Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 121.3

Ngày bọn họ về nước, An Noãn đến sân bay đưa tiễn, mặc dù biết sẽ đau, cô vẫn đi. Ai cũng nói không chính xác lần sau gặp mặt sẽ là khi nào, hoặc không có cơ hội gặp lại.

Có lẽ Lâm Dịch Xuyên và mẹ Lâm đã khuyên nhủ Sớm, tiểu tử kia không khóc la hét không chịu đi, ngược lại an ủi An Noãn: “Mẹ đừng khóc, Sớm ở Luân Đôn sẽ chờ mẹ, mẹ nhất định phải đến.”

An Noãn cố gắng nuốt nước mắt, quay đầu sang hướng khác.

“Mẹ mang Sớm vào trước, hai người từ từ nói.” Mẹ Lâm ôm Sớm đi trước.

Đại sảnh sân bay rất rộng, An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đứng đối diện nhau, thương cảm nói không nên lời.

“Hai người đã nói gì với Sớm?”

Lâm Dịch Xuyên nhún vai, thản nhiên nói: “Anh không biết, là mẹ anh dỗ thằng bé.”

“Về sau em có thể đến thăm Sớm không?”

Lâm Dịch Xuyên một tay ôm cô vào lòng, trầm thấp nỏi; “Em vĩnh viễn là mẹ của Sớm.”

Tay An Noãn giật giật, cuối cùng ôm lấy thắt lưng anh.

“An Noãn, anh yêu em, bởi vì yêu em, nên mới chúc em hạnh phúc. Trước khi bên cạnh anh có người phụ nữ khác, lúc nào em cũng có thể trở về bên cạnh anh.”

An Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra, tầm mắt mê mang nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, gằn từng tiếng: “Lâm Dịch Xuyên, vì em, anh phải cố gắng tìm hạnh phúc cho bản thân mình. Nếu ngày nào đó anh tìm được, nhất định phải nói cho em biết.”

Anh cười gật gật đầu, ôm mặt cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Trong phút chốc, nước mắt đang cố nén chậm rãi chảy xuống.

Ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt, của cô: “Đứa ngốc, nếu còn khóc anh sẽ luyến tiếc không nỡ rời đi.”

Nhìn anh xoay người bước đi, mội An Noãn giật giật: “Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi!”

--

Thẩm gia còn chưa biết chuyện của Lâm Dịch Xuyên, tối nay, Thẩm Diệc Minh khảo sát ở phần đất bên ngoài trở về, đại cữu nhị cữu cũng phối hợp hành trình của ông trở về ăn tối, người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Lão gia tử đột nhiên nói: “Noãn nha đầu, mẹ của Lâm Dịch Xuyên tới Bắc Kinh, khi nào thì mời người đến nhà ăn cơm, dù sao cũng đã chăm sóc cho cháu bốn năm.”

“Bọn họ đi rồi.” An Noãn thản nhiên trả lời.

Thẩm Thần Bằng thét lớn một tiếng: “Không nói một tiếng liền bỏ đi, đến Bắc Kinh cũng không bái phỏng lão gia tử, thật không để nhà chúng ta vào mắt. Làm sao có thể gả qua đó, sau này ở nhà bọn họ khẳng định không địa vị.”

An Noãn cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Em cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay, anh ấy về Luân Đôn, không bao giờ đến Bắc Kinh nữa.”

An Noãn rất bình tĩnh nói, trên bàn cơm lại nổi lên con sóng lớn. Mọi người cơ hồ đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nhìn An Noãn.

Thẩm Thần Bằng phản ứng thật lớn: “An Noãn, em trêu chọc chúng tôi đủ chưa, chốc lát kết hôn, chốc lát chia tay, cũng không nên đùa giỡn chúng tôi như vậy chứ.”

“Thực xin lỗi, làm các người lo lắng, em cùng Lâm Dịch Xuyên thật sự đã xong.”

Lão gia tử nhẹ giọng khụ khụ, khóe miệng lại lộ ra nụ cười, rầu rĩ nói: “Chia tay thì chia tay, không sao, ngoại công nuôi cháu, ngoại công thực không nghĩ gả cháu ra ngoài sớm như vậy.”

Thẩm Diệc Minh im lặng nhướng nhướng mày.

Buổi tối, Thẩm Diệc Minh kêu cô đến thư phòng, vẻ mặt ngưng trọng hỏi cô: “Vì sao cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay? Có phải vì Mạc Trọng Huy?”

“Không phải.” An Noãn cúi đầu: “Cháu không muốn anh ấy vì cháu bỏ sự nghiệp của anh ấy, người trong ban quản trị của JM hiện tại đang chống đối anh ấy, cảm thấy anh ấy vì một người phũ nữ không quan tâm đến công ty.”

“Cậu ta đồng ý?”

“Là anh ấy đề suất trước.”

Thẩm Diệc Minh thở dài kêu rên: “Đồ vô dụng!”

“Nhị cữu, thực xin lỗi, cháu biết cháu thay đổi thất thường làm cho mọi người thương tâm khổ sở, về sau không bao giờ nữa.”

Thẩm Diệc Minh nắm chặt tay cô, thản nhiên nói: “Tình yêu nguyên bản chính là như vậy, không trải qua nhiều như vậy, làm sao hiểu rõ nó mặn nhạt như thế nào. Đứa nhỏ, con yên tâm, có cậu ở đây, nhất định giúp cháu tìm một người đàn ông thích hợp hơn, có địa vị, có khí chất, có năng lực, có nhân phẩm.”

An Noãn mím môi, không nói gì.

--

An Noãn nói chuyện với Thẩm Diệc Minh chốc lát, trở về phòng mình. Mới tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đã thấy Thẩm Thần Bằng ngồi trên sô pha trong phòng cô, chân bắt chéo lên nhau, một bộ dương dương tự đắc.

“Có việc sao?” An Noãn lạnh lùng hỏi.

Thẩm Thần Bằng vui sướng khi người gặp họa cười: “Là em bỏ Lâm Dịch Xuyên, hay Lâm Dịch Xuyên bỏ em?”

“Có khác nhau sao?”

Thẩm Thần Bằng đi qua, cánh tay dài ngả ngớn khoát lên vai cô, cười nói: “Đương nhiên là có khác nhau, nếu là em vứt bỏ Lâm Dịch Xuyên, chưng minh Huy tử có cơ hội, nếu là Lâm Dịch Xuyên bỏ em, anh đây phải an ủi em nha.”

“Không có ai bỏ ai, hòa bình chia tay.”

An Noãn bỏ tay anh ra, lập tức đi đến bên giường ngồi xuống.

Thẩm Thần Bằng cũng không buông tha cô, đi qua cười hỏi: “Nha đầu, nói cho anh biết, sau khi chia tay, hiện tại tâm tình thế nào? Có phải rất nhẹ nhàng, có cảm giác được giải thoát?”

An Noãn ngẩng đầu không hờn giận nhìn anh, hỏi lại: “Anh làm tổn thương người khác sẽ cảm thấy giải thoát?”

Thẩm Thần Bằng bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “Tổn thương Lâm Dịch Xuyên chỉ có thể trách em, rõ ràng không thương anh ta, lúc trước không nên cho anh ta cơ hội. Em nói em và anh ta ở bên nhau bốn năm, cũng không yêu anh ta, làm sao có thể vì một đứa nhỏ mà gả cho anh ta. Người đàn ông kia cũng thật vô dụng, loại tình yêu bố thí này, cũng chỉ có anh ta muốn.”

“Thẩm Thần Bằng, anh đừng nói anh ấy như vậy được không?”

Thẩm Thần Bằng chua nói: “Cũng đã chia tay, em còn che chở anh ta. Anh cũng không có nói sai, nếu là một người đàn ông sẽ không chấp nhận trong lòng của người phụ nữ mình yêu có người đàn ông khác, anh ta lại có thể chấp nhận, rất biến thái.”

An Noãn đóng nhắm mắt tinh, có chút mỏi mệt.

“Mời anh đi ra ngoài, em nghĩ một mình yên lặng.”

Thẩm Thần Bằng không chịu đi, ôm bả vai cô nói: “Anh đưa em ra ngoài chơi, anh biết không thể quản em yêu anh ta hay không yêu anh ta, sau khi chia tay cũng sẽ hư không cùng mất mát, theo anh đi, cam đoan em chơi rất vui vẻ, quên tất cả phiền não.”

“Em không muốn đi, chỉ muốn ngủ một giấc.”

Giọng của cô rất thấp, có chút mệt mõi, giống như không còn sức lực.

Thẩm Thần Bằng xoa xoa đầu cô, thật tình nói: “Tốt, vậy em ngủ một giấc, ngày mai anh đưa em ra ngoài giải sầu.”

Nhìn An Noãn nằm xuống giường, Thẩm Thần Bằng không có lập tức rời đi. Ngồi trên đầu giường, nhìn cô thử hỏi: “Noãn Noãn, lần này chia tay có liên quan đến Huy tử không, có phải bởi vì Huy tử muốn kết hôn, em đột nhiên phát hiện mình yêu cậu ấy?”

“Không liên quan đến anh ta. Đừng nghĩ nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment