Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 23

"Mạc Trọng Huy, chúng ta kết hôn đi."

Sau một hồi hoan ái qua đi, Hà Tư Kỳ ở trong lòng hắn đưa ra yêu cầu, cô nghĩ đưa ra yêu cầu lúc này có lẽ hắn sẽ chấp nhận.

Nhưng Mạc Trọng Huy không như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Chuyện này khi khác hãy nói."

"Tại sao phải khi khác? Em đã đợi rất lâu." Hà Tư Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn: "Em đi theo anh nhiều năm như vậy, anh cho đến bây giờ chưa cho em danh phận gì, tất cả mọi người chỉ gọi em bằng Hà tiểu thư. Hôm nay khi thấy Thường Tử Phi cầu hôn An Noãn, em thật sự rất hâm mộ, em thật sự hy vọng lúc đó người nhận được lời cầu hôn là em, nếu là anh em nhất định sẽ gả cho anh. Anh cho em biết đi em phải đợi đến khi nào?"

"Anh mệt, em để cho anh nghĩ ngơi không được sao?" Hắn đẩy nhẹ Hà Tư Kỳ đang ở trên người mình xuống.

"Anh không phải cả đời này không cưới em? Đem em trở thành đồ chơi của anh, chơi đùa một lúc rồi thôi?"

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đơn giản không hề quan tâm lời Hà Tư Kỳ.

"Cho dù muốn kết hôn cũng nên tìm một người môn đăng hộ đối, người này nhất định không phải là An Noãn, anh đừng quên cô ta đã từng ở tù, cô ta không còn là con gái thị trưởng, gia tộc anh vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô ta."

Mạc Trọng Huy xốc chăn lên bước xuống giường.

"Anh muốn đi đâu?"

"Đi ra ngoài hít thở không khí." Hắn thản nhiên trả lời, lập tức rời khỏi phòng.

--

Sáng hôm sau An Noãn theo lẽ thường đi làm, Thường Tử Phi cũng đã đợi cô dưới cổng.

"Thường Tử Phi, về sau anh đừng mỗi ngày đến đây nữa, rất bất tiện, buổi sáng ngồi xe buyt cũng tiện lợi."

Thường Tử Phi vô cùng thân thiết nhìn cô, yêu thương nói: "Anh đến đón để em ngủ thêm một ít nữa, không cần vất vả sáng sớm phải đón xe."

"Nhưng anh.."

"Đàn ông chịu khổ một chút có là gì, bằng không làm sao phụ nữ có thể dựa vào. Hơn nữa, mỗi sáng đến lúc gặp em anh đều cảm thấy ấm lòng, chỉ cần được nhìn thấy em là anh hạnh phúc."

An Noãn ánh mắt đỏ hồng, quay mặt nhìn về hướng cửa sổ.

Một người phụ nữ rất dễ bị làm cho cảm động, không phải bởi vì tiền bạc hay châu báu, mà là những chi tiết rất nhỏ trong cuộc sống, một ít vụn vặt nhưng cũng cảm thấy ấm áp.

"Noãn Noãn, hôm nay tan ca em hãy đi dạo cùng đồng nghiệp, anh trễ chút mới đến đón em, gần đây công ty có một hạng mục rất lớn."

"Không sao, anh cứ lo việc của anh, em có thể tự lo."

Đến Trăm Nhạc, Thường Tử Phi ôm hôn cô nồng nhiệt, rồi mới cho xe chạy đi.

Xuốnng xe, thấy Elle và Lâm Mạn đang ngoắc ngoắc nhìn, An Noãn bị nhìn đến cả người không thoải mái.

Hai người mỗi người một bên ôm lấy cánh tay An Noãn, Elle trêu ghẹo: "Nụ hôn vừa rồi ít nhất cũng năm phút đồng hồ, như vậy mà Thường tổng vẫn còn tâm tư đi làm?"

"Không có, đừng nói giỡn." An Noãn dùng sức bỏ tay bọn họ ra, đi như vậy về tiệm.

--

An Noãn cảm thấy thật khó chịu, Mạc Trọng Huy cứ quấy rầy cô, làm cho Hà Tư Kỳ cứ đến đây làm loạn.

Tiệm vừa mới mở cửa, Hà Tư Kỳ liền nghẹnh ngang đi vào, bàn tay vung lên chỉ chỉ vào bộ quần áo An Noãn vừa treo lên: "Đem bộ này xuống cho tôi thử."

An Noãn biết là không hay ho gì, đem quần áo cầm xuống cho Hà Tư Kỳ.

Hà Tư Kỳ không có vào phòng thử đồ, lại đi đến trước mặt An Noãn cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra. Nhìn trên cổ cô ta có dấu hôn, An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười. Elle cùng Lâm Mạn cũng thấy ở một bên cười trộm.

Hà Tư Kỳ nhìn bộ quần áo, lắc đầu nói: "Bộ này hình như không thích hợp với tôi, lấy bộ màu trắng cho tôi xem thử."

An Noãn cũng chìu đi lấy vài bộ quần áo khác mang đến.

Cuối cùng, Hà Tư Kỳ cũng không kiên nhẫn thử đi thử lại, đem toàn bộ quần áo ném vào người An Noãn.

"Tiệm các người quần áo thật đúng là quá kém, cũng không biết làm sao có thể làm ăn trong Trăm Nhạc, nghe nói bà chủ các người sinh hoạt cá nhân không kiểm điểm, đoán chừng cũng là lên giường với đàn ông mà có."

An Noãn hai tay nắm chặt thành quyền, gằn từng tiếng lạnh lùng: "Hà Tư Kỳ, cô đến gây sự với tôi là được rồi, nhưng nếu đến để nhục mạ người khác, đừng trách tôi không khách khí với cô."

Hà Tư Kỳ trào phúng cười ra tiếng: "Cô thì có thể làm gì, cô cho rằng cô vẫn là con gái thị trưởng sao. Được rồi, tôi cũng không có thời gian đôi co với cô, hôm nay chủ yếu là muốn hỏi cô, đêm qua có phải cô ở cùng Mạc Trọng Huy?"

An Noãn đang treo những quần áo vừa rồi lên, thản nhiên trả lời: "Phải, khuya hôm qua anh ta đến tìm tôi."

Hà Tư Kỳ sắc mặt trở nên xanh mét, lớn tiếng chất vấn: "Tối qua các người đã làm gì?"

An Noãn nhìn cô ta cười cười: "Cô đoán thử, cô nam quả nữ chung một phòng thì có thể làm gì?"

"Tiện nhân!"

Hà Tư Kỳ giơ tay định đánh, An Noãn kịp thời chụp lấy tay cô ta: "Hà Tư Kỳ, cô muốn chơi tôi có thể cùng cô chơi, dù sao tôi hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, cũng không còn gì để mất. Nhưng cô thì không, cô còn có Mạc Trọng Huy, vì tôi mà mất đi hắn, như vậy tôi cũng coi như là có lời."

Hà Tư Kỳ cắn cắn môi, hung hăng nói: "An Noãn, cô đợi đó."

--

An Noãn không ngờ Hà Tư Kỳ tới trả thù nhanh như vậy, khi tan ca về, cô một mình ngồi xe về thấy 2 người đàn ông kỳ quái đi theo sau cô. An Noãn xuống xe trở về nhà trọ, bọn họ cũng đuổi theo.

An Noãn chạy rất nhanh, hai người kia thấy thế cũng chạy theo, An Noãn bị họ đuổi vào một con hẽm cụt.

Nơi này rất hẻo lánh, An Noãn lớn tiếng kêu cứu mạng, những vẫn không thấy có người.

"Các người là ai? Ai phái các người đến?" An Noãn rung rung giọng hỏi.

"Mạc tiên sinh phái chúng tôi đến."

"Mạc Trọng Huy? Hắn kêu các người đến làm gì?"

"Cô nói chúng tôi có thể làm gì?"

Bọn họ nói xong tiến lên xé rách áo An Noãn. Cô vô lực khóc kêu, cái cảm giác tuyệt vọng này thật giống như ba năm về trước.

"Các người đang làm gì?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người đàn ông phản xạ có điều kiện buông An Noãn ra, nhìn người mới đến lập tức quỳ xuống: "Mạc tiên sinh."

Mạc Trọng Huy bước tới, hung hăng đá vào hai người đàn ông té lăn ra đất.

An Noãn lui vào trong góc, hai tay gắt gao ôm lấy mình, ba năm trước, khi cô bị đưa vào trại giam, biết cha qua đời ở bệnh viện, cô cũng như vậy ngồi khóc suốt một ngày.

"An Noãn, là tôi." Mạc Trọng Huy ngồi xuống bên cạnh cô.

Tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên trán cô, An Noãn như bừng tĩnh thét lên: "Súc sinh, đừng đụng vào tôi."

"Mạc tiên sinh, ngài mang An tiểu thư đi trước, hai người kia giao lại cho tôi."

Mạc Trọng Huy gật gật đầu, không để ý đến sự phản đối của An Noãn, cúi xuống ôm lấy cô rời khỏi con hẽm nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment