Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 30

Từ ngày hôm đó, An Noãn muốn gọi điện thoại cho La Hiểu Yến, nhưng mỗi lần định bấm số cô lại do dự, cuối cùng vẫn không có gọi đi.

Cho đến một ngày, nữa đêm cô đang ngủ lại nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, vừa định nghe nhưng tiếng chuông chỉ vang hai lần là tắt. Thấy vậy, An Noãn gọi lại nhiều lần, nhưng kết quả điện thoại của cô ấy vẫn là tắt máy.

Sáng hôm sau, khi Thường Tử Phi nhìn thấy hai mắt như gấu mèo của cô thì thật đau lòng.

"Tối qua em không ngủ được? Nhìn em tinh thần không được tốt." Anh vừa vuốt tóc cô vừa hỏi.

"Ừ, tối qua em không ngủ được, nhưng không sao, hôm nay đi ngủ sớm một chút sẽ không gì."

An Noãn không nói sự thật cho Thường Tử Phi biết, anh gần đây vì một hạn mục trong công ty đã rất bận rộn, cô không đành lòng quấy rầy nữa, làm cho anh phân tâm lo cho mình.

Thường Tử Phi nghĩ nghĩ nói: "Hay hôm nay em đừng đi làm, xin nghĩ một ngày nghỉ ngơi cho khoẻ."

An Noãn ôm lấy cổ anh làm nũng: "Em không sao, gần đây trong tiệm bề bộn, nếu xin phép nghỉ Elle sẽ lột da em mất."

"Tiểu ngu ngốc, em luôn hiền lành như vậy."

An Noãn đi làm, vừa thấy trong tiệm vắng khách, cô liền gọi điện thoại cho La Hiểu Yến nhưng vẫn không được.

Rốt cuộc đến tan ca, An Noãn chạy thẳng đến nhà của La Hiểu Yến, dùng chìa khóa lúc trước cô ấy đưa, thuận lợi mở cửa, bên trong dường như đã lâu không có người ở, là một khoảng không lạnh lùng. Cô lại chạy đến Thiên Đường, Phan quản lí lại nói La Hiểu Yến đã lâu không tới làm, cũng không có xin nghỉ phép, An Noãn vừa nghe xong hoảng sợ đứng lên.

"Phan quản lí, anh có thể kiểm tra dùm tôi không, La Hiểu Yến ngày cuối cùng đi làm là ngày nào, cô ấy đã gặp qua những người nào?"

Phan quản lí điềm đạm cười: "Thực xin lỗi, An tiểu thư, Thiên Đường rất nhiều nhân viên, tôi không có cách nào giúp cô được."

"Anh nhất định có thể, Thiên Đường cũng nhiều tổ trưởng, anh giúp tôi hỏi thăm một chút được không? Tôi xin anh."

"Thật có lỗi, tôi thật sự không giúp được cô, tôi còn có nhiều việc phải làm."

An Noãn không yên lòng rời khỏi Thiên Đường, đi tới đi lui lại đụng một nhân viên phục vụ, còn chưa kịp định thần, người kia liền nhận ra cô: "Cô không phải là bạn của La Hiểu Yến sao? Cô không nhớ tôi sao? Tôi cùng La Hiểu Yến có lần đếm Thu Fashion mua quần áo, cô còn giảm giá cho tôi."

"Xin chào, xin hỏi cô có biết La Hiểu Yến đi đâu không?"

Nữ phục vụ kia cau mày: "Không biết, cô ấy hôm đó bị một người mang đi cũng không còn thấy xuất hiện nữa, nghe nói cũng là người giàu có, cho đến giờ cũng không thấy tới Thiên Đường."

An Noãn khẩn trương hỏi: "Là ai mang cô ấy đi, nam hay nữ?"

CÔ gái lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, không có thấy người đi cùng cô ấy, chỉ là nghe đồn mà thôi."

Trong đầu An Noãn lập tức xuất hiện một cái tên, Vương Gia Dật.

An Noãn quay trở lại phòng quản lí, Phan quản lí thấy cô quay lại cũng hơi giật mình, cười hỏi: "An tiểu thư còn có việc gì sao?"

"Phan quản lí, anh nhất định biết La Hiểu Yến bị ai đưa đi, anh nhất định là biết đúng không?"

Phan quản lí nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "An tiểu thư, tôi thật không biết cô đang nói gì!"

"Anh đừng nói dối tôi, La Hiểu Yến rõ ràng ở trong Thiên Đường bị người đưa đi, anh nói cho tôi biết, có phải là Vương Gia Dật đưa cô ấy đi, anh cho tôi số điện thoại của anh ta, tôi gọi hỏi."

Phan quản lí vẫn nghiêm trang, thật sự nói: "Thật có lỗi, tôi không hiểu vì sao An tiểu thư lại nghĩ như vậy, nhưng chúng tôi không thể cho ai biết tư liệu của khách hàng."

--

An Noãn không nói với Phan quản lí nữa, cô gọi điện cho Phù Thu, cô ấy rất nhiệt tình giúp đỡ cô tìm số điện thoại của Vương Gia Dật, còn an ủi: "Noãn Noãn, em đừng nóng, La Hiểu Yến là người thông minh, sẽ không có việc gì. Sao em không tìm người của Thiên Đường giúp đỡ, dù sao cô ấy cũng là nhân viên ở đó, lại mất tích tại đó."

"Chị Phù Thu, cám ơn chị đã giúp em."

Gác điện thoại, An Noãn lại gọi cho Vương Gia Dật.

"Xin chào." An Noãn có thể nhận ra là giọng người đàn ông lần trước gọi cho cô.

Cô bình tĩnh hỏi: "Xin chào, tôi là bạn của La Hiểu Yến, xin hỏi anh có biết hiện tại cô ấy đang ở đâu không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, rồi lạnh lùng nói: "Thật ngại, tôi không biết người cô nói là ai."

Vừa nói xong điện thoại cũng bị cắt đứt, An Noãn gọi lại một lần nữa, nhưng không có ai nghe máy.

Bỗng nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô, An Noãn giựt mình quay lại, nhìn thấy Trương Húc mĩm cười đứng sau lưng: "An tiểu thư, thật là cô, sao cô lại đến Thiên Đường, cô tìm Mạc tiên sinh?"

An Noãn nghĩ đến lời nói của Phù Thu, hỏi: "Ừ, tôi tìm Mạc Trọng Huy có việc, anh có thể đưa tôi đi gặp anh ấy không?"

"Được, An tiểu thư mời."

An Noãn phát hiện dường như Mạc Trọng Huy luôn có mặt ở Thiên Đường, luôn ở trong phòng Vip kia.

"Mạc tiên sinh ở thư phòng, cô vào đi."

An Noãn ý tứ gõ nhẹ cửa phòng, cũng không đợi Mạc Trọng Huy trả lời, cô trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Trương Húc, lá gan cậu ngày càng lớn!"

"Không phải Trương Húc, là tôi." An Noãn không kiên nhẫn lên tiếng.

Cây bút trong tay Mạc Trọng Huy dừng lại, lập tức giương mắt lên nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"

"Tôi đến nhờ anh giúp đỡ." An Noãn đi đến trước mặt hắn.

Mạc Trọng Huy tựa lưng vào ghế, cười cười: "Cũng có lúc em đến nhờ tôi giúp, nói nghe một chút."

"Bạn của tôi La Hiểu Yến không thấy, tôi muốn nhờ anh giúp tìm cô ấy."

Mạc Trọng Huy khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thoải mái: "Giang thành lớn như vậy, tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng, tôi giúp em thì được gì?"

"Không có lợi ích gì, chuyện này là anh phải làm, La Hiểu Yến là nhân viên của Thiên Đường, cũng mất tích ở đây, nên anh có trách nhiệm."

Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng: "Phụ nữ của Thiên Đường nhiều như vậy, đi khách ra bên ngoài, mất tích hay giết chết đều có, Thiên Đường chưa bao giờ chịu trách nhiệm qua, đây đều là các cô ấy tự nguyện. Thiên Đường chưa bao giờ ép buộc các cô ấy làm gì. Huống chi, bạn của cô chính là phục vụ của Thiên Đường, cô ấy cam tâm tình nguyện cùng đàn ông ra bên ngoài thuê phòng, điều này quan hệ gì đến Thiên Đường."

"Anh đã biết chuyện này?" An Noãn nghiến răng hỏi.

Mạc Trọng Huy thoải mái gật đầu, không chút để ý trả lời: "Có nghe nói qua."

"Vậy anh cho tôi biết, rốt cuộc người đàn ông nào đưa cô ấy đi, có phải là Vương Gia Dật?"

"Tôi không rãnh đến đi quan tâm chuyện riêng tư của người khác, em hỏi tôi cũng không thể tra lời. Hay là nói khác đi, nếu thật sự là Vương Gia Dật, em có thể làm được gì?"

An Noãn cắn cắn môi, kêu: "Muốn tôi làm gì anh mới bằng lòng giúp đỡ."

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má cô, giọng khàn khàn mà gợi cảm: "An Noãn, em là người thông minh, em biết là tôi muốn gì."

"Lấy cai tay bẩn thỉu của anh ra." An Noãn dùng sức hất tay của hắn ra: "Tôi cho dù không tìm được người, cũng không chấp nhận giao dịch dơ bẩn kia."

Mạc Trọng Huy nhìn theo bóng dáng An Noãn rời đi, hai mắt sáng lên không biết đang suy nghĩ gì.
Bình Luận (0)
Comment