Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 11

Hà Tư Kỳ rốt cuộc cũng tìm đến chỗ cô làm, An Noãn không muốn cùng cô ta cãi vả, Phù Thu đối với cô rất tốt, cô không muốn ở cửa hàng gây chuyện.

"Ah, đây không phải là con gái của An thị trưởng sao? Chậc, chậc, An thị trưởng lúc sinh thời hối lộ nhiều như vậy, lại không để lại đường rút lui cho con gái ông sao?"

Hà Tư Kỳ giọng bén nhọn như muốn cho tất cả người trong thương xá nghe được.

An Noãn nhìn đến vẻ mặt của đồng nghiệp mỗi người một biểu tình khác nhau, nhưng trên hết vẫn là sự kinh ngạc.

"Các người đều không biết nha, An Noãn đây là con gái của thị trường tiền nhiệm An Hồng Minh. Ba năm trước đây, con gái thị trưởng đâm bị thương tình địch ra sao các người còn nhớ rõ không? Chính là người trước mặt điềm đạm đáng yêu An tiểu thư. Các người nên cẩn thận giám sát chặt chẽ chồng hoặc bạn trai nha, nếu không làm cho An tiểu thư để mắt sẽ giết các người."

An Noãn cắn chặt môi dưới, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, trong tiệm cũng không một người nào dám hé răng.

Hà Tư Kỳ càng nói càng hăng: "An Noãn, ba năm trước đây, lúc cô vẫn còn là con gái thị trưởng, Mạc Trọng Huy cũng không yêu cô. Giờ đây, cô hai bàn tay trắng, lại mới từ trong tù ra, cô nghĩ Mạc Trọng Huy sẽ liếc mắt nghĩ đến cô sao."

An Noãn vẫn không thèm nhìn đến cô ta, vẫn đều tay sắp xếp quần áo trong tiệm.

"An Noãn, cô đừng nghĩ cô không nói gì tôi sẽ buông tha cho cô, hôm nay tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám dây dưa với Mạc Trọng Huy, tôi sẽ làm cho cô chết thảm, đến lúc đó cô có thẻ cùng cha cô chôn chung một chỗ."

An Noãn hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, trong lòng cô luôn tự cảnh tỉnh mình đây là tiệm của Phu Thu, cô tuyệt đối phải nhịn, không gây loạn.

Đúng là trời không phụ, Hà Tư Kỳ quấy rối một lúc không nhận được sự đáp trả cũng rời đi.

Hà Tư Kỳ đi rồi, trong tiệm đột nhiên im lặng, sự im lặng đến quỷ dị.

Trong đám đồng nghiệp, chỉ có Elle biết cô từng ngồi tù qua, mà dối với thân phận con gái thị trường thì cả Phù Thu cũng không biết, cô không biết hiện tại người trong tiệm sẽ nghĩ về cô như thế nào, dù sao chuyện xấu ba năm trước đây cũng chấn động Giang Thành.

"Noãn Noãn, thì ra em chính là con gái của An thị trưởng. Khó trách lại có khí chất như vậy nha."

Lâm Mạn cũng phụ hoạ: "Ừa nha, nhìn qua em cùng chúng tôi không giống nhau, khí chất cao quý lại tao nhã."

An Noãn kéo kéo khoé miệng, thản nhiên nói: "Em nào có tốt như các chị nói."

"Đương nhiên là có, so với nữ ma đầu Hà Tư Kỳ kia, em tốt hơn cả vạn lần, đàn ông không biết quý trọng em cũng coi như có mắt như mù."

Đồng nghiệp trong tiệm mỗi người một câu cổ vũ, An Noãn tâm tình nhẹ đi rất nhiều.

Cô thật là may mắn, đồng nghiệp trong tiệm không vì khá khứ của cô mà ghét bỏ, ngược lại còn quan tâm cô nhiều hơn.

--

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới, Hà Tư Kỳ lại liên tục đến quấy rầy đến cô.

Có đôi khi cô ta dùng lời nói ác độc hạ nhục cô, có đôi khi tới để chọc ghẹo cô.

Hôm nay, Hà Tư Kỳ lại đến tiệm nói mua quần áo, đại tiểu thư ngồi trên ghế sopha, ngoắc ngoắc ngón tay, sai An Noãn lấy cái này , chốc lại lấy cái kia, rồi lại thử váy đầm. Suốt cả buổi sáng, An Noãn chạy ngược chạy xui với đống quần áo.

Đồng nghiệp trong tiệm đều giận dữ nhưng không dám nói gì, ai cũng thay An Noãn bất bình, nhưng không ai dám phản ứng. An Noãn cũng thật có kiên nhẫn, Hà Tư Kỳ nói gì, cô liền nghe theo, hầu hạ những yêu cầu vô lý của Hà Tư Kỳ.

Vừa vặn, Phù Thu đến tiệm, thấy được hết sự việc. Cô là một người luôn quan tâm đến nhân viên của mình, liền đi đến trước mặt Hà Tư Kỳ giựt quần áo trên tay cô ta, lạnh lùng nói: "Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, quần áo trong tiệm không bán cho cô, mặc dù cô muốn mua tôi cũng không bán, mời rời đi."

Chuyện này như là vuốt nhằm râu hổ, Hà Tư Kỳ vỗ vỗ tay, đem ly trà trên bàn đập mạnh xuống đất, chỉ vào Phù Thu tức giận: "Cô nói cái gì, cô có biết tôi là ai không?"

Phù Thu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Không biết, cũng không có hứng thú biết."

"Cô, cô, tôi nói cho cô biết, tôi là bạn gái của Mạc Trọng Huy, người có biết Giang Thành có một câu nói, đắc tội ai cũng đứng đắc tội Hà Tư Kỳ, nếu không Mạc Trọng Huy sẽ không bỏ qua."

Phù Thu khẽ thở dài, quay đầu nói: "Không nghĩ tới ánh mắt Mạc tiên sinh lại tệ thế, vị tiểu thư này mời rời đi đi, tiệm chúng tôi không chào đón cô."

Đại khái chưa từng có người nào dám dùng thái độ cùng lời nói này nói với Hà Tư Kỳ, đại tiểu thư tức giận đến mặt cũng tái đi, quát lớn: "Cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ làm cho tiệm cô đóng cửa trong Trăm Nhạc ngay ngày mai, biến mất khỏi Giang Thành."

Khí thế của Phù Thu rung động đến từng người trong tiệm, Hà Tư Kỳ về rồi mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

An Noãn có chút lo lắng, mày hơi nhíu nhíu lại.

Phù Thu vỗ nhẹ bả vai cô, cười an ủi: "Yên tâm đi, chị cùng Mạc Trọng Huy cũng có chút giao tình, hắn cũng không làm gì chị. Đúng rồi em tại sao lại trêu chọc đến cô ta?"

Elle ở bên cạnh xem miệng vào: "Bà chủ, chị không biết sao An Noãn chính là con gái của An thị trưởng."

Phù Thu trong mắt có chút giựt mình, cô ngẩn ra làm An Noãn có chút khẩn trương.

"Thảo nào chị nhìn thấy em quen mắt như vậy. An Noãn, em cứ ở đây làm việc cho tốt, chị tuy rằng không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng ở Giang Thành cũng không ít người không biết chị. Hà Tư Kỳ lần sau mà đến tìm em, em cứ gọi điện thoại cho chị, chị tới xử lý."

An Noãn cả người như có dòng nước ấm chảy qua, đối mặt với Phu Thu, cô cảm kích: "Chị Phu Thu, làm phiền đến chị rồi." An Noãn không tự giác giọng có chút nghẹn ngào.

"Đồ ngốc, khách khí với chị làm gì." Phù Thu vỗ nhẹ bả vai cô quay đi, người ngoài nhìn không ra suy nghĩ.

--

"Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư hôm nay lại đến Trăm Nhạc." Trương Húc đứng kế bên Mạc Trọng Huy nhỏ giọng nhắc nhở.

Mạc Trọng Huy mặt không chút thay đổi, tay múa trên bàn phím, như là không nghe thấy gì.

"Hà tiểu thư đi Trăm Nhạc tìm An tiểu thư gây rối, đây cũng là lần thứ 5 rồi."

Mạc Trọng Huy ngừng tay, mày cũng không tự giác nhếch lên.

"Mạc tiên sinh, ngài có muốn ra mặt cho An tiểu thư?"

Mạc Trọng Huy liếc Trương Húc một cái, lạnh lùng nói: "Trương Húc, cậu cũng thật quan tâm An tiểu thư, nếu không cậu ra mặt giúp cô ấy đi."

Trương Húc cuối đầu, cũng không dám nói thêm cái gì.

Điện thoại vang lên, thư ký bên ngoài báo lại, Hà Tư Kỳ đến. Mạc Trọng Huy khi làm việc không cho phép bất cứ kẻ nào đến làm phiền, chỉ có Hà Tư Kỳ cứ một lần lại một lần đến quấy rối mà hắn cũng không nói gì với cô ta. Điểm này, Trương Húc nghĩ thế nào cũng không đúng, anh không hiểu, Hà Tư Kỳ cao ngạo tuỳ hứng, lại có thể được Mạc tiên sinh ưu ái đến vậy. Ông trời dường như hết sức chiếu cố người phụ nữ này.
Bình Luận (0)
Comment