Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 87.2

Ngày hôm sau, Hứa Vĩ Thần nói dạ dày anh đã khá hơn nhiều, kiên trì đến Mạc thị họp, An Noãn ngăn không được, thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng trần thuật thay anh. Đến Mạc thị, đã có người ở bên ngoài đón họ, đưa họ đến phòng họp.

Không ít nhân viên có vị trí cao ở Mạc thị tham gia hội nghị. Ánh mắt An Noãn nhìn quanh hội trường không thấy Mạc Trọng Huy, loại hội nghị này đường đường boss tổng hẳn là sẽ không tham gia. Không chừng toàn bộ hạng mục đều giao cho cấp dưới.

Nửa giờ sau, Hứa Vĩ Thần đã làm hoàn mỹ thuyết trình, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận.

Một người trong số họ nhịn không được tán thưởng: “Ethan không hổ là chủ nhiệm kiến trúc sư của JM, hạng mục này do anh làm, chúng tôi rất yên tâm.”

Hứa Vĩ Thần cười nói: “Mọi người quá khen, đây là sự cố gắng của toàn bộ đội ngũ kiến trúc sư, không phải công lao của một mình tôi, huống hồ chỉ mới bắt đầu, sau này còn có rất nhiều việc phải làm, xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Hội nghị giằng co suốt ba giờ, An Noãn vẫn còn đang chăm chú viết lại quá trình cuộc họp, không phát hiện thời gian qua nhanh như vậy. Hội nghị chấm dứt, Mạc thị mời cơm tối bọn họ, Hứa Vĩ Thần cự tuyệt không được, đành đáp ứng.

Bữa tối được đặt tại một khách sạn lớn của Mạc thị, ngồi trong một bàn tròn rất lớn Hứa Vĩ Thần nhỏ giọng nói bên tai An Noãn: “Đây là hội nghị bàn tròn?”

“Đây là ăn cơm.” An Noãn tức giận liếc anh, ghét nhất bị anh lấy văn hóa Trung Quốc ra nói chuyện.

Giám đốc của Mạc thị cùng với đoàn kiến trúc sư của bọn họ, một bàn đầy người, nhưng trong đó chỉ có mình An Noãn là phụ nữ. Sau khi ngồi vào vị trí, có người thử hỏi quan hệ của An Noãn và Hứa Vĩ Thần.

“Ethan, sao không giới thiệu người đẹp trợ lý bên cạnh anh giới thiệu với mọi người?”

Hứa Vĩ Thần cười ôm chầm An Noãn giới thiệu: “An Noãn nhút nhát không dám gặp người, nhất là gặp được những trường hợp này liền trốn sau lưng tôi.”

Quen biết Hứa Vĩ Thần đã lâu, quan hệ của họ trong lòng mọi người đều biết. Chỉ có Khương Lâm trong đầu mờ mịt, phân không rõ thiệt giả.

Có vài người nhìn qua ra vẻ đạo mạo, nhưng thật ra cũng là hình người cẩu dạng, vài ly rượu vào lập tức liền hiện nguyên hình.

An Noãn biết Hứa Vĩ Thần đang bảo vệ cô.

Thức ăn được mang lên, trong phòng có người nhận được điện thoại, sau khi gác điện thoại vẻ mặt anh ta kích động nói với mọi người: “Trương trợ lý gọi điện thoại tới, Mạc tiên sinh lập tức tới đây, anh muốn đích thân cảm tạ Ethan.”

Người này nói vừa ra, mọi người có mặt đều khẩn trương, bọn họ đang muốn đem thức ăn bỏ đi, gọi cái khác, Mạc Trọng Huy đã đẩy cửa bước vào. Nhân viên Mạc thị có mặt khẩn trương đứng lên, người người đều cung kính gọi: “Mạc tiên sinh.”

Từ lúc anh bước vào, An Noãn liền cúi đầu không dám nhìn anh.

Mạc Trọng Huy liếc mắt một cái liền thấy cô, anh và Trương Húc đều giật mình. Mạc Trọng Huy híp mắt nhìn An Noãn hồi lâu.

Một người đứng ra giới thiệu: “Mạc tiên sinh, vị này chính là tổng giám đốc khu vực Châu Á của JM Ethan, lần này khách sạn nghĩ dưỡng của chúng ta do anh ta thiết kế.”

Mạc Trọng Huy bắt tay Hứa Vĩ Thần, rồi ngồi xuống dưới.

Đồ ăn rất được mang lên, mở thêm mấy chai rượu. Mạc Trọng Huy đến không khí ngược lại lạnh xuống. Mọi người cũng không dám tự nhiên nói chuyện.

Hứa Vĩ Thần cầm ly rượu uống cạn, hôm nay anh coi như là nhân vật chính.

An Noãn ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay anh không thể uống rượu.”

Hứa Vĩ Thần khóe miệng ngoéo một cái, hoàn toàn không để ý hoàn cảnh xung quanh, xoa xoa đầu An Noãn ái muội nói nhỏ bên tai cô: “Nếu cô là vợ tôi, tôi sẽ nghe lời cô.”

Cũng một khắc kia, Trương Húc thấy chân mày ông chủ của mình nhướng lên, không chỉ Trương Húc mà mọi người có mặt hẳn đều phát hiện, ngoại trừ hai người đương sự.

Có người bắt đầu giới thiệu: “Mạc tiên sinh, vị này là An tiểu thư là trợ lý của Ethan kiêm bạn gái.”

Mạc Trọng Huy không hờn giận liếc người nọ, người đó vội vàng ngậm miệng. Hứa Vĩ Thần gắp vào chén An Noãn không ít đồ ăn, còn anh chỉ uống rượu.

Nhân viên của Mạc thị khinh người quá đáng, không ai dám mời rượu Mạc Trọng Huy, tất cả mọi người đổ dồn mời Hứa Vĩ Thần.

An Noãn nhìn không được, nhưng cũng không làm được gì.

Khóe mắt cô thoáng nhìn Mạc Trọng Huy, tầm mắt kia đang hỏa lạt lạt nhìn cô, rất chăm chú.

Có người tinh mắt giống như nhìn ra cái gì, cười nói với An Noãn: “An tiểu thư, cô là người phụ nữ duy nhất ở đây, có phải nên kính Mạc tiên sinh của chúng tôi một ly rượu?”

Thấy Mạc Trọng Huy không lên tiếng, mọi người trong bàn thấy vậy cũng mở miệng: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là nên kính một ly, rất khó được cơ hội như vậy.”

Hứa Vĩ Thần rốt cuộc cũng lên tiếng, đang lúc An Noãn không biết làm sao, anh đứng lên nhìn Mạc Trọng Huy nói: “Mạc tiên sinh, bạn gái tôi không thể uống rượu, tôi thay cô ấy mời anh ba ly.”

Hứa Vĩ Thần nói xong cầm ly rượu của mình uống cạn.

An Noãn nóng nảy, kéo cánh tay Hứa Vĩ Thần nhỏ giọng mắng: “Anh điên rồi, uống xong ba ly anh lập tức sẽ phải vào bệnh viện. Không phải chỉ một ly rượu thôi sao tôi tự uống."

An Noãn thập phần sảng khoái đoạt lấy ly rượu trên tay Hứa Vĩ Thần.

Cũng đúng lúc này, Mạc Trọng Huy đột nhiên đứng lên, cầm ly rượu trầm giọng nói: “Lần này rất cảm ơn công ty JM đã hợp tác với Mạc thị, đoạn thời gian tới còn phải nhờ vào mọi người. Ly rượu này tôi uống, các người tùy ý.”

Mạc Trọng Huy rất sảng khoái đuống cạn ly rượu. Trương Húc ở bên cạnh có chút gấp, lại không dám nói gì, chỉ trong lòng không tiếng động thở dài.

“Tôi còn có một số việc phải xử lý, mọi người từ từ ăn, chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi.”

Mạc Trọng Huy nói xong, lập tức rời khỏi.

Trương Húc theo sát anh rời đi, Mạc Trọng Huy lại ra lệnh: “Trương trợ lý, cậu ở lại, đêm nay đưa bạn của An Noãn về nhà.”

Sau khi Mạc Trọng Huy đi, một màn đó làm cho mỗi người có mặt ở đây đều thở dốc vì kinh ngạc.

Sau đó Hứa Vĩ Thần nhỏ giọng nói bên tai An Noãn: “Người đàn ông này từ diện mạo cho đến khí chất đều làm cho người ta nhìn vào sẽ tin phục, khó trách lại thành công như vậy.”

Sau đó, Hứa Vĩ Thần vẫn bị bọn họ chuốt rượu, An Noãn một ngụm cũng chưa uống. Tên nhãi này có đôi khi còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân. Trong lúc ăn cơm, An Noãn chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Húc nhìn như muốn xuyên thủng cô.

Rốt cục đợi cho đến khi bữa ăn chấm dứt, Hứa Vĩ Thần đã quá chén.

Trương Húc đi đến trước mặt cô thấp giọng nói: “An tiểu thư, bạn cô hình như đã say, tôi đưa hai người về.”

An Noãn khoát tay: “Cám ơn, không cần, chúng tôi có xe.”

Cô và Khương Lâm mất rất nhiều sức lực mới đem được Hứa Vĩ Thần lên xe, cô không kêu lái xe về khách sạn, mà đến thẳng bệnh viện.

Xe đến bệnh viện dừng lại, Hứa Vĩ Thần vừa xuống xe liền ói ra, An Noãn biết anh đã nhịn rất lâu.

An bài xong tất cả, An Noãn kêu Khương Lâm về trước. Trước khi Khương Lâm đi bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trương Húc lái xe theo tới bọn họ bệnh viện, sau đó đến Shine.

Tìm được Mạc Trọng Huy, anh đang ngồi trên sô pha, một tay chống tay vịn, nhẹ nhàng ấn mi tâm.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư và bạn cô ấy đã đến bệnh viện, bạn cô ấy hình như uống quá nhiều.”

Mạc Trọng Huy mở to mắt, thản nhiên phân phó: “Cậu đem tư liệu của JM, tư liệu hạng mục khách sạn nghĩ dưỡng lần này của JM và Mạc thị hợp tác sửa lại mang đến cho tôi.”

“Được, tôi đã biết, tôi đi làm ngay.”

Trương Húc nói xong cũng chưa đi, thật cẩn thận hỏi: “Mạc tiên sinh, anh không sao chứ? Hôm nay anh uống rượu, dạ dày không có việc gì chứ?”

Mạc Trọng Huy khoát tay áo: “Cậu đi làm việc của cậu đi.”

Trương Húc phẫn nộ rời đi.

--

An Noãn ở bệnh viện chiếu cố Hứa Vĩ Thần một đêm, ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, khí sắc tốt lên không ít. Người đàn ông này bình thường chỉ uống rượu vang hoặc bia, hiện tại vài ly rượu rượu đã phải vào bệnh viện.

“Người Trung Quốc xã giao thực đáng sợ, muốn không uống cũng không được.”

An Noãn cười trêu chọc: “Thật ra anh có thể để tôi giúp anh uống, dù sao tôi cũng là trợ lý của anh, ở Trung Quốc là có thể.”

Hứa Vĩ Thần chỉ chỉ vào mặt mình nói: “Tôi là đàn ông, sao có thể để một người phụ nữ thay tôi cản rượu? Trước không nói Rừng già của cô sẽ chém chết tôi, ngay cả bản thân mình tôi cũng không qua được.”

“Được rồi, tôi biết, anh là thân sĩ, anh hùng cứu mỹ nhân, rất vĩ đại, tôi rất sùng bái anh như nước trên sông, chảy hoài không dứt.”

Hứa Vĩ Thần xì cười ra tiếng, đột nhiên tính trẻ con nói: “Tôi đã đói bụng, tối hôm qua uống rượu, cũng chưa ăn gì. Nếu không chúng ta về khách sạn đi, cô nấu cháo cho tôi ăn.”

Nói xong Hứa Vĩ Thần gọi điện thoại kêu lái xe tới đón, bọn họ trở về khách sạn. An Noãn cho anh nấu chén cháo hoa, tên nhãi này ăn rất ngon.

“An Noãn, ai cưới được cô đúng là có phúc, có thể nấu cơm vừa có thể kiếm tiền.”

“Còn có thể mang tiểu hài tử.” An Noãn cười bổ sung một câu.

“Đúng vậy, nếu đối thủ không phải Rừng già, tôi nhất định đoạt cô tới tay.”

An Noãn cho anh một quyền mắng: “Đừng suốt ngày đùa giỡn tôi, có bản lĩnh anh đi nói với Lâm Dịch Xuyên.”

“Tôi chính là không có khả năng đó, bởi vậy vẫn bị Rừng già áp bức. Sức khỏe của tôi thành ra như vậy, không phải đều do bán mạng cho JM sao.”

Trong lúc ăn sáng, Hứa Vĩ Thần nhận được điện thoại của Mạc thị, kêu anh chiều nay đến văn phòng của tổng giám đốc, Mạc tổng muốn đích thân bàn chuyện hợp tác với anh.

Gác điện thoại, vẻ mặt Hứa Vĩ Thần tức giận: “Mạc tổng này thật đúng là mặt mũi rất lớn, ngày hôm qua lúc tôi thuyết trình anh ta không tham gia, hôm nay lại kêu tôi đi một chuyến, tôi thật muốn giết cả nhà anh ta.”

An Noãn lau mồ hôi, lời này hình như nghe rất quen tai.

Đến buổi chiều, dạ dày Hứa Vĩ Thần lại không thoải mái, ói ra vài thứ, anh thực thật có lỗi nói với An Noãn: “Trợ lý tiểu thư, làm phiền cô giúp tôi đến Mạc thị được không?”

An Noãn nhìn anh như vậy, làm sao cự tuyệt. Buổi chiều, cô cầm tư liệu đi tới Mạc thị.

Văn phòng của tổng giám đốc, nghĩ thôi cũng cảm thấy đổ mồ hôi. Đầu tiên là bảo vệ ngăn cô lại, kêu cô đến quầy ở đại sảnh đăng ký.

“Tiểu thư, có hẹn trước hay không?”

An Noãn nghĩ nghĩ: “Tính là có đi, tôi kiến trúc sư của JM, lãnh đạo của Mạc thị gọi điện thoại kêu tôi đến văn phòng của tổng giám đốc, bàn luận về hạng mục hợp tác lần này.”

“Xin hỏi cô là Hứa Vĩ Thần sao? Cô có gì chứng minh thân phận cho chúng tôi xem một chút.”

An Noãn thở hốc vì kinh ngạc: “Tôi không phải Hứa Vĩ Thần, tôi là trợ lý của anh ấy, Hứa tổng sinh bệnh, không thể tự mình tới đây nên phái tôi tới.”

“Xin cô chờ một chút, chúng tôi cần gọi điện thoại đến thư ký bên đó xác nhận thân phận của cô.”

An Noãn đợi khoảng mười phút, kế tiếp lại là các loại kiểm tra xác nhận đăng ký, toàn bộ quá trình phía trước phía sau mất nửa giờ.

Có người xuống đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc, gõ cửa, bên trong một giọng nói trầm thấp vang lên ‘Mời vào’.

An Noãn có chút chần chờ đẩy ra cửa đi vào.

Mạc Trọng Huy ngồi ở bàn làm việc, vạn vạn không nghĩ tới JM phái An Noãn tới. Trương Húc cũng không nghĩ tới, biểu tình đều giật mình.

An Noãn chút không để ý biểu tình kinh ngạc trên mặt trên mặt họ lập tức đi tới trước bàn làm việc của Mạc Trọng Huy, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp tự giới thiệu: “Mạc tiên sinh, anh khỏe. Tôi là trợ lý của kiến trúc sư Ethan công ty JM, hôm nay anh ấy sinh bệnh không thể lại đây, bởi vậy kêu tôi thay anh ấy tới đây giới thiệu với anh về bản thiết kế của hạng mục lần này.”

Trương Húc kéo kéo khóe miệng, Mạc Trọng Huy đè mi tâm, chỉ chỉ vào ghế đối diện anh nói: “Mời ngồi.”

An Noãn ngồi xuống, tiếp theo lấy tư liệu đưa tới trước mặt anh.

Trương Húc vội vàng nói: “An tiểu thư, tôi đi rót trà cho cô.”

Lấy cớ đi ra ngoài.

Văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, An Noãn cảm thấy có chút thở không nổi.

An Noãn tiến vào chính đề: “Mạc tiên sinh, trên tay anh cầm là phương án bước đầu của đội kiến trúc sư công ty chúng tôi......”

“Có phần em không?” Mạc Trọng Huy nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý mở tư liệu, ngắt lời cô.

An Noãn lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ là một thành viên nhỏ. Trong đội kiến trúc sư ai cũng đều có nhiệm vụ riêng của mình, hơn nữa quản lý hình thức phụ họa khách sạn nghĩ dưỡng, nhập gia tuỳ tục......”

“Mấy năm nay sống ra sao?”

Lời trần thuật của An Noãn lại bị gián đoạn. Cô ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Mạc Trọng Huy, ẩn nhẫn , bình tĩnh nói: “Mạc tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta hôm nay tới là nói việc công, mà không phải đến ôn chuyện.”

“Được, em tiếp tục.”

An Noãn không hờn giận nhấp mím môi, tiếp tục trần thuật.

Nhưng mà trần thuật đến một nửa, Mạc Trọng Huy lại ngắt lời cô: “Vì sao lại về?”

An Noãn hoàn toàn phát hỏa, đứng lên, gằn từng tiếng nói: “Mạc tiên sinh, Mạc tổng, nếu anh không hài lòng trần thuật của tôi, chờ thân thể của ông chủ tôi hồi phục, anh ấy sẽ đến trần thuật cho anh nghe.”

“Người đàn ông đó là bạn trai em?”

An Noãn tức giận đến trảo tóc: “Mạc tiên sinh, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”

“Tốt, tiếp tục nói về công việc, mời ngồi.”

An Noãn lại ngồi xuống, lúc này Mạc Trọng Huy không ngắt lời cô, An Noãn giải thích bước đầu phương án của hạng mục lần này với anh.

Mạc Trọng Huy lẳng lặng nhìn cô, thời gian bốn năm cô thật sự thay đổi rất nhiều, khi làm việc rất tự tin, trần thuật cũng rất chuyên nghiệp.

“Mạc tiên sinh, đây là bước đầu phương án của chúng tôi, anh cảm thấy còn vấn đề gì không?”

“Có hai vấn đề.”

Mạc Trọng Huy không chút để ý nói ra hai vấn đề, làm cho An Noãn á khẩu không trả lời được, trong khoảng thời gian ngắn trả lời không được.

Thấy An Noãn đáp không được, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Mạc Trọng Huy mới nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi, không phải cố ý làm khó An tiểu thư, coi như tôi chưa hỏi đi.”

“Không, là tôi chưa đủ chuyên nghiệp, trở về tôi sẽ kêu ông chủ tôi đến trần thuật với anh thêm lần nữa.”

“Không cần, phương án của các người đã làm rất tốt, hy vọng các người có thể nhanh chóng thiết kế ra phương án kế tiếp.”

“Yên tâm đi, đoàn kiến trúc sư của chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ không làm cho anh thất vọng.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày. Đóng văn kiện, đứng lên, thản nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

An Noãn vội vàng thu thập này nọ cự tuyệt: “Thực thật có lỗi, tôi phải về chăn sóc bệnh nhân, bởi vậy thật sự không thời gian, bữa khác ông chủ của tôi sẽ mời cơm anh.”

Cô nói xong mỉm cười, xoay người rời đi.

Âm thanh hùng hậu vang lên sau lưng cô: “Về công về tư, bữa cơm này có phải nên cùng nhau ăn.”

Bước chân An Noãn dừng lại, Mạc Trọng Huy đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, rất cảm giác bức bách.

“Về công, tôi là tổng giám đốc Mạc thị, hôm nay đã làm phiền em đến đây bàn việc, đã trễ thế này mời em ăn bữa cơm là bình thường. Về tư, chúng ta bốn năm không gặp, cho dù là bạn bè cũng nên tán gẫu vài câu.”

An Noãn mím môi, mày nhíu lại thật sâu.

“An Noãn, anh đã đính hôn, em còn sợ cái gì?”

“Ai nói tôi sợ?”

“Tốt lắm, cùng nhau ăn cơm.”

Mạc Trọng Huy nắm cánh tay của cô, kéo cô đi ra ngoài.

“Mạc tiên sinh, xin anh tôn trọng, tôi tự đi.”

Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày buông tay. Một tiếng lại một tiếng Mạc tiên sinh, làm cho tim anh run rẩy từng cơn.

Bọn họ ra khỏi văn phòng, Trương Húc đang ở bên ngoài: “Mạc tiên sinh, muốn đi đâu?”

“Cậu đi lấy xe, đi ăn cơm.”

“Được, tôi đi lấy xe.”

Trương Húc đi trước một bước, không đi chung thang máy với họ. Ở trong thang máy An Noãn gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, nói tối nay không về ăn cơm.

Hứa Vĩ Thần ở đầu dây bên kia rống lên: “An Noãn, cô đi đâu, bỏ tôi một mình tự đi ăn, chờ cô trở về, xem tôi trị cô thế nào.”

An Noãn bị anh chọc nở nụ cười, thấy anh đang bệnh liền dụ dỗ: “Được rồi, anh ngoan ngoãn ở khách sạn, chờ tôi trở về nấu món ngon cho anh ăn.”

Gác điện thoại, cô thấy Mạc Trọng Huy cau mày nhìn cô như đang đánh giá.

“Hiện tại có thể hỏi một vấn đề tư không? Ông chủ của em, cũng là bạn trai em?”

“Không phải.”
Bình Luận (0)
Comment