Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 67

Hà Tư Kỳ ở bệnh viện một tuần, Mạc Trọng Huy cũng không đến lần nào. Hà Tư Kỳ xuất viện, tới đón cô là Trương Húc, lấy danh nghĩa Mạc Trọng Huy tặng cô một bó hoa. Sau khi xuất viện được một tuần, Mạc Trọng Huy cũng không trở về, thậm chí cả điện thoại không có gọi. Giống như cô đã không còn tồn tại.

Hà Tư Kỳ đem bình hoa hoa hồng ném xuống, tình yêu của cô và Mạc Trọng Huy tựa như này hoa hồng, một khi đã chết, không cách nào làm cho sống lại.

Người hầu của HTK nhìn thấy cô đi chân không trên sàn, chạy đi tìm đôi với mang đến trước mặt cô: “ Hà tiểu thư, cô còn đang ở cử, không thể bị cảm lạnh, bằng không về sau sẽ rất dễ bị bệnh.”

Hà Tư Kỳ tự giễu cười cười: “Tiểu Mai, trên thế giới trừ cô, không còn ai quan tâm đến sức khỏe của tôi. Đàn ông không có một người nào tốt, đều có mới nới cũ.”

“Tiểu thư, cô ngồi xuống trước đi, tôi mang vớ chân vào cho cô.”

Hà Tư Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế quý phi, người hầu giúp cô mang vớ vào.

“Tiểu Mai, cô biết không? Nơi này của tôi rất lạnh, cho dù có mặc nhiều đồ hơn nữa cũng chỉ thấy lạnh.” Cô dùng sức ấn lên tim mình, nơi này rất đau.

Tiểu Mai mím môi an ủi: “Tiểu thư, cô trăm ngàn lần không nên cam chịu, buồn bã, cô phải lạc sống lạc quan hơn, như vậy Mạc tiên sinh mới có thể thưởng thức cô, trở lại bên cạnh cô. Còn An Noãn, cô ta chỉ dùng sắc đẹp mê hoặc Mạc tiên sinh, chờ Mạc tiên sinh chơi xong, chán ghét , nhất định sẽ trở về ngài bên cạnh cô.”

“Rồi trở về cũng dơ bẩn, bị con tiện nhân chơi đến dơ bẩn.”

“Tiểu thư, cô chấp nhận để An Noãn khi dễ mình như vậy sao?”

Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, hung hăng nói: “Hiện tại, tim của Mạc Trọng Huy đang trên người cô ta, chờ anh ấy chơi xong, cô ta cũng sẽ giống như tôi, bị vứt bỏ, bị quên lãng, cô ta nghĩ Mạc Trọng Huy có thể giống Thường Tử Phi sao, một lòng một dạ với.”

“Tiểu thư nói rất đúng, Mạc tiên sinh hiện tại chỉ nhất thời sủng ái cô ta, bị tướng mạo xinh đẹp của cô ta mê hoặc, chờ khi hết cảm giác mới mẻ, cô ta cũng không là cái gì.”

“Xinh đẹp?” Chân mày Hà Tư Kỳ nhướng lên.

Người hầu vội vàng sửa lời nói: “Không, không, cô ta không xinh đẹp, so với Hà tiểu thư, An Noãn quả thực là xấu xí, gương mặt cũng xấu xí. Thật không biết Mạc tiên sinh nhìn trúng điểm nào của cô ta?”

Hà Tư Kỳ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tính cách của cô ta rất giống chị tôi, tự cho mình thiện lương, kỳ thật chỉ là một người yếu đuối.”

“Khó trách Mạc tiên sinh coi trọng cô ta như thế, thì ra là ở trên người cô ta thấy được bóng dáng của Hà đại tiểu thư, bất quá cũng chỉ là thế thân mà thôi, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”

Hà Tư Kỳ đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, thản nhiên nói: “Tôi không thu thập được cô ta, cũng sẽ có người khác làm thay, đứa bé trong bụng tôi tốt xấu vẫn là con cháu của Mạc gia, cô ta nghĩ người của Mạc gia sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta?”

“Hà tiểu thư, cô muốn đem chuyện này nói với Mạc đại lão gia?”

“Về phía Mạc lão gia sẽ tự động biết tin, không cần chúng ra phải nói.”

Hà Tư Kỳ giơ cao khóe môi, cô cơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạc lão gia. An Noãn, chúng ta chờ coi, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ .

--

Ở Bắc Kinh lão gia tử, quả thật đã nhận được tin tức, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, rất bình tĩnh hỏi,“Nghe nói đứa nhỏ trong bụng Tư Kỳ đã mất? Nghe nói bị một người phụ nữ làm ra, đây là có chuyện gì?”

Mạc Trọng Huy gặp đủ chuyện phiền toái , tức giận nói: “Đứa nhỏ không còn, ông nên cao hứng mới đúng, dù sao ông cũng không đồng ý cho Hà Tư Kỳ bước vào cửa Mạc gia.”

“Cháu nói đúng, đứa nhỏ không còn rất hợp với ý ta. Chuyện hiện tại ta quan tâm là, rốt cuộc người phụ nữ nào cò can đảm như vậy, ở trước mặt của cháu làm ra chuyện đó.”

Mạc Trọng Huy tâm hơi nhảy lên, lập tức không kiên nhẫn nói: “Đứa nhỏ không còn, là Hà Tư Kỳ chính mình làm mất, là cảm xúc cô ấy không ổn định làm cho sanh non, không có bất kỳ quan hệ nào với người khác.”

“Được, ta đã biết, chuyện này liền như vậy quên đi, khi nào cháu mới chịu về Bắc Kinh?”

“Tạm thời sẽ không. Gia gia, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm, lần sau sẽ gọi lại.”

Mạc Trọng Huy không đợi kia đầu nói xong, trực tiếp chặt đứt điện thoại.

Điện thoại kia đầu, Mạc lão gia tử đã chủ động lui từng bước, xú tiểu tử này còn không theo bậc thang đi xuống.

Mạc Lão gia tử gọi quản gia hô qua đến, phân phó nói: “Cậu đi tra một chút, xú tiểu tử kia đang làm cái gì ở Giang thành? Có cái gì đáng giá hắn lưu luyến ? Ngay cả nhà cũng không muốn về. Tư Kỳ sanh non, cũng không đơn giản như vậy, tất cả đều tra hết.”

Đường Tĩnh Vi nghe được tin tức Hà Tư Kỳ sanh non, kích động chạy đi tìm Mạc lão gia, lớn tiếng chất vấn: “Ba, Tư Kỳ sanh non có phải là ba làm hay không?”

Mạc lão gia tử hung hăng liếc bà một cái, kêu rên: “Ta có tàn nhẫn như vậy sao? Ngay cả tôn tử của chính mình cũng không buông tha?”

“Không phải ba còn có thể là ai, ai có thể ở trong địa bàn của Huy nhi làm thương tổn Tư Kỳ?”

“Theo như hắn nói, là cảm xúc Tư Kỳ không ổn định làm cho sanh non, nguyên nhân cụ thể ta đã phái người đi thăm dò.”

Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, cảm khái nói: “Ba, chị em Tư Nghiên, Tư Kỳ đều là mệnh khổ, chúng ta nhìn chúng lớn lên, Tư Nghiên cũng đã đi rồi, Tư Kỳ còn sống, nếu Huy nhi thích, sẽ thanh toàn bọn họ đi.”

“Con nói bậy bạ gì đó, Hà Tư Kỳ là cái gì dạng phụ nữ gì con còn không rõ ràng sao?”

Đường Tĩnh Vi nhấp mím môi quát: “Cho dù Tư Kỳ có tâm cơ, nhưng Tư Nghiên thực đơn thuần thực thiện lương a, vì sao năm đó ba lại phản đối? Nếu không phải là tại ba, Huy nhi sẽ không rời nhà lâu như vậy.”

“Là con của con không có tiền tiền đồ, lại nhiều lần vi phạm của ý nguyện của ta, được rồi, ta không muốn nhắc lại chuyện trước kia, con đi ra ngoài trước đi, đừng luôn hô to gọi nhỏ, có ** phân.”

--

Mạc Trọng Huy gần đây rất phiền muộn , sau khi từ bệnh viện náo loạn một trận, An Noãn tỏ thái độ hờ hững với anh, chỉ cần thoáng thấy anh đang tới gần cô, An Noãn liền lui rất xa, hiển nhiên coi anh như ma quỷ dã thú.

Cuộc sống mỗi ngày của cô thực đơn điệu, cũng không ra khỏi phòng, phần lớn thời gian chỉ ngồi ở ban công phơi nắng ngẩn người, ngay cả một ngày ba bữa đều là người hầu đưa đến trong phòng, có đôi khi còn lại là Mạc Trọng Huy tự mình đưa đến. Cô ăn rất ít, mặc dù trước kia cô thích nhất là ăn đồ ăn, cô cũng chỉ là ăn hai ba miếng là bỏ xuống.

Tối nay, Mạc Trọng Huy đưa bữa tối cho cô, vừa vào phòng cô thấy điện thoại di động của cô đang reo, An Noãn rõ ràng nghe được, nhưng không có tiếp nghe, vẫn ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn bầu trời bên ngoài đầy sao.

Mạc Trọng Huy không tiếng động thở dài, cầm di động đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: Điện thoại của em.”

An Noãn nhận di động, thấy La Hiểu Yến gọi tới, nàng do dự vẫn ấn hạ nghe.

Giọng La Hiểu Yến ở đầu dây bên kia vang lên giải thích với cô: “Noãn Noãn, lần trước chị nổi giận với em, là chị không đúng, em đừng giận chị có được không?”

An Noãn thản nhiên trả lời: “Em không trách chị, chị nói đúng, chuyện của em còn chưa tự mình xử lý xong, không có quyền đi quản người khác.”

“Noãn Noãn, em nói lời này ý nghĩa em còn giận chị, chị thừa nhận hôm đó là chị không tốt, bằng không như vậy, ngày mai chị mời em ăn cơm, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?”

“Ngày mai em không rảnh.” An Noãn quyết đoán cự tuyệt.

Đầu dây bên kia bắt đầu nóng nảy: “Noãn Noãn, em còn tại giận chị, xin em, chị thật sự biết sai rồi, nể tình chúng ra quen biết nhiều năm, đừng giận chị được không?”

“Em thật sự không tức giận, chị nghĩ nhiều rồi.”

“Không tức giận thì đồng ý ngày mai đi ăn cơm dạo phố với chị.”

An Noãn cuối cùng không lay chuyển được cô, liền đồng ý.

--

Gác điện thoại, Mạc Trọng Huy đã đem đồ ăn đến trước mặt cô.

“Hôm nay nhà bếp làm món tôm rim em thích nhất, nếm thử hương vị thế nào?”

An Noãn cxoay đầu, không chút để ý nói: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn.”

Mạc Trọng Huy rất kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua cho em.”

“Cái gì cũng không muốn ăn, đừng khó khăn.”

Mạc Trọng Huy mày hơi hơi súc súc, cúi đầu nói: “Người hầu nói bữa trưa hôm nay em cũng ăn không nhiều.”

“Gần đây không có gì khẩu vị, đem đồ ăn đem đi đi, tôi ngửi thấy liền muốn ói.”

Mạc Trọng Huy giật mình hỏi: “Không phải là mang thai chứ?”

An Noãn mắt lạnh đảo qua đi, tức giận nói: “Sẽ không, tôi đã uống thuốc.”

Anh im lặng, ngẫm lại mình thực buồn cười, An Noãn sẽ vì anh sinh đứa nhỏ, quả thực là mơ mộng hão huyền.

“Ăn bánh ngọt không?”

“Không ăn.”

“Uống trà?”

“Không.”

“Đản thát (stli: không biết món này món gì haizz) nhé, trước kia em rất thích ăn.”

An Noãn không còn kiên nhẫn, cô đứng lên, hướng về phía anh quát: “Anh nói đều là những thứ trước kia tôi thích ăn , hiện tại toàn bộ đều không thích, con người có thể thay đổi khẩu vị, tựa như tình yêu, không phải không bao giờ thay đổi.”

An Noãn rống xong chạy tới bên giường, trực tiếp chui vào giường lớn.

Mạc Trọng Huy cũng không rời đi, giống như cô, ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ.

Không phải tình yêu không bao giờ thay đổi, anh đã sớm cảm nhận được, tình yêu của An Noãn đối với anh đã sớm bị thương tổn mất đi. Anh cơ hồ không còn nhớ được, bộ dáng của cô năm đó khi yêu anh, đã quên mất bộ dáng cô khi một lòng theo đuổi anh, đã quên bộ dáng khi cô còn là thiên kim thị trưởng ép buộc anh.

Anh bỏ lỡ rất nhiều, hối hận cũng rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment