Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 86

JM tập đoàn kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới được sáng lập từ năm 1940, lấy chữ cái đầu của tên hai người thành lập đặt tên cho tập đoàn. Từ khi thành lập tới nay, đã hoàn thành hơn ván cái hạng mục thiết kế ở hơn 40 quốc gia, bao gồm những công trình kiến trúc cho chính phủ, khách sạn hàng đầu, bệnh viện, sân bay. Tổng công ty của JM được đặt tại Luân Đôn, Mĩ, Pháp, đến năm 2000 tổng bộ của JM ở Châu Á được đặt tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Năm trước, chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành Jack Johnson tuyên bố từ chức, và truyền lại cho con là Aaron Johnson làm CEO tân nhiệm. Tin tức vừa được đưa ra, khiến cho cả nước oanh động, người đàn ông này mới 33 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ như vậy, không biết có thể quản lý một tập đoàn khổng lồ như JM không.

Một năm thời gian, tổng giám đốc tân nhậm đã dùng hành động thực tế và thành tích để loại bỏ tất cả nghi ngờ của ban quản trị.

Luân Đôn - Anh quốc trong khoang hạng nhất trên máy bay, Hứa Vĩ Thần đến trước mặt An Noãn, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ mở miệng hỏi: “Cô nói thật cho tôi biết đi, cô đã làm gì anh ta, để anh ta tức giận đưa cô sung quân đến Trung Quốc, còn làm liên lụy đến tôi.”

An Noãn nhướng mắt, tức giận hừ nói: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng có làm bộ, ở Anh quốc anh cũng chỉ là một chủ nhiệm thiết kế sư, hiện tại điều anh đến khu vực Á Châu làm tổng giám đốc, đã được thăng đến mấy cấp.”

“An Noãn, tôi trịnh trọng nhắc nhở cô, gọi tôi là Ethan, hoặc sư phụ.”

An Noãn khinh thường trêu chọc: “Tôi còn chưa gọi anh là Vĩ ca đó! Giả quỷ dương!”

Hứa Vĩ Thần gõ nhẹ lên trán An Noãn: “Cái gì giả quỷ dương, thời ông nội của tôi đã di dân đến Anh quốc, nhà chúng tôi tổ tôn ba thế hệ đều nhận sự giáo dục ở Anh quốc, tôi có được thành tựu như ngày hôm nay không liên quan đến sự giáo dục ở Trung Quốc, bởi vậy đừng nói tôi là người Trung Quốc.”

An Noãn bĩu môi, lười quan tâm anh ta.

Hứa Vĩ Thần lại tiếp tục đề tài lúc nãy, cánh tay dài khoát lên vai An Noãn, biểu tình như rất quan tâm cô: “An Noãn, lễ tình nhân hôm đó rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Thật lòng mà nói, Aaron rất tốt với cô, sao cô lại không chấp nhận anh ta, có phải liên quan đến tiểu Jim hay không?”

An Noãn dừng một chút thản nhiên trả lời: “Không phải.”

“Vậy nguyên nhân là gì, cô nói đi, biết được lý do mới tìm được biện pháp giải quyết chứ, năm nay Aaron đã 34 tuổi.”

“Ừ, chính là nguyên nhân này, tôi ngại anh ấy quá lớn tuổi, sẽ có sự khác nhau.”

Hứa Vĩ Thần trề môi: “Tôi thật muốn bóp chết cô.”

“Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ một giấc.”

An Noãn nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Không thể không nói, thời gian quá thật sự rất nhanh, chỉ chớp mắt cô ở Anh quốc đã bốn năm, nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh của bốn năm này, đã trở thành kỷ niệm không thể quên.

Cô vừa đến Anh quốc, dùng thời gian một tháng mới thích ứng được khí hậu nơi đó. Cũng thời gian một tháng đó, để quá khứ lắng đọng lại.

Buông hết tất cả, cô bắt đầu tỉnh lại, mỗi ngày ngồi taxi đi đi thăm những công trình kiến trúc vĩ đại của Anh quốc, rất nhiều điều trước kia chỉ có thể thấy trong sách vở, hiện tại có thể tận mắt nhìn thấy, thậm chí có thể đi vào đi xem xét thật kỹ.

Biết Aaron là ở một đồ thư quán công cộng của Luân Đôn, An Noãn đã từng thấy đồ thư quán này được giới thiệu trên sách, hôm nay tận mắt nhìn thấy hoàn toàn bị sáng kiến của thiết kế sư làm cho rung động. Đứng ở bên ngoài đồ thư quán, cô khoa trương mở miệng tán thưởng. Vào trong cả một ngày, An Noãn mới lưu luyến rời khỏi đồ thư quán, cầm máy chụp hình chụp liên tục.

Trong lúc vô tình Aaron xuất hiện trong màn hình của cô, trong lòng An Noãn sợ hãi than, đàn ông Anh quốc đều soái như vậy sao?

Chỉ tiếc người đàn ông này rất không lễ phép, anh ta đen mặt đi tới đoạt máy chụp hình của cô, tự động xóa tất cả những tấm hình có mặt anh ta.

An Noãn vừa định mở miệng mắng to, người đàn ông đã tiếng Anh ngả ngớn hỏi cô: “Cô đang chụp hình của đồ thư quán, hay chụp hình tôi?”

An Noãn khinh thường nhìn anh, dùng mớ tiếng Anh sứt sẹo của mình nói: “Tôi thích kiến trúc ở đây, là anh xông vào màn ảnh của tôi, phá hủy cảnh chụp của tôi.”

Người đàn ông nhíu mày, tiếp tục dùng tiếng Anh hỏi: “Lý do thích?”

An Noãn sắp xếp lại từ ngữ trả lời: “Phong cảnh tự nhiên, lấy chủ đề bảo vệ môi trường, thiết kế sư đã chứng minh ý thức bảo vệ môi trường của mình, công trình kiến trúc này chẳng những chi phí thấp, hơn nữa làm cho người nhìn cảm thấy hoàn cảnh thật thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi ở bên trong giống như hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng tôi lại có chút không hiểu, hoa cỏ bao trùm nóc nhà có chết hay không?”

An Noãn thấy môi anh cong lên, tiếp theo lại dùng tiếng phổ thông lưu loát trả lời cô: “Nóc nhà có hệ thống dẫn nước, hệ thống này có thể loại bỏ mưa, còn có tác dụng cách nhiệt, nó bền chắc hơn so với nóc nhà truyền thống.”

An Noãn ngạc nhiên không phải vì sự chuyên nghiệp của anh, mà là anh nói tiếng phổ thông.

“Anh là người Trung Quốc?”

Người đàn ông khinh bỉ liếc mắt nhìn cô trả lời: “Mẹ tôi là người Trung Quốc.”

Phật nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại đổi lấy kiếp này một lần gặp thoáng qua, An Noãn nghĩ, hai lần ngẫu nhiên gặp nhau, có phải là duyên phận.

Lần thứ hai, An Noãn gặp anh là trên máy bay từ Luân Đôn đến New York, có một người rất kỳ quái dùng chỗ ngồi khoang hạng nhất đổi chỗ ở khoang phổ thông của cô, An Noãn liếc nhìn người đẹp bên cạnh liền hiểu được, An Noãn đi đến khoang hạng nhất vừa vặn đụng phải một người, mới đầu không nhận ra anh, nhưng khi anh nhướng mày nhìn cô làm cô nháy mắt nghĩ tới anh.

“Đúng lúc vậy, anh cũng đến New York?” An Noãn xấu hổ chào hỏi.

Người nọ rất lạnh đạm ‘Ừ’ một tiếng.

Cho đến khi đến New York, bọn họ cũng không nói gì nữa.

Ra khỏi sân bay, anh lịch sự hỏi cô: “Đi đâu? Tôi đưa cô một đoạn?”

“Không cần, tôi đến lễ trao giải kiến trúc sư quốc tế.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh, An Noãn vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải tới nhận giải, chỉ đến xem những kiến trúc sư mà tôi ngưỡng mộ.”

Mày người đàn ông giãn ra: “Lên xe đi, vừa lúc tiện đường, tiễn cô một đoạn.”

An Noãn cũng không khách khí lên xe.

Sau đó phát sinh một chuyện làm An Noãn rất kinh ngạc, người đàn ông này chính là kiến trúc sư đoạt giải bảo vệ môi trường Aaron Johnson, chủ tịch công ty thiết kế JM nổi tiếng khắp thế giới, An Noãn cơ hồ muốn ngất đi, có mấy công trình kiến trúc hiện đại nhất ở Anh quốc đều do anh thiết kế.

Lễ trao giải chấm dứt, người này cũng không có quên cô thản nhiên hỏi: “Về Luân Đôn sao? Cùng đi.”

An Noãn kích động cố xua tay: “Không cần không cần, anh ngồi khoang hạng nhất, tôi ở khoang phổ thông, anh có thể ký tên cho tôi không, tôi rất thích tác phẩm của anh.”

An Noãn lấy giấy viết trong túi ra nhìn anh bằng cái nhìn mong đợi. Người đàn ông nhận lấy tiêu sái viết tên và một dãy số.

“Lâm Dịch Xuyên, tên tiếng Trung của tôi, có hứng thú đến JM làm việc không?”

An Noãn bị dọa đến mơ hồ, kinh hỉ quá độ, bừng tỉnh hét lên như chỗ không người: “Thật sao? Hay anh đang nói đùa với tôi?”

Anh nhìn phản ứng của cô phản ứng nhướng mày không hiểu.

An Noãn bình tĩnh trở lại, có chút mất mát nói: “Tuy rằng tôi học đại học ngành kiến trúc, nhưng tôi chưa tốt nghiệp, hay là thôi đi.”

“Tôi cho cô một lần cơ hội để học tập.”

Giọng người đàn ông kiên định làm cho An Noãn dấy lên hy vọng một lần nữa.

Sau đó, An Noãn thuận lợi vào JM, theo Hứa Vĩ Thần.

Lúc ấy, Hứa Vĩ Thần là chủ nhiệm kiến trúc sư của JM, nhìn lý lịch An Noãn bỏ trống nhiều chỗ, anh chết sống không chịu thu nhận An Noãn. Bị Hứa Vĩ Thần ghét bỏ hơn nửa năm, quan hệ mới dịu lại.

--

An Noãn tỉnh lại, thấy Hứa Vĩ Thần còn đang xem tin tức.

An Noãn vỗ vai anh hỏi: “Còn mấy giờ nữa mới tới?”

“Nhanh, chắc hơn một giờ.” Hứa Vĩ Thần trả lời xong lại thần thần bí bí nói: “Cho cô xem tin tức này, chúng ta vừa đến Trung Quốc đã có một tin tức rất lớn.”

Hứa Vĩ Thần đem tờ báo đưa tới trước mặt An Noãn. Nhìn bóng dáng quen thuộc trên tờ báo, biểu tình trên mặt An Noãn nhất thời cứng đờ.

“Nội địa phú hào tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị đính hôn cùng con gái của trùm bất động sản ở Hongkong, không chừng chỉ người có thân phận địa vị như vậy mới xứng đôi với tổng giám đốc Mạc thị, cô biết Mạc thị không? Có quan hệ hợp tác rất tốt với JM của chúng ta, người trên ảnh này chính là tổng giám đốc Mạc thị, bốn năm trước tổng bộ của Mạc thị ở Giang thành, quán bar Thiên Đường cùng trung tâm thương mại Trăm Nhạc nổi tiếng nhất Giang thành đều do JM thiết kế. Người đàn ông này rất giống với Rừng già của cô, là thần thoại trong giới kinh doanh, bốn năm trước đột nhiên chuyển tổng bộ về Bắc Kinh, ngắn ngủn vài năm, trở thành xí nghiệp đứng đầu Trung Quốc về ngành sản xuất, kỳ hạ điền sản, khách sạn, trung tâm thương mại trải rộng cả nước. Cô có thể tưởng tượng, một người đàn ông thành công như vậy năm đó chỉ mới 33 tuổi? Anh ta còn nhỏ tuổi hơn so với Rừng già của cô.”

Nhìn biểu tình An Noãn ngốc ngạc, Hứa Vĩ Thần vỗ đầu cô: “Này, cô biết anh ta?”

An Noãn phục hồi tinh thần lại, đem tờ báo trả lại cho anh, thản nhiên trả lời: “Không biết.”

“Tôi đoán cô cũng sẽ không biết người như thế.” Hứa Vĩ Thần khinh bỉ nói: “Nhưng rất nhanh cô sẽ gặp được anh ta, Mạc thị có cái hạng mục khách sạn nghĩ dưỡng, mời JM chúng ta thiết kế.”

An Noãn đè trán cúi đầu nói: “Hạng mục này rất lớn tôi sẽ không tham gia.”

Hứa Vĩ Thần cười nói: “Cô là trợ lý của tôi, cô cho là cô có thể thoát được? Hai tháng kế tiếp, cô đừng mơ tưởng có được ngày thoải mái. Rừng già của cô không có ở đây, cô ở đó chờ tôi báo thù đi.”

Bọn họ rất nhanh đến Bắc Kinh, tổng giám đốc sự vụ sở Khương Lâm đến sân bay đón bọn họ.

Hứa Vĩ Thần bắt tay với anh ta giới thiệu An Noãn: “Trợ lý của tôi An tiểu thư.”

Người bên cạnh Hứa Vĩ Thần, lại từ tổng bộ đến, Khương Lâm không dám chậm trễ, thập phần khách khí bắt tay An Noãn. Lên xe đến khách sạn năm sao cao cấp, Khương tổng đã đặt phòng tổng thống cho bọn họ.

“An tiểu thư......” Khương Lâm ý vị thâm trường hỏi.

Cánh tay dài của Hứa Vĩ Thần kéo An Noãn vào trong lòng cười nói: “Cô ấy ở chung phòng với tôi cũng không sao.”

Khương Lâm nháy mắt hiểu được.

An Noãn nhướng mắt, hung hăng đá anh một cước.

Này người phụ nữ này ra tay luôn rất nặng, Hứa Vĩ Thần đau đến nhăn mặt, thừa dịp cô đi phía trước, anh thần thần bí bí nói với Khương Lâm: “Thật ra, An tiểu thư không phải bạn gái tôi, cô ấy là người phụ nữ của Aaron Johnson.”

Khương Lâm cả kinh ở đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến khi Hứa Vĩ Thần cùng An Noãn đi vào thang máy, anh ta mới hồi phục tinh thần.

Đến phòng, An Noãn trực tiếp đến giường nằm.

Hứa Vĩ Thần ở bên ngoài cùng Khương Lâm nói chuyện chốc lát, anh ta tất cung tất kính mời: “Hứa tổng, An tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, hai người......”

Hứa Vĩ Thần rất không nể tình ngắt lời anh ta: “Bữa tối sẽ không dùng, chúng tôi cần nghỉ ngơi, sáng mai đến công ty.”

“Tốt, sáng mai tôi chờ hai người ở cửa khách sạn. Tổng công ty đã chuẩn bị xe cho anh, ngày mai chìa khóa sẽ được đưa tới. An tiểu thư......”

Hứa Vĩ Thần cười nhạt: “Không cần chuẩn bị xe cho cô ấy, không bao lâu, cô ấy sẽ bị triệu về Luân Đôn, hiện tại cô ấy và Aaron đang cãi nhau, Aaron hết giận, sẽ không để cô ấy ở lại đây.”

Khương Lâm hiểu rõ gật gật đầu, anh ta vốn còn có chút hoài nghi, lúc này hoàn toàn tin.

Anh ta vốn nghĩ Hứa Vĩ Thần đã là nhân vật lớn, không nghĩ tới còn có một người lớn hơn nữa, Khương Lâm lau mồ hôi, về sau mọi sự đều phải thật cẩn thận.

--

Hứa Vĩ Thần và An Noãn ăn tại khách sạn, họ rất mệt mỏi.

“Khi nào dẫn tôi đến thăm nhà cô?”

Hứa Vĩ Thần thử hỏi, về quá khứ của An Noãn, ngay cả Aaron cũng không dám hỏi nhiều. Tính tình của cô bình thường không sao, nhưng khi hỏi đến những điều cô không muốn liền phát hỏa.

An Noãn ăn điểm tâm ngọt thản nhiên nói xong: “Tôi đã nói với các anh, tôi không cha không mẹ vô gia cư.”

“Thật đáng thương như vậy?” Hứa Vĩ Thần rõ ràng không tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, nói sang chuyện khác: “An Noãn, Rừng già có gọi điện thoại cho cô không?”

“Không có.” An Noãn lạnh lùng trả lời.

“Tôi gọi điện thoại cho anh ta báo tình hình một chút, cô không có ý kiến chứ?”

“Đó là chuyện của anh, không cần hỏi ý kiến tôi.”

Hứa Vĩ Thần thấy giọng điệu cô bình tĩnh liền tức giận, cầm lấy di động trực tiếp gọi vào dãy số của Lâm Dịch Xuyên.

Điện thoại vang một lúc lâu mới có người nghe, đầu bên kia nặng nề nói “hello”, Hứa Vĩ Thần chỉ biết giờ phút này tâm tình người đó thật không tốt. Bọn họ dùng tiếng Anh trao đổi, An Noãn không muốn nghe, không chút để ý ăn bánh ngọt.

Hứa Vĩ Thần nói chuyện với anh ta chốc lát, bỗng nhiên đem điện thoại đưa tới trước mặt An Noãn: “Anh ta muốn nói chuyện với cô.”

An Noãn sợ run hai giây, mới phản ứng lại, cầm điện thoại đặt ở bên tai, chất phác nói “hello”

“Hứa Vĩ Thần không khi dễ em chứ?”

An Noãn lắc đầu, lại nghĩ anh không thấy mới thản nhiên trả lời: “Không có.”

“Ừ, nếu anh ta khi dễ em nói cho anh biết.”

An Noãn nhìn Hứa Vĩ Thần, người này lại đang nhe răng trợn mắt cười với cô.

“Tốt, đã biết.”

An Noãn nói xong, hai người đều trầm mặc, hai người từng rất quen thuộc, bỗng nhiên trong lúc đó có loại cảm giác xa lạ nói không nên lời.

Qua thật lâu sau, bên kia đầu âm thanh hùng hậu mới mở miệng: “Jim muốn nói chuyện với em.”

An Noãn còn chưa kịp phản ứng, bên kia đầu âm thanh non nớt vang lên: “Mẹ nhỏ, khi nào mẹ trở về? Sớm nhớ mẹ.”

Giọng nói quen thuộc lại chân thành làm cho hốc mắt An Noãn hơi nóng lên: "Sớm, đã nói với con nhiều lần, là dì, lần sau không cho phép gọi loạn.”

“Dạ.” Bên kia đầu dây liền nhỏ giọng ủy khuất.

An Noãn có thể tưởng tượng bộ dáng của Sớm lúc này cười an ủi: “Hết bận sẽ về thăm con.”

Tiểu tử kia quấn quít lấy cô hàn huyên một hồi lâu, cho đến khi điện thoại bị Lâm Dịch Xuyên cướp đi: “Tiểu Jim phải ngủ trưa.”

“Tốt, gặp sau.”

Cô vừa nói xong, bên kia đầu ‘Phách’ treo điện thoại, giống như vẫn còn tức giận.

An Noãn trả điện thoại lại cho Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần nhìn cô đăm chiêu nói: “An Noãn, cô rất yêu Jim, nhất định không phải bởi vì Jim mới không chấp nhận Rừng già. Cô cũng không có nổi khổ gì, chẳng lẻ cô đã có người trong lòng. Trời ạ, người trong lòng cô không phải là tôi chứ? Rừng già sẽ giết tôi mất.”

An Noãn hung hăng liếc mắt, lười quan tâm, đứng dậy trở về phòng. Tắm rửa xong, cô lại không buồn ngủ, có lẽ trên máy bay đã ngủ rất nhiều, hoặc lệch múi giờ nên chưa thích ứng.

Rót cho mình ly rượu, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm của Bắc Kinh. Cho tới bây giờ cô cũng không biết Bắc Kinh náo nhiệt như vậy, người cũng rất nhiều, so với Anh quốc còn nhiều hơn, giống như người nhiều đến nổi hít thở cũng không thông.

Tiểu Jim là con của Lâm Dịch Xuyên, tên tiếng Trung là Lâm An Dương.

Rất khó tưởng tượng, mẹ của tiểu Jim là vũ nữ trong một quán bar, năm đó Lâm Dịch Xuyên bị người ta hãm hại, hạ dược, cùng vũ nữ này xảy ra quan hệ. Sau đó người phụ nữ này biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cho đến khi cô ta mang thai năm tháng, lớn bụng trở về tìm Lâm Dịch Xuyên. Lâm Dịch Xuyên cũng không phủ nhận, an bài chỗ ở cho vũ nữ này, phái chuyên gia hầu hạ. Cho đến khi chín tháng, người phụ nữ sinh non, sinh được con trai.

Khi đó, An Noãn đã ở JM hơn nửa năm. Cô nhớ rõ lúc Hứa Vĩ Thần đưa cô đến bệnh viện, đứa nhỏ vừa được sinh. Từ phòng sinh ôm ra, Lâm Dịch Xuyên trực tiếp lấy tóc của đứa bé đi xét nghiệm, kết quả Jim là con ruột của anh. Anh liền kêu người ôm đứa bé đi, chuyển bệnh viện khác quan sát.

Cho tới hôm nay An Noãn còn nhớ rõ, tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô vũ nữ kia.

Có lẽ lúc ban đầu cô ta tiếp cận Lâm Dịch Xuyên là có mục đích, nghĩ mẫu bằng tử quý. Nhưng An Noãn từng có đứa bé của mình, cô hiểu được một đứa bé đối với người mẹ quan trọng cỡ nào. Trơ mắt nhìn mẫu tử chia lìa, so với giết cô còn đáng sợ hơn.

Ngày đó, An Noãn thay người phụ nữ kia cầu tình, Lâm Dịch Xuyên lại hung hăng phát hỏa với cô, cô nhớ rõ đó là lần đầu tiên anh nổi giận với cô: “Em cảm thấy tôi sẽ cưới một vũ nữ đã từng hạ dược tôi để làm vợ sao, đứa nhỏ này là của tôi, tôi sẽ nuôi nấng, mà cô ta, không xứng làm mẹ con của tôi.”

Lâm Dịch Xuyên một khi quyết định, bình thường không ai dám khuyên bảo anh, An Noãn nếm thử một lần, lại thất bại. Sau đó, Lâm Dịch Xuyên dùng một số tiền rất lớn đuổi vũ nữ kia đi, ra lệnh cô ta vĩnh viễn không cho phép quay lại Anh quốc. Sau đó vũ nữ suy nghĩ thông suốt, cầm tiền chạy lấy người, người mẹ đáng thương này, chỉ thấy mặt đứa bé một lần, An Noãn nghĩ lại cảm thấy đau lòng.

Trong lúc Jim nằm viện quan sát, đều do An Noãn chăm sóc. Tiểu tử kia tuy là sinh non, nhưng sinh ra cũng không nhỏ, rất đáng yêu, cực kỳ chọc người trìu mến. Lâm Dịch Xuyên đặt tên tiếng Trung cho cục cưng là Lâm An Dương, An Noãn lén anh đặt nhủ danh cho đứa bé là Sớm.

Sau khi cục cưng xuất viện, Lâm Dịch Xuyên mời người chăm sóc đứa nhỏ. Tuy rằng như thế, mỗi ngày An Noãn vẫn đến thăm đứa nhỏ, cho dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian đến chơi đùa với cục cưng, có lẽ đây gọi là duyên phận.

Có lẽ An Noãn là người đầu tiên chăm sóc bé trong bệnh viện, Sớm rất quyến luyến cô, mỗi khi thấy An Noãn tan tầm đến thăm, tiểu tử kia liền chui vào lòng cô.

Được mười tháng, Sớm đã đi học, nhưng chỉ nghe hiểu tiếng phổ thông. Điều này làm cho Lâm Dịch Xuyên buồn bực. Hứa Vĩ Thần lại luôn châm ngòi, nói đứa nhỏ bị An Noãn làm hỏng rồi, thành người Trung Quốc nhỏ.

Sau một tuổi, chỉ cần công ty không có việc, An Noãn liền đem Sớm đến công ty, mới đầu Lâm Dịch Xuyên còn nhíu mày, sau thành thói quen, hoàn toàn dung túng cô.

Hiện tại, Sớm hơn ba tuổi, nói được một ít tiếng phổ thông, hỏi bé thích nhất ai, bé sẽ không chút do dự chỉ An Noãn. Có đôi khi nhìn Sớm vui vẻ, An Noãn sẽ nhớ tới con của cô, nếu còn sống, sẽ lớn hơn Sớm.

Hồi phục tinh thần cô dùng sức đè mi tâm, hôm nay có lẽ phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được. Trước kia chưa có Sớm, hầu như mỗi tối An Noãn đều ngủ không được, dựa vào thuốc ngủ duy trì giấc ngủ. Sau khi Sớm xuất hiện, mỗi ngày An Noãn chơi đùa với bé đến khuya, về nhà ngã đầu liền ngủ, có đôi khi còn đưa Sớm về nhà cô.

Cảm tình đều là từ từ bồi dưỡng, đứa bé đáng thương này từ nhỏ đã không có mẹ, mỗi ngày Lâm Dịch Xuyên đều rất bận rộn, hầu như không thời gian bồi đứa nhỏ, bởi vậy Sớm đối với Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn không cảm tình, ngay cả đối với Hứa Vĩ Thần cũng có cảm tình tốt hơn Lâm Dịch Xuyên.

Ở nơi xa lạ này, đêm rất dài, An Noãn rất nhớ rất nhớ đứa bé đáng yêu kia, đứa bé đã đem lại cho cô rất nhiều vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Vĩ Thần trực tiếp xông vào An Noãn phòng, đem cô theo trên giường dung dậy.

“Cô, người phụ nữ này này, lại uống thuốc ngủ phải không? Tôi gọi điện thoại cho Rừng già,kêu anh ta tới đây thu thập cô.”

An Noãn đoạt lấy di động trên tay anh tức giận mắng: “Anh phát điên cái gì, bên kia là rạng sáng. Tôi ngủ không được, nên uống một viên.”

“Cô tin không cho dù là rạng sáng, Rừng già cũng sẽ ngồi chuyên cơ chạy tới thu thập cô.”

An Noãn bĩu môi tức giận hừ nói: “Tốt lắm tốt lắm, lần sau không uống, anh phiền quá.”

An Noãn sửa soạn thay quần áo cùng Hứa Vĩ Thần ăn sáng ở khách sạn, Khương quản lí đã ở ngoài cửa chờ họ.

Đến công ty, An Noãn bị này kiến trúc hoa lệ ở đây làm cho rung động.

Hứa Vĩ Thần giới thiệu với cô: “Tòa cao ốc này là tác phẩm đầu tiên của JM chúng ta ở Trung Quốc, nhưng không phải Rừng già của cô thiết kế, vừa nhìn sẽ biết không phải là phong cách của Rừng già đúng không.”

Đến công ty, họ trực tiếp vào phòng họp.

Tuy rằng Hứa Vĩ Thần bình thường nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng khi làm việc cũng mạnh mẽ vang dội cẩn thận tỉ mỉ, anh bạn học của Lâm Dịch Xuyên ở đại học, nghe nói, trước khi An Noãn xuất hiện, trong công ty đồn bọn họ là gay, hai người cả ngày cùng một chỗ, lại đều chưa có bạn gái.

Mới đầu An Noãn vào công ty cũng tưởng bọn họ là loại quan hệ này, sau đó Sớm sinh ra, An Noãn mới biết Lâm Dịch Xuyên không phải như lời đồn.

Nói thật, đi theo Hứa Vĩ Thần, An Noãn học được rất nhiều, rất nhiều thời điểm, Lâm Dịch Xuyên cũng hướng dẫn cô. Trước đó không lâu, công ty có một hạng mục bên Ý, An Noãn có tham gia dự án này, bản thiết kế của cô cũng có công lao của Lâm Dịch Xuyên.

Hội nghị chấm dứt, An Noãn và Hứa Vĩ Thần đến văn phòng, văn phòng của Hứa Vĩ Thần rộng rãi thoải mái, nhưng trang bị bên trong anh không thích nên yêu cầu đổi toàn bộ. Người đàn ông này chơi thân với Lâm Dịch Xuyên đã lâu, nên rất nhiều chi tiết cũng rất chú ý.

Văn phòng của An Noãn kế bên phòng Hứa Vĩ Thần, cô cũng không yêu cầu cao, vả lại cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi. Hứa Vĩ Thần bình thường rất ít dùng cô, rất nhiều chuyện anh đều tận lực chính mình làm, huống hồ anh còn một đội ngũ thư ký riêng của mình.

Hứa Vĩ Thần nói đúng, lần này An Noãn hoàn toàn có thể không cần về, nhưng Lâm Dịch Xuyên lại phái cô về, vì thế anh lớn mật suy đoán mình là bị An Noãn liên lụy.

An Noãn đang ngẩn người, Hứa Vĩ Thần thần không biết quỷ không hay tiêu sái bước vài, gõ gõ lên bàn cô hỏi: “Bọn họ nói buổi tối có một bữa tiệc hoan nghênh, cô muốn đi không?”

“Vì sao không đi, về sau mọi người đều là đồng nghiệp, còn phải dựa vào bọn họ chiếu cố.”

Mặt Hứa Vĩ Thần giãn ra mỉm cười: “Tôi nghĩ cô sẽ không đi, không phải cô không thích xã giao sao.”

Sau khi tan tầm, Hứa Vĩ Thần lái xe đưa An Noãn đến quán bar, phòng VIP rất lớn, công ty đến không ít người, các ngành lãnh đạo, còn có rất nhiều nữ sinh, chi nhánh bên Thượng Hải và Hongkong cũng có người đến.

An Noãn tự giới thiệu đầu tiên: “Tôi là An Noãn, trợ lý của Hứa tổng, nói cho mọi người một bí mật nhỏ, Hứa tổng còn độc thân, rất yêu thích phái nữ.”

An Noãn nói xong, nữ sinh phía dưới vỗ tay hoan hô. Mọi người đều đang hoài nghi quan hệ của An Noãn và Hứa tổng, bởi vì bọn họ nhìn qua rất ái muội, lúc này rốt cục cũng an lòng.

Có một cô gái lớn mật nói đùa: “Còn tưởng rằng Hứa tổng và An trợ lý là một đôi, hai người không phải loại quan hệ này, sau này chúng ta liền lớn mật theo đuổi Hứa tổng.”

An Noãn vui sướng khi người khác gặp họa đi xuống tìm chỗ ngồi, Hứa Vĩ Thần bị một đám phụ nữ uấn quít uống rượu. Khương Lâm biết thân phận của An Noãn, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, ngồi ở bên cạnh An Noãn nói chuyện với cô.

An Noãn đơn giản cùng anh ta hàn huyên hai câu, chỉ cảm thấy không thú vị, lấy cớ đi vệ sinh. Ở Anh quốc, cô rất ít xã giao, Lâm Dịch Xuyên chưa bao giờ để cô uống rượu, ra ngoài một chút sẽ kêu cô đưa Sớm về nhà, hoặc đưa Sớm đi chơi trò chơi.

Có một lần Sớm bị ông bà nội rước đi, Hứa Vĩ Thần mang theo An Noãn đến quán bar uống một ít rượu, kết quả Lâm Dịch Xuyên biết được rất tức giận, ngày đó An Noãn có chút say rượu rống lên với Lâm Dịch Xuyên: “Tôi không phải là anh, sẽ không say rượu loạn tính.”

Lần đó Lâm Dịch Xuyên bị tức không nhẹ, cũng là ngày đó, Lâm Dịch Xuyên hôn cô, bọn họ lần đầu tiên hôn môi. Ngày hôm sau An Noãn tỉnh lại giả bộ mất trí nhớ, cũng là từ đó về sau, quan hệ của bọn họ trở nên có chút ngượng ngùng.

Mấy năm trước Hứa Vĩ Thần nói chuyện với An Noãn mà nhắc tới Lâm Dịch Xuyên đều kêu là Rừng già của cô. Lúc mới đầu An Noãn còn sửa chữa anh ta, sau này thói quen cứ gọi như vậy. An Noãn luôn luôn giả ngu, lựa chọn bỏ qua chuyện này, cho đến lễ tình nhân vừa rồi, cô và Lâm Dịch Xuyên mới bắt đầu phát sinh chuyện.

Ngày lễ tình nhân, Lâm Dịch Xuyên đưa Sớm đến nhà ông bà nội, buổi tối mang An Noãn đi ăn bữa tối lãng mạn, sau khi ăn tối lại lừa An Noãn về nhà anh, phòng được anh bị bố trí thật sự lãng mạn, trên mặt đất rãi đầy cánh hoa hồng, trên giường lớn kingsize dùng cánh hoa hồng rãi thành hàng chữ 'An Noãn i love you', tuy rằng Lâm Dịch Xuyên có thể nói tiếng phổ thông, cũng có thể xem biết một ít tiếng hán, nhưng anh lại không viết được nhiều chữa lắm, lúc trước học viết tên của An Noãn, anh oán giận nói sao mà khó viết quá nhưng hôm nay anh dùng cánh hoa viết lại rất xinh đẹp.

An Noãn thấy liền hoảng hốt, Lâm Dịch Xuyên lại đi qua kéo cô vào lòng, thử tính hôn lên môi cô. An Noãn hoàn toàn ngây người, Lâm Dịch Xuyên càng hôn càng nhanh, cuối cùng hai người ngã lên giường.

Va chạm này làm cho An Noãn hoàn toàn tỉnh táo lại, khi anh đang hôn cô, cô quay đầu qua một bên.

Lâm Dịch Xuyên nghi hoặc nhìn cô: “An Noãn, I love you!”

Anh nhất định đang đợi cô tra lời anh câu 'I love you, too', nhưng An Noãn chậm chạp không mở miệng.

Anh nâng cằm cô lên định hôn lên môi cô lần nữa, nhưng An Noãn liều mạng né tránh, mơ hồ nói: “Thực xin lỗi, Lâm Dịch Xuyên, tôi chỉ coi anh như một người anh trai.”

Tiếng 'anh trai' làm cho Lâm Dịch Xuyên nháy mắt đen mặt, dùng tiếng Anh mắng câu thô tục, tiếp theo không để ý đến cô phản đối, bắt đầu xé rách quần áo của cô.

“Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi, buông.”

Trong lòng An Noãn cảm thấy Lâm Dịch Xuyên là một người đàn ông thập phần thân sĩ, mặc dù có đôi khi cũng rất bá đạo, cũng có lúc không phân rõ phải trái, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh nổi điên. Ngày đó, anh hoàn toàn điên rồi rống giận với An Noãn: “Anh con mẹ nó anh trai, anh không tin anh yêu em nhiều năm như vậy, một chút em cũng không cảm giác được, An Noãn, anh thật muốn xem em còn giả ngu tới khi nào. Anh cho em cũng đủ thời gian, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh nữa.”

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, An Noãn không đành lòng nhớ lại, cô đá anh, đá hạ thể anh, đá anh té trên mặt đất khóc rống rên rỉ.An Noãn thở dài một hơi, mở nước dùng nước lạnh rửa mặt.

Cô nghe được bên cạnh có hai người phụ nữ ăn mặc hở hang đang nhỏ giọng nghị luận: “Hôm qua, Mạc tiên sinh đính hôn, hôm nay lại đến Shine, vị hôn thê từ Hongkong tới đây, Mạc tiên sinh cũng không bồi cô ta, tôi nghĩ hai người đó cũng không có cảm tình với nhau, chỉ là đám hỏi.”

Một phụ nữ khác cười trêu chọc: “Cô suy nghĩ nhiều, thế giới của bọn họ người bình thường sao có thể lý giải được. Cho dù là đám hỏi, cũng là môn đương hộ đối, có thể xứng đôi Mạc tiên sinh cũng chỉ cái loại thiên kim tiểu thư này, bằng không cô cho là cô có thể gả cho Mạc tiên sinh?”

“Ai nói không có khả năng, không chừng ngày nào đó Mạc tiên sinh đối với tôi nhất kiến chung tình, hiện tại chẳng qua anh ấy không lưu ý tôi thôi. Mà tôi muốn dáng người có dáng, muốn diện mạo có diện mạo, ở Shine có thể được người như tôi sao?”

Một phụ nữ khác xì cười ra tiếng, không lưu tình nói: “Cho dù cô có xinh đẹp hơn nữa cũng là tiểu thư, Mạc tiên sinh có thể lấy một tiểu thư về nhà? Nghe nói vị hôn thê của Mạc tiên sinh rất thuần khiết rất được, có bằng cấp có văn hóa, còn cô cũng đừng mơ mộng hão huyền. Tiểu thư ở Shine đều không đến gần Mạc tiên sinh được, đừng hy vọng được anh ấy coi trọng.”

Hai người ồn ào ra khỏi nhà vệ sinh.

An Noãn ở bên cạnh, qua một lúc lâu hồi phục tinh thần.

An Noãn đi ra khỏi toilet, Hứa Vĩ Thần lại đang ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy cô liền hung hăng trừng mắt liếc mắng: “Người phụ nữ này, càng ngày càng âm hiểm, tôi làm gì đắc tội cô, cô lại hại tôi như vậy.”

An Noãn không chút để ý nói: “Tôi còn nghĩ anh đã say rượu.”

“Tôi tốt xấu cũng là Tổng giám đốc chấp hành khu vực Á Châu, sao có thể bị bọn họ chuốt say, rất mất mặt.”

An Noãn bĩu môi, ngắt lời anh: “Tôi muốn về.”

“Tốt, biết cô ngồi không được lâu, Rừng già bảo hộ cô quá tốt, hoàn cảnh ở quán bar xác thực chướng khí mù mịt, không thích hợp với cô.”

--

Trên đường trở về, Hứa Vĩ Thần nói với cô: “Ở trên máy bay tôi đã nói với cô, cùng Mạc thị hợp tác hạng mục khách sạn nghĩ dưỡng, Rừng già của cô rất xem trọng, kêu tôi tự mình làm hạng mục này, ngày mai chúng ta đến tổng bộ Mạc thị họp, chín giờ, không cho phép cô uống thuốc ngủ nữa.”

An Noãn hơi dừng một chút, rồi thực kiên định nói: “Hạng mục này tôi không tham gia.”

“Đừng nói giỡn, đây chính là hạng mục lớn, không chừng hạng mục này làm tốt, Rừng già cao hứng sẽ triệu hồi hai chúng ta về.”

“Trong khoảng thời gian này tôi không rảnh, ngày mai muốn đến một chỗ.”

Anh rất ngạc nhiên hỏi: “Đi nơi nào?”

“Giang thành.”

“Cô là người Giang thành?”

An Noãn gật gật đầu: “Uhm, tôi là người Giang thành, rời đi bốn năm, tôi muốn về thăm cha mẹ tôi.”

Thấy biểu tình Hứa Vĩ Thần nghi hoặc, An Noãn giải thích: “Cha mẹ tôi đều qua đời, tôi đến mộ bọn họ bái tế, mấy năm nay không về, bọn họ nhất định rất nhớ tôi.”

Hứa Vĩ Thần một tay lái xe, tay kia thì sờ sờ của cô tóc: “Nếu không chờ hội nghị ngày mai chấm dứt, tôi cùng cô trở về, tôi cũng muốn nhìn xem quê nhà của cô là cái dạng gì.”

“Không cần, tôi muốn đi một mình.”

Trở lại khách sạn, vừa tắm rửa xong lên giường, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, dĩ nhiên là dãy số của Lâm Dịch Xuyên.

An Noãn hơi sợ, ấn nút nghe bên trong lại truyền đến giọng Sớm, ngọt ngào nị nị, mở miệng liền hỏi: “Mẹ nhỏ, chừng nào thì trở về, Sớm nhớ mẹ.”

“Mẹ cũng nhớ con.”

Khi thể xác và tinh thần mỏi mệt, giống như chỉ có giọng nói này mới có thể cho cô ấm áp.

“Mẹ nhỏ, Rừng già hỏi mẹ có uống rượu không?”

Nói thật, Rừng già tên này là do An Noãn gọi trước, cô cũng gọi như vậy có một lần, bị Lâm Dịch Xuyên giáo huấn vừa thông suốt, sau đó cô không dám gọi nữ, Hứa Vĩ Thần và Sớm lại bắt chước.

Khóe miệng An Noãn hơi giơ lên cười nói: “Uống một chút, không nhiều lắm.”

Hứa Vĩ Thần tên khốn này, hẳn là đã báo cáo.

“Mẹ nhỏ, xe tải xếp gỗ mẹ tặng, hôm nay Rừng già đã giúp con lắp ráp. Con vốn muốn làm với mẹ, kết quả Rừng già lại giành mất, con giành không lại daddy.”

An Noãn ha ha cười không ngừng, thanh thanh cổ họng, còn thật sự nói: “Sớm, không thể kêu daddy là Rừng già nữa.”

“Sớm nghe lời, mẹ nhỏ sẽ về với con phải không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, An Noãn cũng không biết nên trả lời như thế nào, Lâm Dịch Xuyên cùng cô có cái ước định, đưa cô về Trung Quốc, nếu ngày nào đó muốn về thì gọi điện thoại cho anh, anh tùy thời đón cô trở về. Nhưng, sau khi trở về cô phải là Lâm phu nhân.

“Sớm nên ngủ trưa.”

Lâm Dịch Xuyên như lần trước đoạt lấy điện thoại, bên kia đầu Sớm chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không phục.

“Tiệc tối hoan nghênh uống rượu?” Âm thanh từ tính bên kia đầu hỏi.

“Uống một chút.”

Lâm Dịch Xuyên khó chịu hừ hừ: “Lần sau đừng uống, cái loại tiệc này có thể không đi tham gia, kêu Ethan tự mình đi. Về sau nếu anh ta dám mang em đi xã giao, em đánh hắn cho anh.”

An Noãn ngắt lời anh: “Lâm Dịch Xuyên, tôi muốn về Luân Đôn.”

“Thật sự? Em xác định?”

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn trở về thăm Sớm.”

Giọng Lâm Dịch Xuyên lập tức lạnh xuống: “Em vĩnh viễn đừng trở lại.”

“Lâm Dịch Xuyên, tôi cảm thấy anh hơi quá đáng, rõ ràng anh biết tôi luyến tiếc Sớm, tôi không thể nào cả đời không được gặp Sớm.”

Lâm Dịch Xuyên cười nhạt nói: “Đương nhiên em có thể gặp, chờ em chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ Sớm, là có thể ngày ngày ở bên cạnh thằng bé.”

“Lâm Dịch Xuyên, anh hỗn đản!” An Noãn rống giận ra tiếng.

Bên kia đầu anh cười đến vui vẻ, trêu chọc nói: “An Noãn, toàn thế giới chỉ có em dám mắng anh, ngay cha anh cũng chưa mắng anh lần nào.”

“Gặp sau!”

An Noãn trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Lâm Dịch Xuyên rất giảo hoạt, âm hiểm, anh chính là đang ép cô.

Mỗi ngày kêu Sớm gọi điện thoại cho cô, mỗi ngày kêu Sớm kêu cô trở về, thật sự rất ti bỉ.

--

Sáng sớm hôm sau, Hứa Vĩ Thần đưa cô đến sân bay, trên đường đi An Noãn cũng chưa cho anh sắc mặt hoà nhã.

Anh nhịn không được hỏi: “Như thế nào? Tôi bất tri bất giác mình đắc tội cô?”

“Về sau anh đừng kêu Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại.”

Hứa Vĩ Thần ‘Phốc’ cười ra tiếng: “Cô không nói tôi cũng không nhớ, tôi mới là bị oan nha, anh ta giống như phát điên, gọi điện thoại kêu tôi báo cáo công việc, tôi có việc gì muốn báo cáo với anh ta đâu, vừa nghe thì biết muốn hỏi thăm chuyện của cô, tôi đã nói chúng ta đi tham gia bữa tiệc hoan nghênh, anh ta giống không mấy vui vẻ, anh ta lại hỏi tôi cô có uống rượu không, tôi nói có, tên kia liền hận không thể lập tức bay đến Bắc Kinh chém tôi thành tám khúc. Còn cảnh cáo tôi, về sau còn dám mang cô ra ngoài xã giao, anh ta lập tức đem tôi nấu chín.”

Tầm mắt An Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh.

Hứa Vĩ Thần không chịu thua tiếp tục mở miệng: “Như thế nào? Không phản đối? An Noãn, tôi bị cô hại thật thảm. Vốn đang yên lành ở Luân Đôn, an an phận làm chủ nhiệm thiết kế sư của tôi, hiện tại khen ngược, đem tôi sung quân đến Trung Quốc, ném cho tôi một cái cục diện rối rắm lớn như vậy, tôi thực mẹ nó rất muốn về nhà.”

An Noãn ngượng ngùng, tuy rằng cô sẽ không ở trước mặt Hứa Vĩ Thần trước mặt thừa, nhưng quả thật là cô làm hại. Nguyên bản đã xác định người làm tổng giám đốc khu vực Châu Á, lâm thời đổi thành Hứa Vĩ Thần.

An Noãn vội vàng an ủi anh: “Hứa tổng, anh đừng phiền não, không phải có tôi ở đây với anh sao, hơn nữa, vị này trí được người khác cúi đầu lấy lòng. Ở Bắc Kinh rất tốt a, phao cái Bắc Kinh nữu, trở về đến tổ quốc đại địa ôm ấp.”

Hứa Vĩ Thần đột nhiên mê đắm nhìn về phía cô, cánh tay dài đem cô kéo vào lòng, ngả ngớn nói: “Nếu không, hai người chúng ta cùng nhau đi, làm cho Rừng già ngay cả ruột cũng rối lên đi.”

“Cút, đừng đụng tôi.” An Noãn tức giận gạt tay anh ra: “Chú ý lái xe, tôi không muốn chết chung với anh.”

“An Noãn, cô nói nhỏ cho tôi biết, có phải cô đã có người trong lòng? Tôi cam đoan không nói với Rừng già.”

An Noãn đùa giỡn nói: “Đúng vậy, trong lòng tôi có người, người kia chính là anh.”

“Tôi đang nói thật, người có yêu có phải ở Giang thành?”

An Noãn hừ hừ, châm chọc nói: “Anh cho rằng anh là Holmes, đừng đoán mò.”

“Nói thật, tôi vẫn có cảm giác cô có người trong lòng, bằng không sao ngay cả Rừng già cũng không chấp nhận. Tôi nghĩ trong lòng Rừng già cũng rõ ràng, bởi vậy anh ta cho cô về đây.”

An Noãn ngắt lời anh: “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi và anh ấy tranh cãi một trận, còn đánh anh ấy, bởi vậy anh ấy đem tôi sung quân.”

“Ha ha, cuối cùng cô cũng thừa nhận, cô nói đi cô hại tôi thành như vậy, cô bồi thường cho tôi thế nào.”

“Đừng náo loạn, không phải chín giờ anh còn phải họp sao?”

“Tôi không nghĩ tới giao thông ở thủ đô giao thông lại kém như vậy, hôm nay dù sao cũng đến muộn, muộn thêm một chút cũng không sao.”

“Anh không sợ boss lớn người ta tức giận không hợp tác với chúng ta nữa thì sao?”

Hứa Vĩ Thần cười ra tiếng: “Hủy bỏ hợp tác mới tốt, hạng mục lớn ở Trung Quốc xảy ra chuyện, Rừng già còn không triệu hồi tôi về sao. Hơn nữa, bớt thêm một cái hạng mục lớn tôi càng thoải mái, tôi càng ngày càng không muốn bán mạng cho Rừng già nhà cô.”

An Noãn bĩu môi, không quan tâm anh ta nữa.
Bình Luận (0)
Comment