Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 92.1

Gần đây, An Noãn bị chuyện Thẩm gia làm cho tâm tình phiền não, ngay cả Hứa Vĩ Thần cũng phát hiện cô khác thường, quan tâm hỏi: “An Noãn, cô có tâm sự? Có chuyện gì làm cô không yên lòng?”

“Tôi không có.” An Noãn theo bản năng không muốn cho anh biết.

Hứa Vĩ Thần chỉ chỉ số liệu trên bản vẽ: “Tự cô nhìn xem, số lẻ cũng có thể tính sai, vài số liệu còn bị đảo ngược, sao lại thế này? Khi nào thì bắt đầu phạm loại sai lầm sơ đẳng này?”

An Noãn dùng sức gãi gãi tóc, gần như muốn phát điên.

Hứa Vĩ Thần than nhẹ một hơi, ôn tồn nói: “Cô đi ngủ một giấc đi, có lẻ dạo này quá mệt mỏi, tài liệu này tôi giúp cô sửa lại, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

“Hứa Vĩ Thần, cám ơn anh.” An Noãn chân thành nói xong đi về phòng mình.

Giặt rửa tắm, nằm ở trên giường, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Cầm lấy hình của Sớm đặt ở đầu giường, nhìn kỹ bộ dáng đáng yêu của thằng bé, giống như chỉ có vậy tâm cô mới bình tĩnh trở lại. Mấy năm nay, ít nhiều có Sớm nên cuộc sống của cô luôn vui vẻ. Toàn tâm toàn ý yêu thương thằng bé cũng đổi lấy thằng bé không muốn xa rời cô.

Mới đầu Hứa Vĩ Thần luôn lén hỏi cô: “An Noãn, cô đối với Sớm là thật lòng sao? Cô một chút cũng không để ý mẹ của thằng bé là một vũ nữ?”

An Noãn chưa từng để ý, chỉ coi thằng bé như là quà tặng mà ông trời đã ban cho cô, nên cô cũng coi thằng bé như con ruột của mình. Đứa bé làm cho cô rất cảm động và vui vẻ, làm bạn với thằng bé, chơi đùa cùng thằng bé, mỗi ngày cô trãi qua đều rất phong phú, hầu như không có thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

An Noãn đem hình Sớm ôm vào trong ngực, tự nói với chính mìnhcố gắng làm việc sớm ngày trở lại bên cạnh cha con bọn họ, ngoài chuyện này ra không không muốn nghĩ chuyện gì khác.

Hạng mục hợp tác với công ty Thần Phong gần sắp kết thúc, sau đó cô cũng đến công ty họp vài lần, Thẩm Thần Phong cũng không dây dưa với cô nữa. Anh đại khái cũng hiểu được hai người xa lạ đột nhiên lại trở thành anh em, đổi lại người khác cũng không thể thích ứng ngay được.

Hiện tại, An Noãn làm việc liên tục ngày đêm, hy vọng sớm ngày kết thúc hạng mục này, phân rõ giới hạn với Thẩm gia. Hứa Vĩ Thần đã giúp cô một ngày một đêm, thậm chí ngay cả một câu oán hận cũng không có.

An Noãn thực may mắn lúc trước lựa chọn chính xác đến Anh quốc, để cô gặp được hai người đàn ông tốt. Có một thời gian dài, cô không thể tin tưởng được những người bên cạnh mình. Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần xuất hiện, bọn họ đối tốt với cô, làm An Noãn lại tin tưởng thế gian này còn có chân ái.

Liên tục một tuần thức đêm đẩy nhanh tốc độ, dưới sự trợ giúp của Hứa Vĩ Thần và sự cố gắng của toàn bộ thiết kế sư, cuối cùng bản thiết kế cũng hoàn thành.

An Noãn không tự mình đem tư liệu đến công ty Thần Phong, mà kêu Khương quản lí đưa đi. Hứa Vĩ Thần rất hào phòng cho cô nghỉ ngơi ba ngày, An Noãn nhất thời cũng không biết nên làm gì trong ba ngày này.

Ở nước ngoài, Lâm Dịch Xuyên cũng biết được chuyện này nên khi gọi điện thoại cho cô cố ý hỏi: “Nghe nói em có ba ngày nghỉ phép?”

An Noãn bĩu môi: “Đúng vậy, nhưng không biết nên làm gì.”

“An Noãn, em đừng quá đáng!”

An Noãn tiếp tục giả ngu: “Em làm sao?”

“Vậy em có trở về hay không, không về thì không cần nói nữa.”

Lâm Dịch Xuyên tức giận đến treo điện thoại.

Thật ra, An Noãn đã đặt vé máy bay đi Luân Đôn vào sáng mai. Treo điện thoại, cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Lâm Dịch Xuyên lại gọi điện thoại tới, An Noãn buồn cười nghe máy.

Bên kia đầu truyền đến một giọng nói giận dữ: “Anh đã kêu người đặt vé máy bay về Luân Đôn cho em vào sáu giờ sáng mai, sáng mai có người đến khách sạn đón em.”

“Lâm Dịch Xuyên, anh phát điên cái gì, em đã đặt vé máy bay. Hơn nữa sáu giờ, có phải quá sớm hay không em còn chưa thức.”

Lâm Dịch Xuyên không cho phản kháng nói: “Anh mặc kệ, anh sẽ đến sân bay đón em, về trễ anh giết em.”

--

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, An Noãn đã bị Lâm Dịch Xuyên điện thoại đánh thức, người đàn ông này nằm chắc thời gian bên cô, đến giờ liền gọi điện thoại cho cô.

An Noãn rời giường trong tức giận chửi ầm lên trong điện thoại: “Lâm Dịch Xuyên, anh đừng quá đáng, em vừa mới hoàn thành một hạng mục, anh có biết đã mấy đêm em chưa ngủ hay không, không thể để cho em nghỉ ngơi một chút sao? Em đặt vé máy bay chín giờ, anh nói gì cũng vô dụng thôi.”

Lâm Dịch Xuyên thấy cô phát hỏa, đành phải nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, dù sao em cũng đã tỉnh, lên máy bay ngủ tiếp, anh biết em gần đây rất vất vả, chờ em về Anh quốc, để anh chăm sóc em, để em nghỉ ngơi cho tốt có được không?”

An Noãn cảm thấy mềm lòng, bị anh nói mấy câu đã cảm động, mới hơn bốn giờ sáng đã thức dậy rửa mặt.

Hứa Vĩ Thần nghe tiếng động từ trong phòng đi ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Không phải chín giờ mới bay sao? Cô sẽ không kích động đến nỗi một đêm không ngủ chứ?”

“Bị Rừng già gọi tỉnh, anh ấy sửa lại vé máy bay vào sáu giờ, lái xe đã đợi ở bên ngoài, không làm phiền anh đưa tôi đến sân bay.”

“Chậc chậc, thật đúng là khẩn cấp muốn gặp cô đến vậy sao. Tôi rất hoài nghi lần này cô trở về còn có thể qua lại Bắc Kinh không.”

An Noãn thối anh một ngụm: “Hứa Vĩ Thần, anh còn nguyền rủa tôi nữa cẩn thận tôi giết anh.”

“Quả nhiên là ở lâu bên cạnh Rừng già ngay cả giọng điệu nói chuyện càng ngày càng giống anh ta. Quên đi, cô cũng phải đi rồi, lại đây cho tôi ôm một cái, tôi còn phải tiếp tục chiến đấu.”

An Noãn lười quan tâm anh, còn thật sự dặn dò anh: “Cố gằng chăm sóc tốt bản thân mình, nhớ rõ một ngày ba bữa đều phải ăn, không được uống rượu.”

An Noãn đi ra khỏi phòng, Hứa Vĩ Thần rống lên sau lưng cô: “Chỉ đi ba ngày chứ không phải ba năm.”

An Noãn ra khỏi khách sạn, lái xe đã đợi cô bên ngoài, trực tiếp đưa vé máy bay cho cô. An Noãn đến sân bay, ước chừng tối nay hai giờ sẽ hạ cánh.

Máy bay hạ cánh, rất nhanh cô nhìn thấy Lâm Dịch Xuyên, người nào đó giờ phút này vẻ mặt hắc tuyến, như đang tức giận.

An Noãn đi qua đưa hành lý cho anh, kéo cánh tay anh cười hỏi: “Hai giờ máy bay mới đến, không phải anh đợi hai giờ rồi chứ.”

“Anh mới đến.”

Anh không được tự nhiên nói xong ôm cô đi ra sân bay.

Lên xe An Noãn mới nhớ tới Sớm hỏi: “Sao không mang Sớm đến?”

“Anh đã đưa Sớm đến chỗ cha mẹ, hai lão nhân nói nhớ cháu nội.”

An Noãn hoài nghi nhìn anh tức giận hỏi: “Không là anh cố ý đưa thằng bé qua đó?”

Lâm Dịch Xuyên không nói lời nào, khóe miệng hơi cong lên.

“Lâm Dịch Xuyên, anh thật quá đáng, lần này em đặc biệt về thăm Sớm, không được, anh đón Sớm về đi.”

Lâm Dịch Xuyên lười quan tâm cô, chú tâm lái xe.

An Noãn tiếp tục tìm nói: “Hôm nay anh không cần đi làm?”

“Anh làm việc rất tự do.”

An Noãn nhịn không được nhắc nhở: “Cẩn thận mấy lão trong ban giám đốc tìm anh làm phiền.”

Lâm Dịch Xuyên cười nhạt: “Anh còn sợ bọn họ không dám, vị trí này của anh ai muốn thì cứ việc vào ngồi, anh rất muốn nhìn xem ai có được bản lĩnh đó.”

Kỳ thật phần lớn thời gian Lâm Dịch Xuyên đều rất bận rộn. Anh vừa tiếp nhận công ty một năm, hầu như rất ít có ngày nghỉ, luôn luôn xử lý công việc, nhiều lúc còn phải đem công việc mang về nhà làm.

Sau một năm, dần dần ổn định anh mới thoải mái được một chút, có đôi khi nghỉ cả nửa tháng, làm An Noãn rất hâm mộ. Dùng câu nói của Hứa Vĩ Thần mà nói, anh và An Noãn số khổ, làm việc thay cho Lâm Dịch Xuyên, còn phải kiếm tiền cho Lâm Dịch Xuyên.

Có một lần, Hứa Vĩ Thầ nói đùa: “An Noãn, thật ra cô cũng rất tốt, mặc kệ nói như thế nào cô cũng chỉ đang làm công cho chính mình, sau này những gì của Rừng già còn không phải đều là của cô sao.”

Trong nhà của Lâm Dịch Xuyên có một phòng khách là của An Noãn, lúc trước Lâm Dịch Xuyên tự mình thiết kế cho cô.

Về đến nhà, An Noãn liền ngã xuống giường nói: “Rừng già, trên máy bay em không ngủ được, hiện tại mệt mỏi quá, em ngủ một giấc trước được không?”

“Tốt.” Lâm Dịch Xuyên thực sảng khoái đáp ứng, giúp cô đắp chăn.

Anh vội vàng muốn cô trở về, cho dù chỉ để ngủ, chỉ cần có thể nhìn cô, trong lòng cũng cảm thấy đủ. Trong khi An Noãn ngủ, Lâm Dịch Xuyên đến siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn về nhà làm bánh ngọt.

Nha đầu kia đặc biệt thích ăn điểm tâm ngọt, làm cho Sớm là một cậu bé cũng thích ăn ngọt, ban đầu Lâm Dịch Xuyên còn có thể mắng cô, cho đến một lần cô tự mình làm bánh sinh nhật cho anh, Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn trúng độc của cô.

Nghĩ đến đây, miệng anh bất giác cong lên. Giống như mỗi lần chỉ cần nghĩ đến nha đầu kia, trong lòng sẽ đặc biệt thỏa mãn, dường như có được toàn thế giới.

An Noãn tỉnh lại mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào, không biết là ban ngày hay ban đêm, cảm giác như đang nằm mơ. Xoa xoa đôi mắt, mới nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt.

Tìm một bộ đồ mặc nhà thoải mái, trên áo còn in hình gấu mèo đáng yêu, lúc trước cô cũng mua cho Lâm Dịch Xuyên một bộ giống của cô, nhưng người nào đó một lần cũng không chịu mặc, hơn nữa mỗi lần nhắc tới việc này liền đen mặt.

An Noãn sôi nổi đi xuống lầu, thấy Lâm Dịch Xuyên đang ở phòng bếp bận việc, thân hình cao lớn của anh trong phòng bếp hình như có chút quái dị, nhưng An Noãn cảm thấy hạnh phúc. Mười ngón tay chưa hề làm việc nặng của Lâm Dịch Xuyên, không biết khi nào vì cô học xuống bếp.

Lúc trước chỉ vì một câu nói của An Noãn, ngày đó hai người cùng xem một tiết mục ẩm thực, An Noãn nhìn mỹ thực nhịn không được cảm khái một câu: “Đàn ông nấu ăn nhìn thật soái, về sau em nhất định phải gả cho đầu bếp.”

Từ đó về sau, Lâm Dịch Xuyên bắt đầu học nấu cơm làm thức ăn, làm đủ loại thức ăn ngon dụ dỗ cô.

Mỗi lần An Noãn được tiện nghi còn khoe mã, cười nói: “Lâm Dịch Xuyên, anh hẳn là nên cám ơn em, là em phát hiện ra tiềm năng của anh.”

Nghĩ vậy, An Noãn nhịn không được cười cười. Cô rất mẫn cảm với mùi vị, lập tức ngửi thấy mùi trà xanh. Bánh ngọt trà xanh, là món mà cô thích nhất.

Cô nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, ôm lấy thắt lưng anh, vốn muốn hù họa anh nhưng người nào đó lại vô cùng bình tĩnh.

“Lâm Dịch Xuyên, anh không bị em hù dọa sao?”

“Trò chơi này em đã chơi vô số lần, An Noãn, anh thực lo lắng cho chỉ số thông minh của em, may mắn em không phải là con gái của anh, nếu không anh thật phải lo lắng không thể gả em ra ngoài.”

An Noãn đánh một cái thật mạnh lên vai anh.

“Hôm nay cũng không phải sinh nhật em, anh làm bánh ngọt cho em làm gì?”

“Ai quy định bánh ngọt nhất định phải sinh nhật mới có thể ăn?” Lâm Dịch Xuyên hỏi lại, đẩy cô ra khỏi phòng bếp, tức giận hừ nói: “Đi xem TV một lát, đừng làm phiền anh, bằng không sẽ không có đồ ăn.”

An Noãn ngồi ở phòng khách xem TV, trong lòng nghĩ đến bánh ngọt. Cho đến khi Lâm Dịch Xuyên kêu cô, cô mới hưng phấn chạy qua.

“Đây là bữa tối hôm nay sao? Giống như không đủ cho em ăn nha!”

Lâm Dịch Xuyên sủng nịch xoa xoa tóc cô cười nói: “Ăn trước rồi nói.”

An Noãn ăn đến một nửa, đột nhiên cắn phải một vật cứng, xém chút nữa nuốt vật cứng kia vào bụng, nhả ra liền nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.

An Noãn ngây người gần hai phút, mới nói đùa: "Lâm Dịch Xuyên, cầu hôn như vậy có phải quá cũ hay không, rất nhiều người đều dùng qua.”

Thật ra anh cũng không nghĩ tới cầu hôn, chỉ là lúc làm bánh ngọt đột nhiên có ý tưởng này.

“Mặc kệ phương thức này có phải cũ hay không, chỉ cần em có chấp nhận lời cầu hôn của anh hay không thôi?”

Biểu tình của Lâm Dịch Xuyên rất chăm chú.

An Noãn mở tay anh ra, đặt nhẫn trong lòng bàn tay anh, động tác này làm Lâm Dịch Xuyên khẩn trương muốn chết.

“Cầu hôn dù sao cũng phải quỳ xuống, bằng không không có thành ý.”

An Noãn chỉ muốn đùa với anh, Lâm Dịch Xuyên không chút do dự quỳ xuống đất. Giọng nói từ tính gằn từng tiếng: “An Noãn, gả cho anh, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của anh để yêu em.”

An Noãn hốc mắt có chút hồng, đưa tay cho anh.

Chiếc nhẫn vốn lạnh lẽo nhưng lại được làm ấm bằng lòng bàn tay của anh, làm ấm áp cả lòng cô. Giống như chưa từng một người nào yêu cô chân thành như vậy. Cầu hôn thành công, người nào đó rất đắc ý, lời nói ra đều gọi cô là hôn thê, làm An Noãn cũng cảm thấy lâng lâng trong hạnh phúc.

Hai người ăn xong bánh ngọt lại đi ra ngoài xem phim, An Noãn muốn về nhà trọ của mình ở, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên nói: “Nhà trọ của em anh đã trả rồi.”

“Lâm Dịch Xuyên, anh có ý gì?”

Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh nói: “Em nói chỉ cần cho em thời gian một năm, trở về em sẽ kết hôn với anh, nên anh đem trả phòng trọ.”

Anh nói xong ôm lấy vai cô: “Anh cũng cầu hôn thành công, đừng nói ở cùng phòng, cho dù ngủ cùng giường cũng không có việc gì.”

An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, lười quan tâm anh.

“Đúng rồi, ngày mai em theo anh đón sớm, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên kia.”

“Không được, em sợ chủ tịch.”

Cha của Lâm Dịch Xuyên Jack Johnson, chủ tịch của JM, bề ngoài nhìn qua ông rất thân sĩ, nhưng An Noãn nhìn lại thấy có khoảng cách. Mẹ của Lâm Dịch Xuyên lại là người Trung Quốc, còn rất hòa ái dễ thân, An Noãn rất thích bà.

Đối với chuyện Lâm Dịch Xuyên và An Noãn, trong lòng hai lão nhân rất rõ ràng, bọn họ không phản đối, cũng không công khai tỏ vẻ tán thành, bởi vậy trong lòng An Noãn vẫn còn khúc mắc. Trước kia ở công ty, mỗi lần nhìn thấy cha của Lâm Dịch Xuyên, cô đều cúi đầu không dám nhìn thẳng ông.

Lâm Dịch Xuyên luôn mắng cô: “Em thật không có tiền đồ. Cha anh cũng không ăn thịt người.”

“Nhưng ông là đại boss, em luôn cảm thấy sợ đại boss.”

“Ý của em là, em cũng sợ anh?”

An Noãn hừ nhẹ một tiếng: “Cũng tùy lúc, bình thường anh rất hung dữ với em.”

Lâm Dịch Xuyên gõ lên trán cô một cái, còn thật sự nhắc nhở nói: “Nhớ kỹ, anh càng hung dữ với em, chính là càng yêu em.”

“Nào có ai biến thái như vậy.”

“Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ, yêu càng sâu hận càng nhiều sao.”

“Giả quỷ dương này, đừng làm bẩn văn hóa bác đại tinh thâm của Trung Quốc.”


Bình Luận (0)
Comment