Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 112

Cơm trưa là Hứa Vĩ Thần từ bên ngoài mua về, hắn thấy An Noãn dốc lòng chăm sóc Sớm, khuôn mặt nghiêm trang mới hơi có chút khẽ cười, thản nhiên nói: "Coi như cô vẫn có chút lương tâm, đứa nhỏ này theo cô lâu như vậy, đã hoàn toàn không thể tách rời cô rồi. Rừng Già là một người đàn ông, đâu biết chăm sóc trẻ con."

An Noãn hơi mấp máy môi. Nhẹ nhàng gọi Sớm dậy.

Đứa bé kia mở to mắt nhìn An Noãn, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói: "Mẹ, thì ra không phải nằm mơ nha, mẹ ở ngay bên cạnh con."

Lời nói trẻ con vẫn có thể chạm đến nội tâm sâu nhất của An Noãn.

"Mẹ vẫn ở bên cạnh con."

An Noãn sờ sờ tóc của bé, đỡ bé ngồi dậy, tự mình đút cho bé ăn.

Do mắc bệnh, bé không có khẩu vị gì, nhưng là vì An Noãn đút, bé há mồm ăn hết.

Mỗi khi bé mắc bệnh, sẽ nói một mình: "Sớm không ăn gì mẹ sẽ lo lắng, Sớm không thể làm mẹ khổ sở, cho nên ăn không vô cũng cần phải ăn, ăn một chút."

Đứa bé nhỏ như vậy, đã biết ép buộc bản thân, An Noãn nhìn vừavui mừng vừa đau lòng. Gia đình không hoàn chỉnh sinh ra đứa bé, giống như có thể so với người bình thường hiểu chuyện sớm hơn.

"Sớm ăn không vô cứnói không muốnăn, chờ con muốn ăn, mẹ sẽ cho ép con ăn."

Đứa bé kia vui vẻ gật gật đầu, ngồi ở trên giường chơi một lát.

Hứa Vĩ Thần vỗ nhẹ bả vai An Noãn, ý vị sâu xa nói: "Cô chỉ chăm đứa bé, mặc kệ người lớn sao?"

An Noãn theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nghĩ đến Lâm Dịch Xuyên vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi.

"Hai ngày nay, mỗi ngày tôi đềuchuẩn bị đồ ăn xong gọi anh ấy ăn, anh ấy cũng không chịu ăn, tôi cũng không muốn bị sập cửa vào mặt nữa, cô đi giải quyết anh ấy đi."

Vẻ mặt An Noãn phức tạp mím môi, bước chân có chút nặng nề đến phòng Lâm Dịch Xuyên nghỉ ngơi.

Trên giường lớn, Lâm Dịch Xuyên đang ngủ rất say, ngủ thiếp đi, long mày người này vẫn nhăn chặt lại, làm cho người ta nhìn đặc biệt đau lòng.

An Noãn đi đến bên giường ngồi xuống, ngồi một lúc lâu, cô mới vỗ nhẹ bờ vai của hắn, làm cho hắn tỉnh ngủ.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là An Noãn, hắc tuyết trên mặt mà lại không hiểu nhiều hơn hai đường.

"Dậy ăn một chút gì rồi ngủ tiếp."

Hắn ngoảnh mặt sang một bên, nhàn nhạt trở lời một câu: "Không muốn ăn."

"Lâm Dịch Xuyên, không muốn ăn cũng phải ăn một chút, chẳng lẽ anh cũng muốn ngã xuống, em cũng không có nhiều tinh lực để chăm sóc anh."

AnNoãn mạnh mẽ kéo hắn dậy, Lâm Dịch Xuyên lại phát hỏa: "Em dựa vào cái gì mà quản anh? Em là người nào của anh?"

An Noãn bị hắn đột nhiên tức giận làm cho sợ.

Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên giường, dùng sức ấn mi tâm, thở dài một hơi.

"Em đi ra ngoài trước đi, anh rửa mặt xong sẽ ra ăn."

Vẻ mặt An Noãn đờ đẫn đi ra ngoài, Hứa Vĩ Thần thuận miệng hỏi: "Như thế nào? Anh ấy đồng ý ăn không?"

An Noãn khẽ gật đầu, đi đến bên giường chơi với Sớm.

Lâm Dịch Xuyên ăn rất ít, Hứa Vĩ Thần ầm ầm ĩ ĩ nói: "Một người đàn ông, ăn một chút như thế chẳng khác bé gái, cậu đang giảm béo sao?"

Lâm Dịch Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đi qua chơi với Sớm một lát.

Sớm giống như đại nhân nhỏ, cầm mộttaycủa An Noãnvới Lâm Dịch Xuyên, nghiêm trang nói: "Rừng Già, lần này cha không thể đánh mất mẹ, nếu không thì con sẽ không tha thứ cho cha, cũng không để ý tới cha nữa."

An Noãn với Lâm Dịch Xuyên nhìn nhau, trong lòng hai người đều có muôn vàn cảm xúc.

- -

Bên kia, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho An Noãn không ai nghe máy, cuối cùng nhận được một tin nhắn không hiểu ra sao cả, gọi qua lần nữa đã tắt máy.

Anh đoán rằng đại khái là bị Thẩm Diệc Minh phát hiện, đã khống chế tự do của cô.

Anh rất không dễ dàng để cho An Noãnnhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, cũng không thể bị Thẩm Diệc Minh thao túng.

Lại cũng không muốn ngồi chờ chết, anh tính toán tự mình đến nhà họ Thẩm một chuyến.

Thẩm Diệc Minh có sở thích gì, anh thật không biết, nghiêm khắc mà nói, người trong vòng luẩn quẩn cũng không biết, không có bất kỳ một ham mê gì, người không có nhược điểm, khó trách có thể leo cao đến như vậy, nhiều người muốn kéo hắn từ phía trên xuống như vậy, nhưng cũng không thể nào hạ thủ.

Duy nhất anh chỉ biết Thẩm lão gia tử thích tranh chữ.Vì thế anh thậm chí không tiếc tranh chữ ông nội yêu nhất cũng đưa cho ông.

Xem ra lúc này phải lấy hết vốn ra.

Mạc Trọng Huy trở về nhà họ Mạc một chuyến, lấy bộ bút tích Picasso anh ở buổi đấu giá ở Newyork mua với một giá trên trời, đây là một năm trước mua anh để hiếu thuận với ông nội, bây giờ ông đã mất, những thứ này nên để cho người hiểu được thưởng thức.

Vừa vặn Mạc Bình Sơn ở nhà, thấy Mạc Trọng Huy cầm bức này, ông ta lập tức ngăn cản anh: "Ở thư phòng treo là được rồi, còn gỡ xuống làm gì?"

"Tặng người."

Đơn giản hai chữ làm cho Mạc Bình Sơn lập tức đỏ mặt lên.

"Con thật có tiền đồ, dámlấy đồ ông nội con đi tặng người khác, ông mới mất không bao lâu."

Mạc Trọng Huy đúng mực nói: "Trước khi ông nội đi đã cho tất cả mọi thứ củaông cho tôi, tôi có quyền sắp đặt."

Mạc Bình Sơn một hơi kìm nén ở trong ngực, có chút thở không được, ôngche trái tim mình, có chút khó chịu quát: "Mày tính lấy đưa cho ai? Lấy đi dụ dỗ Thẩm lão gia tử phải không? Ông nội thay mày tìm con dâu thì con không cần, nhà họ Lý thật tốt, Hân Như rất tốt với mày, con lại cứ muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh nhà họ Thẩm. An Noãn nhà người ta không thích mày, Thẩm Diệc Minh cũng chướng mắt mày, nói khó nghe một chút, mắt người nhà họ Thẩm rất cao, hoàn toàn không để nhà họ Mạc chúng ta vào mắt, con nhất định phải hạ tấp thân phận của bản thân như vậy sao?"

Lông mày Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, thản nhiên nói: "Tình yêu là anh tình tôi nguyện, không liên quan đến danh lợi."

Mạc Trọng Huy cầm bức tranh muốn đi.

Mạc Bình Sơn hướng về phía bóng lưng cao lớn của anh quát: "Mày dám mang bức tranh này ra khỏi cửa, về sau cũng đừng quay trở lại nữa."

Mạc Trọng Huy trào phúng cười, trầm thấp nói: "Từ khi ông nội mất, tôi vốn cũng không muốn về nhà."

"Mày... mày... tên nghịch tử này..."

Mạc Trọng Huycầm bức tranh trực tiếp rờiđi.

Mạc Bình Sơn một bụng tức giận, không chỗ phát tiết. Ông chạy ra sau vườn, thấy Đường Tĩnh Vi đang dọn dẹp những hoa cỏ, trước kia ông cụ còn sống, nhiệm vụ của bà là chăm sócông cụ, bây giờ ông cụđã ra đi, niềm vui của bà chỉ còn lại có chăm sóc những hoa cỏ trong viện này.

Mạc Bình Sơn vô cùng tứcgiậnc, đi qua giẫm lên hoa lanmà bà gieo trồng nát bươm.

Đường Tĩnh Vi vô tội nhìn hắn, cau mày quát nhẹ: "Ông làm gì vậy?"

"Bà nói tôi làm gì, bà cả ngày chỉ biết chơi đùavới những thứ hoa cỏ này, con trai của bà mới không có giáo dục như thế. Có nhiều thời gian thì giáo dục con trai của bà, đừng cả ngày không có chuyện gì để làm."

Đường Tĩnh Vi cũng phát hỏa, gào lên: "Con trai lớn làm sao còn có thể giáo dục, tôi cảm thấy con tôirất ưu tú, so với cha nó càng ưu tú hơn."

Tay Mạc Bình Sơn hướng mặt bà vung xuống, mặtĐường Tĩnh Vi quay đi, tránh thoát được.

"Mạc Bình Sơn, ông càng ngày càng có tiền đồ, muốn đánh phải không? Coi nhưông đánh chết tôi, tôi cũng phải nói thật, con tôi so với ông ưu tú hơn.Nó không ham hư vinh, nó có năng lực dựa vào bản thân xông pha một vùng trời, không giống ông, ông có chức vịngày hôm nay, tất cả đều do ba ông cùng ba tôi dùng tiền bạc dùng địa vị để cho ông đi lên. Mạc Bình Sơn, tôi chịu đủ ông rồi, bởi vì ông, con tôicũng không cần cái nhà này. Tôi lại không hiểu, nhà họ Mạc chúng ta không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào, bản than Huy nhi có bản lĩnh, sự nghiệpcủa nó rất khá, tại saoông vẫn còn cố ý làm đám hỏi với nhà họ Lý? Chẳng lẽ ông cảm thấy ông còn có thể đi lên nữa sao?"

"Đàn bà luôn tự cho là đúng, con trai là bị bà làm hư.Nếu thời gian đảo ngượcvề ba mươi mấy năm trước, tôi nhất định sẽ không cưới bà."

Mạc Bình Sơn tức giận đến vungtayrời đi.

Đường Tĩnh Vi bất đắc dĩ thở dài, bọn họ cũng từng yêu nhau, ở lúc tất cả mọi người phản đối bọn họ kiên trì ở cùng một chỗ, phần yêukia, là nguyên nhân gì để cho nó từ từ ít đi, cạn đến giống như chưa từng có.
- -

Mạc Trọng Huy tự mình lái xe, để cho Trương Húc ngồi ở phía sau bảo vệ bức tranh.

Trợ lý Trương cầm bức tranh, trong lòng vô cùng bất an.

"Mạc tiên sinh, hay là để tôi lái xe đi."Bức tranh trên tay hắn cầm không nổi nha, hắn quả thực nâng một cái triệu ở trên tay. Xảy ra chút sai lầm gì, bán cả nhà hắn cũng không đền nổi.

Khuôn mặt Mạc Trọng Huy lạnh lùng, không chút nào suy xét đề nghị của hắn.

"Mạc tiên sinh, anh xác định muốn tặng bức tranh này ra ngoài sao? Bức tranh này anh tốn không ít tiền bạc nha."

Khóe miệng Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ nhếch một cái, tiền tài, so với An Noãn thì tính cái gì, dù cho dùng toàn bộ nhà họ Mạc của anh đổi lấy An Noãn, anh cũng vui vẻ.

Đến nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy để cho bào vệ đi vào thông báo, bảo vệ đi tìm lão gia tử, lão gia tử tự mình ra nghênh đón anh, trong nhà này, đại khái cũng chỉ có lão gia tử có thiện cảm với anh.

"Huy tử, sao cháu lại tới đây, ông còn tưởng rằng cháu ở cùng một chỗ với An Noãn nhà ông."

Trán Mạc Trọng Huy xuất hiện thêm vài đường hắc tuyết, anh trầm thấp hỏi: "Ông ngoại, An Noãn không ở nhà sao?"
Bình Luận (0)
Comment