Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 75

“Tôi muốn mượn anh tiền, một trăm ngàn.”

Nháy mắt sắc mặt Mạc Trọng Huy trở nên xanh mét, con ngươi sâu thẳm híp lại như báo hiệu một trần cuồng phong sắp tới.

“Mạc Trọng Huy, cho tôi mượn một trăm ngàn được không, tôi cũng bất đắc dĩ, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh kêu tôi đi hướng đông tôi tuyệt không đi hướng tây......”

Anh nắm chặt cằm của cô, ngắt ngang lời cầu xin của cô, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Đêm qua là thật tâm chúc mừng sinh nhật cho anh, hay chỉ là dụ dỗ anh?”

An Noãn giật mình.

“Nói thật!”

“Tôi không biết đêm qua là sinh nhật của anh, tôi chỉ là......”

“An Noãn, em tốt nhất đừng nói nữa, anh sợ anh sẽ khống chế không được giết em.”

Mạc Trọng Huy hung hăng mắng một câu thô tục, mở cửa rời khỏi phòng ngủ. An Noãn nhìn bóng dáng anh phẩy tay áo bỏ đi, rất muốn đuổi theo, nhưng không có dũng khí.

Tối hôm đó, An Noãn ở phòng khách đợi anh rất lâu, từ hừng đông đợi cho tới trời tối, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn không có trở về. Thường gia gọi điện thoại không ngừng, chốc lát là Thường Bách gọi tới, chốc lát là Nghê Tuệ, ngay cả Giang Thiến Nhu cũng gọi đến vài lần. An Noãn sắp bị phiền đến chết mất.

Mấy ngày kế tiếp, Mạc Trọng Huy cũng không có xuất hiện. An Noãn gọi điện thoại cho anh, tắt máy. Rơi vào đường cùng cô gọi cho Trương Húc, Trương trợ lý nói với cô Mạc tiên sinh đã ra nước ngoài, một tháng sau mới trở về.

An Noãn không tin, chạy đến Thiên Đường tìm anh, Phan quản lí nói với cô, Mạc tiên sinh đã lâu không có tới. Cô lại chạy tới Mạc thị, nhưng bị bảo vệ trước đại sảnh ngăn cản lại. Ngay lúc An Noãn gần như tuyệt vọng, cô nhận được điện thoại của Thường Bách.

Bên kia đầu dây Thường Bách hưng phấn nói với cô: “Noãn Noãn, chuyện của Tử Phi chuyện giải quyết xong, không cần vay tiền của cháu nữa.”

An Noãn kinh hỉ quá độ, có chút khó có thể tin: “Chú Thường, chú nói thật? Không có gạt cháu?”

“Nha đầu ngốc, chú Thường đã khi nào lừa gạt cháu chưa. Tử Phi tìm được người của cục thuế vụ, cục trưởng cụa thuế vụ đúng lúc là bạn học của Tử Phi ở nước ngoài, cháu cũng biết loại chuyện này muốn nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, chỉ cần có người chịu giúp, tất cả đều có thể giải quyết.”

An Noãn thở phào một hơi: “Thật tốt quá.”

“Noãn Noãn, chuyện lần này mặc kệ có phải là cháu giúp hay không, chú Thường vẫn muốn cám ơn cháu, ngày nào đó có rảnh lại đây ăn bữa cơm, dì Nghê cũng muốn gặp mặt cám ơn cháu.”

An Noãn không chút để ý đồng ý. Xã hội này chính là như vậy, dù nhiều người cũng giải quyết không được vấn đề, nhưng có người chỉ cần một câu nói, thậm chí là một cú điện thoại, cũng có thể giải quyết được một cách dễ dàng.

An Noãn từ Mạc thị đi ra, một mình bồi hồi trên đường cái đông đúc, khi cô ở thời điểm bất lực, Mạc Trọng Huy vẫn lựa chọn vứt bỏ cô, tránh né cô. Năm đó cô bị đưa vào ngục giam, ở thời điểm đen tối bất lực đó cũng nghĩ muốn nhìn thấy anh một lần, chẳng sợ sẽ nghe anh lừa gạt mình, nhưng có thể dễ chịu một chút. Nhưng Mạc Trọng Huy không có, anh cũng giống như lần này, biến mất không hình không bóng, làm cho cô hoài nghi anh chưa từng xuất hiện qua trong thế giới của mình, anh sủng ái cô chỉ là hư ảo như trong mơ.

--

Trên tầng cao nhất của Mạc thị, Mạc Trọng Huy đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bóng dáng An Noãn thất hồn lạc phách rời đi.

Trương Húc đứng ở bên cạnh anh, biểu tình nghiêm túc bẩm báo: “Chuyện của tập đoàn Phi Vũ đã làm việc với cục thuế vụ, nguy cơ của Thường Tử Phi đã giải trừ.”

Thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy vẫn đứng yên, nhìn không ra biểu tình của anh.

“Mấy ngày nay An tiểu thư tìm anh ở khắp nơi, Phan quản lí nói cô ấy đến Thiên Đường vài lần, bảo vệ nói cô ấy đã tới Mạc thị mấy lần.”

Tay Mạc Trọng Huy xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

“Mạc tiên sinh, sao anh không nói với cô ấy là anh cứu Thường Tử Phi?”

Mạc Trọng Huy xoay người, lạnh lùng liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy cô biết sẽ cảm kích tôi sao?”

“An tiểu thư là người tri ân báo đáp, người của Thường gia từng đối với cô ấy như vậy, cô ấy vẫn liều lĩnh giúp Thường Tử Phi.”

Mạc Trọng Huy cười lạnh: “Liều lĩnh, Trương trợ lý, cậu thật đúng là càng ngày cái gì cũng có thể nói.”

Trương Húc nhìn biểu tình âm trầm trên mặt Mạc Trọng Huy sợ tới mức không biết làm sao.

“Cô ấy đối với bất luận kẻ nào đều là thiện lương, ngoại trừ tôi.”

Mạc Trọng Huy tự giễu nói, lập tức đi ra thang máy. Trương Húc đi theo phía sau anh, trong lòng nhịn không được oán thầm: Còn không phải anh từng hung hăng tổn thương trái tim của người ta sao.

Nhiều năm trước kia, người trong lòng cô yêu nhất chính là Mạc Trọng Huy, nhiều năm về sau, phần tình yêu sớm chuyển hóa thành hận, chôn sâu đáy lòng.

--

Nguy cơ của tập đoàn Phi Vũ đã được giải trừ, Thường Tử Phi lại trở về trạng thái hăng hái của ngày xưa, nhưng nhiều chuyện tình phải cần được xử lý, anh trở nên rất bận rộn.

Trong lòng Nghê Tuệ cao hứng, nghĩ ở nhà làm một bữa tiệc nhỏ, người một nhà cùng nhau tụ họp. Lúc này, mỗi một thành viên trong nhà cơ hồ đều ra công ra sức.

Bô do dự có nên mời An Noãn hay không, Thường Bách tự nhiên là đồng ý, lớn tiếng nói: “Tuy rằng Noãn Noãn không giúp đỡ được gì, nhưng con bé cũng có lòng, cũng nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm của mọi người.”

Giang Thiến Nhu kéo Nghê Tuệ kéo sang một bên, ở bên tai bà nhỏ giọng nói: “Mẹ, trăm ngàn lầnkhông thể mời An Noãn nha, vạn nhất để Tử Phi biết do An Noãn cho mượn một ngàn năm trăm vạn, bất luận như thế nào anh ấy cũng không chấp nhận được.”

Nghê Tuệ nhíu mày, bà biết Giang Thiến Nhu nói có lý, nhưng trong lòng bà vẫn cảm kích An Noãn, hoạn nạn gặp chân tình lời này nói một chút không giả.

“Được rồi, lần này sẽ không mời, hôm khác mẹ mới cô ta ăn cơm sau.”

Trong nhà vẫn là Nghê Tuệ làm chủ, Thường Bách chỉ có thể đem phẫn nộ giấu ở trong lòng.

--

Thường Tử Phi bận trăm công ngàn việc không có thời gian về nhà ăn cơm, mấy ngày nay tuy rằng bận, nhưng khí sắc của anh nhìn rất tốt.

Giang Thiến Nhu nghe được tiếng ô tô, liền chạy ra nghênh đón, hai người tay trong tay cùng nhau đi vào biệt thự, nhìn qua thân mật nói không nên lời.

Ngay cả Thường Tử Hinh cũng nhịn không được trêu ghẹo: “Chậc chậc, hai người làm chuyện người lớn trước mặt con gái chưa chồng như em thật không có đạo dức nha.”

Giang Thiến Nhu thẹn thùng cọ quậy trong lòng Thường Tử Phi.

“Tử Hinh, em đừng chê cười chúng tôi, mặt cô da bạc.” Trong giọng nói tràn đầy sủng nịch.

Nghê Tuệ từ phòng bếp đi ra, nhìn một màn này, trong lòng xúc động muốn rơi nước mắt. Trải qua sự tình lần này, không biết vì sao, trong lòng bà luôn nghĩ đến An Noãn, nghĩ đến bộ dáng cô lẻ loi một mình, nghĩ đến bộ dáng cô bị Mạc Trọng Huy khi dễ.

Than nhẹ một hơi, bà mở miệng: “Lại đây ăn cơm đi, đồ ăn đã được dọn lên bàn.”

Người một nhà vây quanh bàn tròn, Nghê Tuệ làm rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là thức ăn Thường Tử Phi thích nhất.

Giang Thiến Nhu không ngừng gắp thức ăn cho Thường Tử Phi, ôn nhu nói: “Anh ăn nhiều một chút, mấy ngày này anh vất vả rồi.”

“Ước ước, ba mẹ hai người xem, anh và chị dâu rất ân ái, con xem nha, ngày hai người được bồng cháu nội nhất định là không xa.”

Thường Tử Phi một tay ôm bả vai Giang Thiến Nhu, còn thật sự nói: “Chúng ta đang cố gắng.”

Trong lòng Nghê Tuệ có bao nhiêu xúc động, cùng mọi người dùng bữa, thản nhiên nói câu: “Chuyện bồng cháu không vội, hiện tại việc quan trọng nhất là trước đem công ty ổn định lại, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”

“Mẹ, ngươi yên tâm, công ty tất cả đã ổn định. Đã trải qua nguy cơ lần này, con cũng xem đã hiểu rất nhiều, Thiến Nhu trong lúc con khó khăn nhất, cũng không rời không bỏ con, sau này con sẽ thương cô yêu cô chiếu cố cô ấy gấp bội.”

Nghê Tuệ giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng.

--

Gần đây An Noãn luôn tăng ca, Mạc Trọng Huy không ở nhà, cô thực tự do, mỗi ngày đều ở quán cà phê đến tối mới về nhà, giống như chỉ có làm việc như vậy, ngày ngày trãi qua rất thoải mái.

Trong nhà người hầu oán giận: “An tiểu thư, mỗi ngày chúng tôi đều làm thức ăn mà cô thích nhất chờ cô về nhà, nhưng ngày nào cô trở về cũng không ăn.”

An Noãn ngây ngốc cười: “Về sau tôi muốn về nhà ăn cơm, sẽ gọi điện thoại nói, nếu tôi không gọi điện thoại về, các người cũng đừng nấu cơm phần tôi.”

“Khó mà làm được, Mạc tiên sinh nói, mặc kệ cô có trở về hay không, mỗi ngày đều phải làm tốt thức ăn. Mạc tiên sinh thật đúng là thương cô, anh ấy sợ cô đói bụng. Nói trở lại, Mạc tiên sinh đi công tác đã lâu, khi nào thì trở về?”

An Noãn lắc lắc đầu, đạm cười nói: “Tôi cũng không biết, có khi không bao giờ trở lại nữa.”

Người hầu còn muốn nói cái gì, An Noãn đã lên lầu.

Từ phòng tắm đi ra, cô nhìn mình trong gương khuôn mặt tái nhợt, đã quên bao lâu không có bảo dưỡng tốt. Có người nói phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, nhất định phải bảo dưỡng cho thật tốt, bằng không sẽ già rất mau. An Noãn vỗ vỗ mặt mình, khuôn mặt của cô cho tới bây giờ cũng chưa được chăm sóc tốt.

Gần đây luôn mất ngủ, quần thâm quanh mặt thật đậm, khí sắc cũng không tốt. Ở trong ngăn kéo cô tìm được hộp kem, là Lương Mộ Tình đưa cho cô, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn cất lại vào trong. Phụ nữ vì trang điểm vì muốn cho người đàn ông của mình xem còn cô trang điểm vì ai đâu.

Lương Mộ Tình nói cô, hai mươi sáu tuổi, là thời điểm phụ nữ đẹp nhất, nếu như qua rồi thì sẽ già đi rất nhanh. An Noãn ngẫm lại cũng đúng, không có ước hội, không có giao tế, cuộc sống đơn điệu, ngày hư không.

Có đôi khi nằm ở trên giường, cô thường hỏi chính mình, có thể cứ như vậy chậm rãi già đi, bình yên qua ngày. Có lẽ cũng do cô suy nghĩ quá nhiều, mới luôn mất ngủ.

--

Rạng sáng, An Noãn bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô không biết giờ này ai gọi điện thoại cho cô. Nhìn thấy dãy số xa lạ, An Noãn nghi hoặc bấm nghe.

Bên kia đầu dây rất ồn, chỉ nghe giọng đàn ông đang khẩn trương vang lên: “An tiểu thư, xin chào, tôi là nhân viên của Thiên Đường, hiện tại mời cô đến đây một chuyến, La Hiểu Yến cô ấy muốn tự sát.”

Sau khi nghe điện thoại xong, An Noãn cũng không biết mình làm sao mặc xong quần áo, lái xe đến Thiên Đường.

Đại sảnh của Thiên Đường có rất nhiều người, trên vũ đài La Hiểu Yến cầm một con dao nhỏ nhắm ngay cổ mình, bệnh tâm thần gào thét: “Kêu Phan Bình tới gặp tôi, tôi muốn gặp Phan Bình.”

An Noãn chen lấn qua khỏi đám người, đi đến trước mặt, giọng sợ hãi mà run run: “Hiểu Yến, em là An Noãn, chị bỏ dao xuống trước đi, chúng ta có chuyện nói sau.”

“An Noãn, chị không cần với nói chuyện em, chị muốn gặp Phan Bình. Chị muốn anh chính miệng trả lời chi, rốt cuộc chị có gì không tốt, anh ta muốn khai trừ chị, vựt bỏ chị, hiện tại ngay cả gặp cũng không chịu gặp chị.”

Người xung quanh đều cảm khái, nhưng cũng như đang xem kịch.

“Hiểu Yến, chị buông dao xuống trước đi, chúng ta cùng nhau gọi điện thoại cho Phan quản lý được không?”

“Vô dụng, anh ấy không chịu nghe điện thoại của chị, không trở lời tin nhắn của chị.”

Đúng lúc này, trong đám người có người hô lên ‘Phan quản lí đến đây’, quần chúng vây quanh xem tản ra chừa một con đường nhỏ cho anh ta đi ra, sắc mặt Phan Bình ngưng trọng tiêu sái ở trước bước tới, phía sau đi theo mười mấy người bảo vệ, khí thế làm người ta sợ hãi.

Phan Bình không thấy An Noãn, sắc mặt không hờn giận nhìn người phụ nữ đang điên cuồng trên vũ đài, lạnh lùng lên tiếng: “La Hiểu Yến, bỏ dao xuống, đến văn phòng của tôi nói chuyện.”

“Không, chúng ta nói chuyện ở đây. Anh nói cho em biết, vì sao muốn khai trừ em, em ở Thiên Đường làm việc rất tốt.”

Phan Bình không trả lời.

La Hiểu Yến từng bước ép sát: “Vì sao vứt bỏ em? Em đối với anh tốt như vậy, vì sao nhẫn tâm vứt bỏ em?”

Trong đám người ‘Xuy’ một tiếng.

An Noãn nghe được phía sau có người ở nói: “Phan quản lí vẫn luôn chơi đùa với phụ nữ như vậy, thật đúng là tự tìm phiền toái rước vào người.”

“Phan Bình, anh nói cho em biết, rốt cuộc em có chỗ nào làm không tốt, em sẽ sửa.”

“Cô rất tốt, tôi cũng rất thích cô, cô bỏ dao xuống trước, chúng ta nói chuyện sau được không.”

La Hiểu Yến cũng không vì sở động, rống giận: “Anh nói dối, anh gạt em, anh nói anh chán ghét em, hiện tại anh chỉ muốn dụ dỗ em.”

La Hiểu Yến kích động dao nhỏ đã cắt một đường ở cổ, máu tươi chảy ròng.

An Noãn sợ tới mức sẽ vọt lên trên đài, Phan Bình mới chú ý tới cô, giữ cánh tay cô lại nói: “An tiểu thư, bình tĩnh.”

“Cô ấy đã làm mình bị thương, anh kêu tôi làm sao bình tĩnh.”

La Hiểu Yến đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài: “Noãn Noãn, cuối cùng xem như chị cũng hiểu được, đàn ông đều giống nhau, vô tâm vô phế. Rốt cuộc, người khẩn trương vì chị lo lắng cho chị cũng chỉ có em. Thực xin lỗi, trước kia chị không có nghe lời khuyên của em, lại yêu một người không nên yêu. Chị rất thống khổ, thật sự rất thống khổ, nếu chết đi thì sẽ không con đau đớn như vậy.”

An Noãn nhìn đến phía sau vũ đài thấy gương mặt phóng đại của Vương Gia Dật, anh lặng lẽ, thật cẩn thận, từng bước một bước về phía La Hiểu Yến. Phía sau đám người một mảnh huyên náo, mọi người đều muốn dời đi lực chú ý của La Hiểu Yến.

“Cô gái, đừng dại dột, vì đàn ông không đáng.”

“Cô gái, trân trọng sinh mạng của bản thân mình, cô còn rất trẻ.”

“......”

Máu La Hiểu Yến chảy càng nhiều, sắc mặt của cô ta cũng trở nên trắng bệch.

“Phan Bình, em chết, anh mới có thể vĩnh viễn nhớ đến em.”

Đúng lúc này, Vương Gia Dật từ phía sau của La Hiểu Yến lấy con dao nhỏ trên tay cô ta. Phan Bình vội vàng chạy lên ôm lấy thân thể cô ta đang trượt xuống.

Xe cứu thương sớm chờ ở bên ngoài, Phan Bình dẫn đầu ôm La Hiểu Yến lên xe. An Noãn nhìn về phía Vương Gia Dật, Vương Gia Dật đạm cười nhún vai: “Tôi sẽ không đi, cô ấy không muốn nhìn thấy tôi.”

An Noãn cũng không có nói gì, chạy nhanh lên xe cứu thương.

--

Phòng cấp cứu của bệnh viện, vẻ mặt bác sĩ khẩn trương từ bên trong đi ra, nghiêm túc nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện tại nhu cầu cấp bách là truyền máu, nhưng kho máu AB của bệnh viện khan hiếm, nếu đợi đưa từ bệnh viện khác đến đây chỉ sợ không còn kịp, người nhà bệnh nhân ở đây có ai là nhóm máu AB không?”

“Là tôi, tôi là nhóm máu AB.” An Noãn khẩn trương trả lời.

Phan Bình ở một bên nhướng mày, còn thật sự nói: “An tiểu thư, cô không thể, bác sĩ, tôi là nhóm máu O, lấy máu của tôi đi.”

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng tôi đề nghị lấy cùng nhóm máu.”

“Bác sĩ, lấy của tôi, bao nhiêu cũng có thể, thân thể của tôi rất tốt, rất ít bệnh tật.”

Thầy thuốc gật gật đầu, một bên hộ lý vội vàng nói: “Tiểu thư, xin mời theo tôi.”

An Noãn rút 500cc máu, cô suy yếu nói với hộ lý: “Cô hộ lý, không sao, nếu còn cần có thể lấy thêm của tôi, sức khỏe của tôi rất tốt.”

Hộ lý cười cười nói: “Tiểu thư, sắc mặt cô rất kém, chỉ sợ rút thêm một chút, cô sẽ té xỉu. Cô vẫn nên nghỉ ngơi đi, chúng tôi còn có cách khác.”

Phan Bình rất cảm kích nói với An Noãn: “An tiểu thư, lúc này làm phiền cô.”

Anh ta đem La Hiểu Yến hại thành như vậy, sắc mặt An Noãn tự nhiên không hoà nhã với anh ta.

“Phan quản lí, anh cũng không cần khách khí như vậy, La Hiểu Yến là bạn thân nhất của tôi.”

Phan Bình cảm tính nói: “Cô ấy có người bạn tốt như cô, tôi vui dùm cho cô ấy.”

“Nhưng tôi lại thấy khác, từ khi cô ấy quen biết anh chỉ cảm thấy đau khổ.”

An Noãn lạnh lùng nói xong, xoay người đi vào phòng bệnh của La Hiểu Yến.

Phan Bình hít sâu một hơi, lúc này cảm thấy may mắn, Mạc tiên sinh hiện giờ đang ở nước ngoài nghỉ phép, anh ta không dám kinh động anh, chờ Mạc tiên sinh về nước, phỏng chừng sẽ chết chắc.

--

Sáng sớm hôm sau, La Hiểu Yến tỉnh lại, An Noãn vẫn bồi ở bên giường cô ta, Phan Bình và hộ lý đều đề nghị cô nghỉ ngơi, nhưng An Noãn thủy chung vẫn nắm chặt tay La Hiểu Yến, cô sợ La Hiểu Yến tỉnh lại sẽ kích động.

“Noãn Noãn, lại là em, mỗi lần chị gặp chuyện, mở mắt tỉnh lại người thứ nhất nhìn thấy luôn là em. Nhưng chị lại làm em đau lòng, em có hận chị không?”

An Noãn nhẹ nhàng vuốt gương mặt đang tái nhợt của cô ta, đau lòng nói: “Nếu em hận của chị đã không đến đây, chị rõ ràng lớn hơn em, nhưng ngược lại vì sao luôn làm cho em lo lắng.”

“Thực xin lỗi, là chị vô dụng, một lần lại một lần vì đàn ông luẩn quẩn trong lòng. Mạng này của chị cũng thật lớn, xém chết vài lần nhưng vẫn còn nằm đây.”

“Bởi vậy chị càng nên phải sống tốt hơn, vì chính mình mà sống.”

Tấm mắt La Hiểu Yến luôn hướng về cửa ra vào, An Noãn biết cô đang đợi cái gì, thản nhiên nói: “Phan quản lí đã ở đây cả đêm, hiện tại anh ta ra ngoài mua bữa sáng.”

An Noãn vừa mới dứt lời, Phan Bình liền vào được, trong tay mang theo rất nhiều đồ ăn sáng.

“Hiểu Yến, em đút chị ăn.”

An Noãn bưng chén cháo lên định đút cô ta ăn.

Phan Bình đoạt lại từ trên tay cô, khách khí nói: “An tiểu thư, chuyện này cứ để tôi, đêm qua cô đã rút 500cc máu, còn chưa nghỉ ngơi, cô ăn sáng trước, sau đó tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.”

La Hiểu Yến kích động ngồi dậy: “Anh nói cái gì, An Noãn rút nhiều máu như vậy.”

“Đêm qua đến đây, kho máu AB của bệnh viện đã hết, An tiểu thư hiến máu cho cô.”

La Hiểu Yến càng kích động: “Noãn Noãn, sao em có thể làm vậy? Em suy yếu như vậy, sao còn rút đi nhiều máu, khó trách mặt mũi em trắng bệch.”

An Noãn cố gắng xả ra vẻ tươi cười: “Hiểu Yến, đừng lo lắng, hiến máu có thể giúp thân thể khỏe mạnh, chị nhìn em, đâu có chuyện gì.”

An Noãn cùng La Hiểu Yến ăn bữa sáng, quả thật là đói bụng.

La Hiểu Yến kêu cô trở về nghỉ ngơi, An Noãn chết sống muốn ở bệnh viện bồi cô ta.

“Em yên tâm, chị sẽ không àm chuyện điên rồ nữa.”

An Noãn vẫn không nghe: “Em nhất định phải ở đây với chị, cho đến khi chị xuất viện.”

Trải qua quá nhiều sống hay chết, An Noãn muốn quý trọng mỗi người bên cạnh mình.

La Hiểu Yến không có biện pháp, chỉ có thể kêu cô ghé vào đầu giường nghỉ ngơi một lát.
Bình Luận (0)
Comment