Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 110.3

Cô gần như gào thét ra tiếng.

Người nhà họ Thẩm nhận được điện thoại vội vàng chạy qua đây, lão gia tử không đến, Thẩm Diệc Minh dẫn đầu, mọi người rối rít đi tới mộ viên.

Thẩm Diệc Minh tiến vào mộ viên thì nghe thấy An Noãn gào thét tê tâm liệt phế, mặt ông âm trầm giờ phút này càng lạnh như băng. Mạc Bình Sơn Mạc Bình Giang đi theo sau lưng ông, sợ tới mức lạnh run.

Thẩm Diệc Minh đi tới trước mộ bia của An Hồng Minh, thấy cô bé kia đứng ở trong gió, gió lạnh thổi tóc của cô tán loạnn, nhìn qua gầy gò chật vật.

"Nhóc con, đến bên cạnh cậu."

Giọng Thẩm Diệc Minh hùng hậu cho An Noãn cảm giác an toàn.

Cô từng bước một đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, tựa vào trong lòng ông. Cánh tay dài của ông ôm cô vào trong ngực, hết sức đau lòng.

- -

An Noãn bị Thẩm Diệc Minh mang về nhà, trễ như vậy, lão gia tử vẫn còn chưa ngủ, đứng chờ ở bên ngoài.

An Noãn xuống xe, chạy tới chui vào trong ngực lão gia tử.

"Tốt, trở về là tốt rồi, về sau đừng dọa ông ngoại nữa, trái tim ông ngoại chịu không nổi."

Đậu Nhã Quyên cũng oán giận, "Đứa nhỏ này thật sự là, đang yên lành muốn tự dưng mất tích, làm mọi người lo lắng. Biết rõ con bình yên vô sự ở mộ viên, lão gia tử vẫn không chịu đi ngủ, muốn chờ con trở về. Ông cụ rất quật cường, cùng ông ở trong phòng cũng không chịu, thế nào cũng phải ở bên ngoài nhìn."

"Ông ngoại, thật xin lỗi, về sau cháu không như vậy nữa."

"Không có việc gì không có việc gì, bình an trở về là tốt rồi." Lão gia tử hết sức vui mừng nói.

Đậu Nhã Quyên làm cơm cho An Noãn, An Noãn chỉ ăn một chút.

Tiết Ngọc Lan cùng An Noãn trở về phòng, An Noãn vào phòng tắm tắm rửa một cái, thì lên giường.

Tiết Ngọc Lan giúp cô đắp chăn, cười nói, "Ngủ một giấc sẽ tốt, tỉnh lại chuyện gì cũng không có, đừng quên sau lưng của cháu còn có nhà họ Thẩm, không ai có thể ép cháu làm chuyện cháu không thích."

An Noãn nhắm mắt lại rất nhanh đã tiến vào giấc mộng.

Tiết Ngọc Lan ra khỏi phòng của An Noãn, Thẩm Diệc Minh nhàn nhạt hỏi bà, "Đã ngủ chưa?"

Tiết Ngọc Lan gật đầu một cái, "Có thể mệt mỏi, mới vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, anh đừng lo lắng. Sáng mai còn phải đi đến vùng khác, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Tôi đã bảo bọn họ sửa lại hành trình, tối ngày mai đi."

Tiết Ngọc Lan hơi nhíu mày, cười đùa nói: "Ngay cả tôi cũng có chút hâm mộ nhóc Noãn rồi."

Tay Thẩm Diệc Minh vỗ vỗ vai bà, cười nhạt nói: "Hôm nay bà cũng rất vất vả, về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xuống nói chuyện với Huy tử một chút."

Tiết Ngọc Lan cầm tay ông, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chuyện bọn nhỏ, chúng ta không cần nhúng tay, để cho bọn nó tự xử lý đi."

"Tôi biết, yên tâm đi."

- -

Mạc Trọng Huy đang ở phòng khách với Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh ra lệnh một tiếng, làm cho tất cả mọi người đi nghỉ ngơi. Phòng khách to lớn chỉ còn lại hai người ông cùng Mạc Trọng Huy, không khí nháy mắt trở nên khẩn trương.

"Rất nhiều năm trước mọi thứ cậu làm với An Noãn, tôi không phải không biết. Sở dĩ không truy cứu, là vì chuyện đã qua rất lâu rồi. Lão gia tử yêu thích cậu, cho nên tôi cũng hướng về cậu, vẫn muốn tác hợp cậu với An Noãn cùng một chỗ. Nhưng bây giờ, tôi phát hiện tôi sai lầm rồi. Năm đó cậu gây cho An Noãn, tổn thương con bé quá sâu, ở với cậu, con bé sẽ không vui vẻ. Cho nên, xin cậu rời khỏi An Noãn."

'Xin cậu rời khỏi An Noãn.'

Một câu đơn giản, đầu Mạc Trọng Huy 'Oanh - -' một tiếng vang lớn.

Anh giương mắt nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt, vẻ mặt của ông nghiêm túc như vậy.

"Huy tử, cậu rất ưu tú, nói thật, tôi có chút không nỡ. Nhưng tôi chỉ có một đứa cháu gái ngoại là An Noãn, tôi đã mất đi mẹ con bé, không thể mất đi con bé nữa. Bây giờ tôi muốn rất đơn giản, mong con bé có thể thông suốt sống vui vẻ, tương lai một nửa kia của con bé, không bắt buộc phải ưu tú giống như cậu, chỉ cần thật lòng yêu thương con bé, có thể làm cho nó mỉm cười thì đều có thể."

"Xin người cho cháu thêm một lần cơ hội nữa!" Mạc Trọng Huy nói vô cùng chân thành.

Thẩm Diệc Minh lại lắc lắc đầu, "Không cần, An Noãn rất ngang ngược, bình thường con bé nhận định chuyện gì sẽ không thay đổi, cậu đã từng mang đau đớn đến cho nó, để lại vết thương trong lòng nó, đại khái đời này sẽ không tốt lên được. Huy tử, buông tay đi, tôi không hy vọng có một ngày, tôi ép cậu buông tay, vậy thì không tốt lắm."

"Cháu sẽ không buông tay, mặc dù người không đồng ý, cháu cũng không buông tay. An Noãn yêu cháu, phần yêu này vẫn yêu. Cùng với bất cứ ai ở cùng một chỗ, cô ấy sẽ không hạnh phúc. Người cho rằng An Noãn chia tay với Lâm Dịch Xuyên là vì cô ấy không bỏ được Bắc Kinh, không phải, là vì An Noãn không hề yêu Lâm Dịch Xuyên. Cá tính An Noãn người nên biết, nếu cô ấy thật sự yêu Lâm Dịch Xuyên, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được cô ấy. Cho nên, vẫn là câu nói kia, cháu không buông tay."

Hai tròng mắt Thẩm Diệc Minh hẹp dài khẽ nheo lại, lạnh lùng mở miệng gằn từng tiếng, "Cậu dám làm trai ý của tôi?"

"Cháu mặc kệ người sẽ làm gì với cháu, làm gì nhà họ Mạc của cháu, cháu cũng sẽ không buông tay An Noãn. Không có cô ấy, cháu cảm thấy cuộc sống đều mất đi ý nghĩa, cho nên, cháu cũng không buông tay, bất luận trả giá cao bao nhiêu."

Thẩm Diệc Minh nhìn bóng lưng kiên định Mạc Trọng Huy rời khỏi, dùng lực đè trán.

Con ông Thẩm Thần Bằng cũng nói với ông giống như vậy, 'Con yêu cô ấy, bất luận trả giá cao bao nhiêu, con cũng muốn ở cùng với cô ấy'.

Bây giờ bọn trể đều làm sao vậy, bây giờ tình yêu cũng làm sao vậy.

- -

Ngày hôm sau An Noãn tỉnh lại, thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở đầu giường.

Giọng cô khàn khan gọi, "Cậu hai."

Tay Thẩm Diệc Minh xoa tóc của cô, cưng chiều nói, "Nhóc con, về sau không cho phép hù dọa mọi người như vậy, chúng ta rất lo lắng cho con."

An Noãn kéo khóe miệng, cười nói, "Về sau sẽ không, mặc kệ đi đâu, cũng xin phép mọi người."

"Ngoan, mau dậy ăn bữa sáng đi, lão gia tử còn đang ở phòng ăn chờ con."

An Noãn đi xuống lầu, lão gia tử hướng cô vẫy tay, "Bé Noãn, đến bên cạnh ông ngoại này."

An Noãn đi đến ngồi xuống bên cạnh lão gia tử.

Về chuyện tối hôm qua, lão gia tử cũng không nói trước, chỉ liên tiếp gắp cho cô đồ ăn, giống như An Noãn ăn càng nhiều, ông càng vui vẻ.

"Cậu, hôm nay cậu không cần ra ngoài sao?"

"Ừ, ban ngày không có việc gì, ở nhà với con, buổi tối đưa mợ hai con đi vùng khác khảo sát."

An Noãn vừa nghe liền vui vẻ, cô hi vọng thấy cậu hai cùng mợ tốt đẹp.

Ăn xong bữa sáng ra ngoài tản bộ với lão gia tử, Thẩm Diệc Minh cũng cùng đi.

"Cậu, chúng ta thi đấu chạy bộ đi."

Thẩm Diệc Minh cười nói, "Cậu lớn tuổi rồi, đâu còn trẻ chạy nhanh như các con."

"Vậy cũng không giộng, nhìn qua thân thể cậu rất tốt."

Thẩm Diệc Minh cười cười, nói: "Được rồi, lão gia tử làm trọng tài, chạy đến cây đại thụ phía trước kia, quay đầu lại lần nữa."

Thẩm Diệc Minh lời còn chưa dứt, An Noãn đã chạy. Thẩm Diệc Minh nhìn bóng lưng vui sướng của cô, bất đắc dĩ cười cười.

An Noãn rất nhanh đã bị Thẩm Diệc Minh đuổi kịp, cô có chút không phục, kêu, "Cậu, cậu chạy chậm một chút, đợi cháu với."

Thẩm Diệc Minh thả chậm cước bộ, chờ An Noãn đuổi theo, hai người cùng từ từ chạy.

"Cậu, cháu có thể xin cậu giúp một chuyện được không."

"Từ khi nào khách khí với cậu như vậy, nói đi, chuyện gì?"

An Noãn dừng bước lại, từ từ đi tới, Thẩm Diệc Minh cũng ngừng theo.

"Năm đó cha cháu bị hãm hãi, bây giờ có thể giúp ông lật lại bản án không."

Gương mặt Thẩm Diệc Minh vốn thoải mái giờ phút này mặt mũi căng thẳng, ông có chút không vui hỏi: "Làm sao cháu biết ông ta là bị hãm hãi?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Thanh danh cha ở Giang Thành vẫn rất tốt."

"Đó là trong mắt cháu thấy. Nói thật cho cháu biết, trước đây cậu cũng đã từng đặc biệt đi điều tra, cháu muốn nghe lời nói thật hay không?"

An Noãn có dự cảm không tốt.

"Cha cháu trước kia vẫn là vị quan viên tốt, ông gặp được người thầy tốt, còn đề bạt ông, cho nên ông thăng tiến rất nhanh. Nhưng về sau, người thầy của ông đột nhiên bị điều tra, từ vị trí thị trưởng bị kéo xuống, cháu có biết người cung cấp chứng cớ nhân là ai không?"
Bình Luận (0)
Comment