Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 3

Thoáng chốc, An Noãn làm việc ở Trăm Nhạc đã được một tháng, Phù Thu thật quan tâm đến cô, bình thường thì phải trải qua ba tháng thử việc nhưng bây giờ chỉ một tháng cô đã được nhận làm nhân viên chính thức.

An Noãn cầm 2000 tiền lương, đây là lần đầu tiên trong đời cô cầm đồng tiền do chính mình làm ra, cảm giác nhất thời thật là khó tả. Cô định hẹn La Hiểu Yến cùng đi ăn khuya nhưng cô ấy mỗi đêm đều làm việc đến gần sáng mới tan ca, nghĩ vậy An Noãn quyết định đến Thiên Đường chờ.

Đây là lần đầu tiên An Noãn đến quán bar, trước kia khi cha còn sống cô được bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ đến những nơi ngư long hỗn tạp như vậy. Nhìn bảng hiệu ngoài cửa loé ra hai chữ "Thiên Đường" cô chỉ cảm thấy thật xa hoa thối nát.

Bên trong của Thiên Đường là những ngọn đèn chói mắt, âm nhạc ầm ĩ, còn có sàn nhảy phía dưới những cặp trai gái tình tứ ôm nhau, tất cả đều làm cho cô cảm thấy đỏ mặt tía tai. An Noãn đang loay hoay tìm một góc đứng chờ La Hiểu Yến chợt có một người đàn ông say ruợu đến gần, cô sợ quá chạy một mạch ra khỏi Thiên Đường.

Đứng bên ngoài, An Noãn gọi điện cho La Hiểu Yến, cô ấy lại cười ha ha không ngừng

"Noãn Noãn, chị đã nói nơi này không thích hợp với em, nơi này rất đen tối, em lại thật trong sáng, chờ chị một chút chị ra ngay."

La Hiểu Yến không đành lòng để An Noãn chờ lâu, liền xin phép quản lý một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trên đường đi ăn, An Noãn do dự một hồi nhưng vẫn nói: " Chị Hiểu Yến, chị làm ở đây có phải hay không rất nguy hiểm?"

La Hiểu Yến bất giác thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào hơn, chỉ vì cuộc sống, nhưng chị như vậy cũng quen rồi."

An Noãn có chút đau lòng nhìn La Hiểu Yến, vốn cô ấy có thể tìm một người đàn ông bình thường lấy làm chồng, sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng chỉ vì một người kia không đáng mà biến mình thành như vậy. Còn người đó bây giờ đại khái muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Ra tù hơn một tháng, An Noãn với La Hiểu Yến đều ít gặp mặt nhau, giống như hôm nay cùng ngồi ăn chung cũng là một cơ hội hiếm có.

Ăn khuya xong, An Noãn muốn trả tiền nhưng La Hiểu Yến sống chết đều không chịu, còn trêu chọc cô: "Lấy mớ tiền ít ỏi của em để dành đi, tương lai có thể dùng đó mua của hồi môn cho mình."

An Noãn có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói lại cô ấy.

Từ quán ăn đi ra, đêm đã khuya, gió lạnh từng cơn thổi đến, rùng mình một cái An Noãn kéo lại áo khoác trên người cảm thấy ấm hơn được chút.

"Noãn Noãn thời tiết ngày càng lạnh, em nên mua thêm cho mình vài bộ quần áo, cũng chưa cần để dành tiền để mua đồ cưới a, vậy thì đối chính mình tốt một chút đi."

An Noãn vẻ mặt lạnh nhạt, giọng trong trẻo giữa đêm có chút không rõ ràng: "Chị Hiểu Yến, chị có bíêt không? Em sống đã 23 năm, cha em mỗi năm đều cho em chút tiền để dành làm của hồi môn, nhưng lúc đính hôn với người kia, em đã cố ý bay ra nước ngoài mua cho hắn một cái đồng hồ số lượng có giới hạn, thời điểm đó em thật ngốc, cứ nghĩ cứ như vậy sống với hắn cả đời."

"Bởi vậy mới nói đàn ông đều là không tin được, khi kết hôn còn có thể ly hôn càng đừng nói đến chỉ có tình yêu. Có câu nói như thế nào không có duyên có ép buộc cũng không thể sống bên nhau."

An Noãn có khi cũng tự nghĩ, nếu cô cứ như vậy buông xuống tất cả quá khứ, có lẽ còn tìm được một người đàn ông, bất kể chuyện của cô như thể nào cũng chấp nhận, đến lúc đó cô có thể cũng như bao nhiêu người con gái khác, kết hôn sinh con.

An Noãn tan ca về nhà cũng là 10g đêm, bên ngoài nhiệt độ có chút lạnh, vì để dành mấy chục tiền xe, mỗi ngày cô đều đi bộ qua hai trạm xe, lên chuyến xe đêm để về nhà. Trước kia lá gan cô rất nhỏ, cũng không dám một mình ở ngoài đường quá khuya, có đôi khi ban đêm đi vệ sinh cô còn có cảm giác có người đi theo sau, cho nên phòng của cô dù ban đêm vẫn luôn bật đèn sáng trưng. Hiện tại, cô hiểu rằng, thì ra có nhiều chuyện đến khi bức bách thì không có gì là không đươc.

An Noãn bắt đầu bước nhanh hơn, trong vòng 10' nữa cô phải đến được trạm xe nếu không sẽ phải chờ chuyến sau cả tiếng đồng hồ. Đột nhiên một đôi giày da bóng lưỡng xuất hiện trong tầm mắt cô, người kia đang chặn đường cô. An Noãn ngước đầu lên, lại hé ra một gương mặt quen thuộc, trong một khắc cô cảm thấy như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn làm sao lại tìm được cô rồi.

"An tiểu thư, ông chủ cho mời." người đàn ông cung kính nói, chỉ chỉ ven đường có một chiếc Bentley

"Thật xin lỗi, tôi không biết ông chủ anh là ai."

"Mạc tiên sinh"

"Tôi không biết Mạc tiên sinh là ai, anh tìm lầm người rồi."

"Mạc Trọng Huy"

Hai tay An Noãn gắt gao nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nói: "Thật ngại, tôi không biết."

Nói xong cô bỏ chạy đi, hai người bảo vệ lập tức chắn trước mặt cô. An Noãn biết không trốn thoát, Mạc Trọng Huy cho đến bây giờ không cho phép ai làm trái ý hắn.

Ngoan ngoãn chui vào trong xe, cô thấy Mạc Trọng Huy đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. An Noãn hai tay nắm lại thật chặt, ba năm qua, vô số lần cô tưởng tượng ra cảnh cô cùng hắn gặp lại nhau. Nhưng giờ phút này, hắn ngay trước mắt cô, cô cái gì cũng không dám làm.

"Mạc tiên sinh, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?" Cô lạnh lùng mở miệng, giống như hai người xa lạ.

Mạc Trọng Huy mi mắt lay động, phút chốc mở to mắt lấy tay nhẹ nhàng đè huyết thái dương, dùng giọng từ tính cúi đầu hỏi: "Ở đâu?"

Hắn nói chuyện từ xưa giờ vẫn vậy ngắn gọn, ba năm như một chưa hề thay đổi.

"Có chuyện gì nói thẳng đi, nói xong tôi xuống xe."

"Ở đâu?"

Hắn trầm thấp lập lại một lần nữa, cô hiểu cùng một câu nói mà nói 2 lần có nghĩa là hắn đang nổi giận. Trước kia An Noãn rất sợ Mạc Trọng Huy giận dữ, nhưng hiện tại, cô còn cái gì đâu phải sợ.

"Không nói tôi xuống xe trước đây."

Cô vừa nói vừa định mở cửa xe, chỉ nghe Mạc Trọng Huy lạnh lùng ra lệnh: "Lái xe"

Tiếp theo, xe đã muốn khởi động, vững vàng chạy trên đường, An Noãn sợ tới mức nắm chặt cửa xe.

"Trương Húc, gọi điện thoại tra địa chỉ của cô ấy." Đêm nay câu này là câu nói dài nhất của hắn.

Trương Húc là trợ lý đặc biệt của Mạc Trọng Huy, cầm di động gọi một cú, rồi lại gọi thêm một lần nữa, liền báo cáo địa chỉ của An Noãn. Xe chạy được nữa tiếng, trong nữa tiếng này trong xe là một mảnh im lặng, An Noãn như ngồi trên đống lửa, hai tay gắt gao nắm chặt lại một chỗ. Xe chuẩn xác đứng trước cửa nhà La Hiểu Yến, Mạc Trọng Huy dùng giọng từ tính phá vỡ im lặng: "Không được đi kiếm Tư Kỳ."

An Noãn cười lạnh hai tiếng, còn đang nghĩ người đàn ông này sao lại tốt bụng đưa cô về nhà. Hít sâu một hơi, cô lạnh lùng trả lời: "Anh có nghe nói qua không, phụ nữ mà chỉ còn hai bàn tay trắng rất đáng sợ. Anh có biết ba năm qua tôi làm sao vượt qua được hay không, tôi mỗi ngày đều hối hận, hối hận sao lúc đó con dao kia không đâm chết được Hà Tư Kỳ. Cũng may ba năm này rốt cuộc cũng qua đi, hiện tại tôi lại có được tự do. Đừng trách tôi không báo trước, giữ cẩn thận người đàn bà của anh, tốt nhất đừng để tôi gặp được cô ấy nếu không .. tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."

Nói xong An Noãn không nhìn đến biểu tình của hắn, quay người xuống xe.
Bình Luận (0)
Comment