Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 42

Trong phòng họp sáng ngời, Mạc Trọng Huy ngồi ở vị trí chủ tịch, không để ý mở báo cáo, mày thoáng nhíu lại, người phía dưới sợ đến mức không dám thở mạnh, không khí thật quái dị.

Trương Húc ra ngoài nghe điện thoại, trở về thấy không khí khác thường, lãnh đạo của các phòng bang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.

"Trương trợ lý, ai cho phép cậu trong lúc họp nghe điện thoại." Giọng hùng hậu làm cho không khí căng thẳng hơn.

Trương Húc không chút sợ hãi, đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Mạc tiên sinh, vừa có tin tức Thường Tử Phi sau lưng An tiểu thư nhận lời người nhà đi gặp gỡ người khác."

Ánh mắt Mạc Trọng Huy nhất thời phát ra tia sáng, anh đứng lên rời khỏi phong họp. Các lãnh đạo của công ty còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Trương Húc tuyên bố: "Cuộc họp đến đây chấm dứt."

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, là tin tức gì làm cho người luôn lạnh lùng vô tình như Mạc tiên sinh khóe miệng cong lên.

Trương Húc đi theo Mạc Trọng Huy trở lại văn phòng.

"Mạc tiên sinh, có tin đáng tin cậy, mẹ của Thường Tử Phi tự sát để phản đối Thường tổng ở bên cạnh An tiểu thư, Thường Tử Phi hiện tại nhận lời mẹ anh ta an bài, cùng Giang tiểu thư Giang Yến Nhu kết giao, An tiểu thư chắc là chưa biết sự tình."

Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.

"An tiểu thư hôm nay đến Trăm Nhạc đi làm, cô ấy vẫn đang trọ ở tại nhà của Thường Tử Phi."

--

An Noãn mất rất nhiều thời gian thuyết phục Thường Tử Phi cho cô đi làm lại, anh không vui khi cô đến Trăm Nhạc làm, hận không thể mỗi ngày nhốt cô trong nhà, không cho tiếp xúc với bất kỳ ai. An Noãn cứng mềm thuyết phục, cuối cùng cô phải giận dỗi, mới thành công làm cho Thường Tử Phi thỏa hiệp.

Nghỉ ngơi nửa tháng, An Noãn có chút không thích ứng, hết một ngày cảm thấy thân thể rất mệt mõi.

Elle thấy vậy nói đùa: "Noãn Noãn, chị thật muốn giống em, ở nhà làm con dâu hào môn, sao phải đến đây chịu đựng tính khí của khách hàng, cái này gọi là có phúc không biết hưởng."

An Noãn chỉ là thản nhiên cười. Tuy rằng việc làm này không có thể diện gì, nhưng cảm thấy một cô gái không cần dựa vào đàn ông mới có thể sống.

Tan ca, cô tính đi chợ mua đồ ăn, để Thường Tử Phi về làm.

Trong lòng có mong đợi, cảm giác trong người đều là hưnng phấn.

Nhưng từ trong Trăm Nhạc đi ra, cô liếc mắt đã thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy, mày theo bản năng nhíu lại.

Vốn định đi đường vòng để tránh anh, nhưng Trương Húc đã xuống xe đi về phía cô: "An tiểu thư, mời lên xe, Mạc tiên sinh đã chờ cô hơn hai tiếng."

Vẻ mặt An Noãn hết sức ảo não, tức giận: "Thật có lỗi, tôi không có hứng thú gặp Mạc tiên sinh nhà anh, tôi còn phải đi chợ mua đồ ăn."

Trương Húc mím môi cười: "Mạc tiên sinh muốn nói với cô chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi."

An Noãn nhìn Trương Húc bộ dạng âm hiểm, hận không thể cho anh một cái tát. Ở trong mắt cô, Trương Húc là đồng lõa của Mạc Trọng Huy, cũng đáng giận giống Mạc Trọng Huy.

Trương Húc thấy cô do dự, tiếp tục nói: "An tiểu thư, cô không lên xe, nhất định sẽ hối hận."

An Noãn hừ lạnh, trào phúng nói: "Cho dù là chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi, tôi cũng không muốn nghe từ miệng của các người. Xin nói với Mạc Trọng Huy, cách xa tôi một chút, chỉ cần nhìn thấy anh ta tôi cảm thấy ghê tởm."

An Noãn nói xong không quay đầu lại bước đi.

---

An Noãn đến chợ, mua rất nhiều đồ ăn, làm một bàn thức ăn ngon. Cô luôn nói với bản thân, tình yêu là hai bên, Thường Tử Phi yêu cô như vậy, cô cũng muốn tìm cách yêu anh.

Làm xong đồ ăn, gọi điện cho Thường Tử Phi, cũng không biết tại sao gọi không được.

Cô cứ ngây ngốc ngồi trên sopha chờ, từ chiều cho đến tối, Thường Tử Phi vẫn chưa về, điện thoại vẫn gọi chưa được.

Nghĩ đến những lời Trương Húc, cô bắt đầu khẩn trương. Đem di động ra nhấn dãy số của Mạc Trọng Huy, cho tới bây giờ cô vẫn nhớ rõ ràng như vậy.

Chuông vang hai tiếng, đầu bên kia liền có người nghe máy, giọng trầm ấm nghi hoặc hỏi: "An Noãn?"

"Mạc Trọng Huy, hôm nay anh đến Trăm Nhạc tìm tôi muốn nói chuyện gì?"

Đầu dây bên kia dừng chút, lập tức lạnh lùng: "Muốn biết đến Thiên Đường gặp anh."

"Mạc Trọng Huy, anh đã làm gì Thường Tử Phi? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám làm gì anh ấy, tôi nhất định không bỏ qua cho anh."

Đầu dây bên kia cười lạnh, cúp điện thoại.

An Noãn lo lắng, cầm di động không ngừng gọi điện cho Thường Tử Phi, nhưng gọi mãi vẫn không thông. Trời gần sáng, Thường Tử Phi về tới.

An Noãn không khống chế được khóc lên: "Thường Tử Phi, anh làm em sợ muốn chết, em gọi điện cho anh rất nhiều lần, sao anh không nghe điện thoại."

Nhìn mặt An Noãn đầy nước mắt, Thường Tử Phi giật mình. An Noãn nhào vào lòng anh, nước mắt rơi trên ngực anh, nghẹn ngào: "Chỉ cần anh không sao là tốt rồi."

"Đứa ngốc, anh làm sao có chuyện gì, buổi tối cùng người của chính phủ ăn cơm, không để ý đến di động, cũng quên nói với em, làm cho em lo lằng, thực xin lỗi, xin lỗi.."

Giờ phút này, nói nhiều lời xin lỗi cũng không biểu đạt hết tâm tình của anh, anh chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm trúng một dao, máu tươi chảy ròng.

"Thường Tử Phi, em bẳng lòng gả cho anh, chúng ta kết hôn đi." Hai mắt An Noãn mở to chân thành nhìn anh.

Thường Tử Phi hoàn toàn ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn cô, một câu cũng không nói nên lời.

"Anh đồng ý cưới em không?" An Noãn cười hỏi.

Thường Tử Phi đau lòng kéo cô vào ngực, dịu dàng nói: "Nguyện ý, sao lại không đồng ý. Chỉ là gần đây công ty phát sinh nhiều chuyện, vài hạng mục đột nhiên bị kêu ngừng, nhiều việc cần anh xử lý."

Tâm An Noãn nặng nề, cô biết nhất định do Mạc Trọng Huy giở trò. Ôm cổ anh, cô cười: "Được rồi, vậy anh chuyên tâm xử lý chuyện công ty, em chỉ muốn nói cho anh biết em đồng ý gả cho anh, chờ anh có thời gian, lúc nào cũng có thể cưới em về nhà."

Thường Tử Phi ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, đau lòng nói: "Nha đầu ngốc, sao lại xem thường mình như vậy. Chờ qua khoảng thời này, anh nhất định cho em một lể cưới oanh oanh liệt liệt."

An Noãn ngây ngốc cười: "Em không cần hôn lễ long trọng, chỉ cần anh cả đời đối xử tốt với em là được."

Phía trên đầu An Noãn, tầm mắt Thường Tử Phi trở nên mơ hồ, cả đời dài đăng đẳng, tương lai không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh không biết, nếu An Noãn biết chuyện của anh và Giang Thiến Nhu, cô còn có thể đem cả đời cô giao cho anh không.

--

Mạc Trọng Huy đợi ở Thiên Đường không thấy An Noãn, lại nhìn thấy Hà Tư Kỳ đến. Cô không giống lúc trước mang giày cao gót, mà trên người mặc quần áo rộng thùng thình, giày xẹp, cũng không có trang điểm.

"Anh Trọng Huy, gần đây khẩu vị của em rất tốt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, em nghĩ trong bụng em nhất định là tiểu tử." Hà Tư Kỳ kéo kéo cánh tay Mạc Trọng Huy làm nũng.

Mạc Trọng Huy mày hơi nhíu lại, giọng trầm thấp đột nhiên nói: "Anh đã an bài xong, phá thai đi."
Bình Luận (0)
Comment