Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 5

Thường Tử Phi nhíu mi lẳng lẳng nghe An Noãn nói hết, nhìn cô sửa soạn lại quần áo của mình chuẩn đi. Cho đến khi An Noãn ra gần đến cửa, anh mới nắm cổ tay cô lại, đem cô đẩy mạnh lên sopha.

"Noãn Noãn, anh không biết em đang giận anh cái gì, nhưng lúc này anh tuyệt đối không buông tay." Anh gằn từng tiếng, giọng nói kiên định.

"Noãn Noãn, mấy năm nay anh vẫn thật hối hận, hối hận đã để mất em, để cho em chịu nhiều uỷ khuất như vậy. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ biến thành như vầy, năm đó cho dù bằng bất cứ thủ đoạn nào, anh cũng sẽ cướp em từ trên tay Mạc Trọng Huy. Giờ tất cả đã qua, tương lai em chỉ có thể ở bên cạnh anh."

An Noãn hơi lắc đầu đứng lên, vẻ mặt chịu đựng nói: "Thường Tử Phi, anh cho anh là ai, anh nói không buông tay thì em ngoan ngoãn để anh ở bên cạnh em hay sao? Ngày xưa em không thương anh, tương lai em cũng sẽ không yêu anh. Em hiện tại chỉ muốn cách thật xa các người, cho nên từ nay anh đừng đến tìm em nữa."

Thường Tử Phi nhíu chặt mày, cúi đầu hỏi: "Noãn Noãn, em rốt cuộc là bị sao vậy?"

"Em chỉ muốn yên tĩnh."

Cô thản nhiên bỏ lại một câu, đứng đậy rời khỏi nhà Thường Tử Phi. Anh cũng không ngăn cô lại.

Bên ngoài trời đã tối đen, thời tiết đúng là rất hợp với hoàn cảnh, lại đổ mưa lất phất. An Noãn nắm thật chặt áo khoác chân bước nhanh hơn.

Cô cùng Thường Tử Phi không phải là người cùng thế giới, cô không muốn trèo cao, anh thích hợp với một cô gái tốt.

--

An Noãn về đến nhà nhìn thấy La Hiểu Yến bồn chồn ở cửa. Nhìn thấy cô, La Hiểu Yến thở ra nhẹ nhõm.

"Noãn Noãn, em đã đi đâu? Em làm cho chị lo lắng em có biết hiện tại là mấy giờ không, chị gọi điện thoại đến tiệm thì Elle nói em đã về sớm. Em thật là, điện thoại cũng không nghe, em nghĩ em là con chị sao?"

Được người quan tâm cảm giác thật tốt, An Noãn đi qua ôm lấy La Hiểu Yến.

"Chị Hiểu Yến, trong nhà có gì ăn không, em đói bụng rồi."

"Em nha, đến giờ cơm cũng không ăn, đừng quên bao tử không tốt, coi chừng bị tái phát thì ráng chịu."

An Noãn cười khanh khách, kéo tay La Hiểu Yến đi vào trong nhà. La Hiểu Yến nấu cho cô tô mì, An Noãn ngay cả nước cũng uống hết.

"Xem em ăn uống kìa, đàn ông mà thấy chạy xa trăm thước, con gái tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút nếu không không có người nhìn."

Cô cười hề hề nói: "Em buổi trưa chưa ăn, buổi tối cũng chưa ăn, thật là đói."

La Hiểu Yến hai tay chống cắm, nghiêm mặt nói: "Hôm nay em đi đâu vậy? Elle nói em bị một người đàn ông kéo đi, em đi với người đó à?"

An Noãn hơi hơi dừng lại, lập tức cười lắc đầu: "Đó là một người bạn trước kia, khi đó em bị vào tù, một tay anh ấy lo cho đám tang của cha em, hôm nay anh ấy dắt em đi viếng mộ."

La Hiểu Yến "A" một tiếng, kéo dài giọng nói đùa: "Xem ra anh ta rất thích em, đến bây giờ đối với em nhớ mãi không quên, đáng để suy nghĩ đến a."

An Noãn chưa nói gì chỉ cười cười bỏ qua.

Ngày hôm sau An Noãn đi làm trễ mai đến trưa mới đến tiệm, nhưng vừa vào lại thấy Thường Tử Phi đã ở đó. Elle đi tới bên cạnh cô nói nhỏ: "Anh ta ngồi ở đây chờ em cả một buổi sáng, Noãn Noãn."

An Noãn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào, hôm qua em đã nói rõ hết với anh rồi mà."

Thường Tử Phi thân hình cao to đi đến trước mặt hai tay nhẹ đặt lên vai

cô ôn nhu nói: "Tiểu Noãn, anh rất nhớ em, mặc kệ em cự tuyệt anh, mặc kệ em có bao nhiêu chán ghét anh, anh chỉ biết mình không thể bỏ mặc em mà không quan tâm."

Bên tai vang lên Elle cùng mấy người làm chung cười cười trêu chọc, An Noãn đỏ mặt, có chút sốt ruột trách: "Thường Tử Phi, anh đừng làm loạn, em còn muốn làm việc."

Thường Tử Phi nhún vai, cười nói: "Vậy được rồi, anh muốn mua quần áo, em giới thiệu cho anh vài bộ."

"Thật xin lỗi, ở đây chỉ bán đồ nữa, không bán quần áo nam."

"À, anh mua tặng cho em gái, An tiểu thư không phải không muốn bán chứ."

"Thường Tử Phi, anh muốn làm sao mới chịu đây?" An Noãn đã không còn kiên nhẫn.

Thường Tử Phi nghiêm trang nói: "An tiểu thư, anh thật muốn mua quần áo, tướng em gái anh với em cũng giống giống nhau, em giúp anh thử một vài bộ trước nếu thích hợp anh mua hết."

An Noãn đang muốn bùng nổ, Elle vội vàng đi tới vỗ vỗ vai cô nói: "Noãn Noãn em còn thất thần làm gì, mau đi thử quần áo đi."

An Noãn bị đẩy vào phòng thử đồ, thử hết bộ này đến bộ khác, Thường Tử Phi có chút vừa lòng, mua tất cả quần áo mà An Noãn đã từng thử qua. Elle thật sự vui vẻ, mừng rở cười toe toét.

"Thường Tử Phi, đồ cũng đã mua xong rồi anh đi đi."

Thường Tử Phi nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ ăn tối, em cùng anh đi ăn tối đi."

"Thật ngại, em đang đi làm không thể đi được."

"Vậy bình thường em ăn gì? Không phải đến 10g tan ca mới ăn chứ."

Elle ở một bên chen miệng nói: "Chúng tôi bình thường đều kêu đồ ăn mang tới, An Noãn có vẻ tiết kiệm, bình thường chỉ ăn mì ăn liền."

Thường Tử Phi nhíu mày thật chặt, nghiêm túc nói: "Tiểu Noãn, ở đây chờ anh anh đi mua thức ăn."

An Noãn định cự tuyệt, Thường Tử Phi đã đi mất.

"Noãn Noãn, chị thấy vị tiên sinh này đối với em thật tốt nha, diện mạo tốt, lại có tiền, em đừng bỏ lỡ cơ hội lần này nha, không phải ai cũng được may mắn như vậy."

"Chị Elle, em cùng anh ấy là không có khả năng."

An Noãn thản nhiên nói xong, yên lặng mở chén mì ăn liền.

Elle một bên lắc đầu thở dài, cô không thể hiểu được An Noãn, một người đàn ông đẹp trai lại giàu có như vậy bao nhiêu người đưa đến cửa mà An Noãn lại có thể từ chối cho được.

Thường Tử Phi mua cơm mang lại, thấy An Noãn đang cầm chén mì ăn liền trong tay, anh đi đến trước mặt cô nghiêng tay nước canh trong chén mì đổ ra dính cả lên quần áo An Noãn.

"Thường Tử Phi, anh có thể cho em yên không, đừng có làm phiền em?Em không thích anh, vĩnh viễn cũng không thích anh, anh hãy tránh xa em một chút đừng làm cho em chán ghét anh."

Cô giống như phát điên kéo tay anh đẩy ra khỏi tiệm.

Elle bất đắc dĩ cảm khái: "Thật là một người đàn ông tốt, em không nên giận dỗi như vậy, cho dù chỉ là bạn bè bình thường cũng để anh ấy quan em tâm em mà."

"Chị Elle, chị không hiểu, em với anh ấy ngay cả tình bạn bình thường cũng không làm được." An Noãn ý vị sâu xa, mang tất cả đồ ăn Thường Tử Phi mua bỏ vô thùng rác.
Bình Luận (0)
Comment