, cô nghĩ như thế nào mà hốt hoảng chạy thế, không phải cô cường Rừng Giài, làm phản rồi."

An Noãn cái gì cũng không nói, chạy đi.

"Uy, chạy nhanh như vậy để làm chi, muốn tôi đưa cô đi không."

Hứa Vĩ Thần có chút lo lắng cho cô.

Lý Hân Như lạnh lùng hừ nói, "Anh đi đưa chi ấy đi, tôi đi về."

Hứa Vĩ Thần trầm thấp cười ra tiếng, "Ghen tị? Anh đối ai có ý cũng không thể có ý với An Noãn, cô ấy là người phụ nữ của anh em tốt của anh."

"Chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi." Lý Hân Như lạnh nhạt nói xong xoay người đi về.

Hứa Vĩ Thần vội vàng đuổi theo, cau mày hỏi, "Không phải nói đi vào phòng anh ngồi một chút à?"

"Tôi hối hận, Hứa Vĩ Thần, anh đừng cho rằng tôi không biết anh có mục đích gì, nói cho anh biết, tôi không phải là cô gái như vậy."

Hứa Vĩ Thần bất đắc dĩ cười, "Anh đương nhiên biết em không phải là cô gái như vậy, không dám chỉ đi vào uống ly coffee, để cho em thấy tay nghề pha cà phê của anh, em nghĩ đi đâu vậy? Em không phải là cô gái như vậy, chẳng lẽ nhìn anh giống người đàn ông cầm thú sao?"

Lý Hân Như mím môi, lạnh lùng nói, "Đàn ông các anh không có một người nào tốt, tự cho là mình giỏi lắm, tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác, coi phụ nữ như đồ chơi của các người."

Hứa Vĩ Thần chẳng biết tại sao bị mắng, anh khi nào thì đã làm chuyện này, rất không dễ dàng liên lạc được với cô, anh ở trước mặt cô làm bất cứ chuyện gì nói bất luận cái gì đều rất cẩn thận. Vài ngày ở chung, anh phát hiện mình càng thích nha đầu này, lương thiện, đáng yêu, đơn thuần. Hoàn toàn không có tính khí thiên kim đại tiểu thư kiêu căng tùy hứng, hơn nữa không khoe bối cảnh tài phú của mình ra. Cô gái như vậy bao nhiêu đáng quý.

Chỉ chớp mắt, Lý Hân Như đã rời đi, Hứa Vĩ Thần đuổi theo ra khỏi khách sạn, thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô trên một chiếc xe taxi.

Hắn cầm lấy di động gọi điện thoại cho cô, cô cũng nhận rồi.

Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói chuyện, người kia đã mở miệng trước, "Hứa Vĩ Thần, về sau anh đừng tìm tôi nữa, tôi rất cảm ơn anh mấy ngày nay đưa tôi đi chơi, nhưng tôi không thích anh, tôi cũng không có khả năng sẽ thích anh. Trong lòng tôi đã có người, mặc dù người tôi yêu không thích tôi, tôi cũng muốn cố gắng đến cuối cùng, không muốn để cho mình có tiếc nuối."

Cúp điện thoại, Lý Hân Như nói với tài xế ở phía trước, "Đi shine."

Sau khi chia tay với Mạc Trọng Huy, cô trở về Hongkong, một đoạn thời gian rất dài cô không đi ra khỏi cửa, đều ở nhà, cơm ăn cũng ít, mấy ngày này người gầy yếu rất nhiều. Người trong nhà nhìn ra manh mối, ông nội thậm chí muốn đích thân đến Bắc Kinh tìm Mạc Trọng Huy tính sổ, Lý Hân Như cản lại. Nhưng mẹ lại tìm bác sĩ tâm lí đến xem cô, cho rằng cô có chứng uất ức. Nhưng thật ra cô chẳng qua không bỏ xuống được, không bỏ xuống được tình cảm với Mạc Trọng Huy. Cô hận chính mình, từ khi nào trở nên hại giá như vậy, người ta cũng không cần mày nữa, vẫn còn thấp hèn không muốn buông tay.

Cô nói với ông nội cùng mấy người bạn ra nước ngoài giải sầu, ông cụ tự nhiên toàn lực ủng hộ. Cô đi mấy cái quốc gia, ở trong đêm khuya yên tĩnh, cô bởi vì nhớ người nào đó mà mất ngủ, kích thích mua vé máy bay về Bắc Kinh.

Ở trên máy bay cô gặp Hứa Vĩ Thần, người đàn ông này thấy cô vô cùng hưng phấn cùng kích động, người đàn ông này cũng rất hài hước, không ngừng nói truyện cười đùa làm cô vui vẻ.

Nàng nói với bản thân, trên cái thế giới này không chỉ có Mạc Trọng Huy là đàn ông, đàn ông tốt có nhiều. Cô nên thử cùng người khác kết giao, vì thế ở cùng một chỗ với Hứa Vĩ Thần chơi vài ngày. Nhưng một giây thấy An Noãn kia, cả người cô đều đã tan vỡ, cô rốt cuộc không có biện pháp lừa gạt mình, cô không quên được Mạc Trọng Huy, hoàn toàn quên không được anh.

Xe dừng lại ở shine, tài xế thấy hốc mắt cô gái ngồi đằng sau ướt át, nhịn không được khuyên nói, "Cô gái, làm sao không tốt vậy, dáng vẻ cô xinh đẹp như vậy, tùy tiện tìm công việc bình thường, gả cho người đàn ông tốt, còn tốt hơn một trăm lần nha."

"Anh tài, người hiểu lầm, tôi không làm việc ở bên trong."

Lý Hân Như từ trong ví tiền lấy tiền ra, đột nhiên phát hiện trong ví tiền một chút tiền mặt cũng không có, chỉ có thẻ.

Cô gãi đầu, rất nhỏ giọng hỏi, "Anh tài, trên xe này có thể quét thẻ không?"

Lái xe là người Bắc Kinh thô kệch, vừa nghe mất hứng, "Cô gái, cô giỡn với tôi à, muốn làm quỵt tiền xe đúng không, nhìn dáng vẻ cô sạch sẽ như vậy, không nghĩ tới là một tên lường gạt nha, cô có tin tôi đưa cô đi cục cảnh sát không."

"Đừng đừng đừng, tôi gọi điện thoại cho bạn tôi, để cho họ đưa tiền xuống."

Lý Hân Như ấn xuống dãy số thuộc lòng trong lòng kia, lúc trở về Hongkong cô giận dỗi xóa bỏ số điện thoại của Mạc Trọng Huy, nhưng xóa bỏ thì như thế nào, đã sớm khắc ở trong lòng rồi.

Tiếng chuông vang vài cái, may mà đầu kia chuyển được rồi. Cô đơn giản thuật lại chuyện tình một cái, giọng nói Mạc Trọng Huy trầm thấp đầu bên kia bảo cô đừng nóng vội, sẽ có người mang tiền bạc xuống.

Một khắc kia, nghe của giọng nói của anh, cô chỉ cảm thấy ấm áp, giống như mặc dù trời sập xuống, chỉ cần có anh ở đây, cô có thể không sợ hãi chút nào.

Rất nhanh, trợ lý Trương mang tiền xuống.

"Cô Lý, làm sao người ở đây vậy?"

Lý Hân như không có trả lời, giọng nói có chút khẩn cầu hỏi hắn, "Tôi muốn gặp anh ấy, trợ lý Trương có thể làm phiền anh dẫn tôi đi lên được không."

Trợ lý Trương hơi nhíu mày, dường như có chút khó xử.

"Trợ lý Trương, làm phiền anh, tôi chỉ nói với anh ấy mấy câu."

"Được rồi, cô Lý xin đi theo tôi, tôi đưa cô đi lên, nhưng Mạc tiên sinh có gặp cô hay không, tôi không dám cam đoan, dù sao anh ấy bề bộn nhiều việc."

Trương Húc mang Lý Hân Như đến tầng hội nghị cao nhất của Shine, để cho cô ở bên ngoài, hắn là quả quyết không dám đưa cô trực tiếp đi vào phòng Mạc tiên sinh.

Lý Hân Như đợi có năm phút đồng hồ, cửa phòng hội nghị mở ra, bóng dáng Mạc Trọng Huy cao lớn đi tới, anh mặc áo sơmi màu lam nhạt, trước kia cô thường xuyên thấy anh mặc áo sơmi này, cổ tay áo đều bị sờn, nhãn hiệu rất bình thường, cô nhìn không ra có chỗ nào vượt trội, anh thích như vậy, có lẽ là một người quan trọng đưa, ý nghĩa quan trọng. Nghĩ tới đây, ngực cô bị chặn lại, trong đầu hiện ra gương mặt bình tĩnh của An Noãn.

Một tay Mạc Trọng Huy để ở trong túi, lập tức đi về phía cô, anh luôn luôn đẹp trai bức người như vậy, Lý Hân Như chỉ cảm thấy hô hấp bản than trở nên dồn dập, giống như nhìn anh nhiều vài lần nữa sẽ hít thở không thông.

Cô có biết bao nhớ bờ vai to lớn của anh, bao nhiêu hoài niệm cái ôm ấm áp trong ngực anh, mặc dù có nhiều lúc đều là cô một bên tình nguyện bổ nhào vào trong lòng anh, nhưng hôm nay ngay cả cơ hội chủ động cũng đã mất đi.

Giữa lúc hoảng hốt, anh đi tới trước mặt mình, giọng nói lạnh nhạt hỏi cô, "Tìm tôi có việc sao?"

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng một khắc kia lại trầm mặc rồi. Cô chỉ muốn ôm anh, cảm thụ sự tồn tại của anh.

"Cô Lý?"

Một tiếng mang theo nghi vấn gọi cô Lý kia, để cho cô hoàn toàn thanh tỉnh.

Cô cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói, "Em vừa rồi ở khách sạn gặp An Noãn, cô ấy cùng Aaron tổng giám đốc JM ở một chỗ, em còn thấy rõ ràng trên cần cổ cô có dấu tích tình cảm mãnh liệt, em sợ anh bị cô ta bắt cá hai tay, nói tình hình thực tế cho anh."

Trán Mạc Trọng Huy nháy mắt xuất hiện thêm vài đường hắc tuyến, con ngươi đen như mực khẽ nheo lại.

"Em nói đều là thật sự, không tin anh có thể đi chứng thực, cho tới bây giờ em cũng chưa nói dối ở trước mặt anh."

Mạc Trọng Huy nhàn nhạt cắt ngang cô, "Còn có chuyện gì khác không?"

"Cô ta với người đàn ông khác ở cùng một chỗ, anh một chút cũng không khổ sở sao? Anh không phải yêu cô ta sao, anh không tức giận."

"Tôi còn đơn phương theo đuổi cô ấy, cô ấy có quyền cùng người đàn ông khác ở một chỗ."

Lý Hân Như quả thực không thể tin được đây là Mạc Trọng Huy sẽ nói ra lời này, anh lại có thể chịu được An Noãn ở cùng người đàn ông khác, đây là một tình yêu như thế nàoi, rộng lượng? Hèn mọn? Ngu muội?

Là cô vẫn chưa hiểu rõ anh, hay là vì An Noãn, anh hoàn toàn thay đổi.

"Nếu không có chuyện khác để nói, tôi để cho trợ lý Trương đưa cô đến khách sạn."

Mạc Trọng Huy xoay người, cũng đúng lúc này, Lý Hân Như bổ nhào đến từ phía sau lưng ôm lấy eo của anh, đưa đến cửa cũng tốt, hèn mọn cũng được, cô chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ của anh.

Mặt chôn ở trên lưng rắn chắc của anh, cánh tay mảnh khảnh không ngừng co rút lại."Huy, em yêu anh, rất yêu anh. Trong thời gian địa ngục này, em sống không bằng chết. Đừng chia tay với em được không? Về sau em nghe lời anh nói, anh không hy vọng em làm nữ cường nhân, thì em sẽ chuyên tâm làm người phụ nữ phía sau lưng anh, giúp chồng dạy con. Em tự nhận là em so với An Noãn sạch sẽ thuần khiết, thân thể cùng tim em đều là của anh, sẽ không cho bất kỳ kẻ nào. An Noãn là người phức tạp, cô ta có thể làm đến vị trí thiết kế sư của JM, có lẽ không chỉ có một người đàn ông Aaron, còn có người đàn ông khác, cô ta đã không sạch sẽ, cô ta không xứng với anh."

Mạc Trọng Huy tách tay cô ra, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lý Hân Như vẫn là thiên kim đại tiểu thư, lòng tự trọng của cô ta cũng chỉ có thể bị giẫm lên đến chỗ này. Cắn cắn môi, nước mắt sáng trong theo khóe mắt chảy xuống.

Có vài người, cô coi anh như bảo vật, muốn dùng hết mọi biện pháp phải có được, nhưng người khác lại hung hăng giẫm cô ở dưới chân, chẳng thèm ngó tới. Tình yêu giống như chính là như vậy, không có lý do gì.
Bình Luận (0)
Comment