Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 94.2

Mạc Trọng Huy vừa ra tới, nhìn đến cô như vậy mày gắt gao nhíu chặt. Anh đi tới ôm cô vào trong ngực.

Thân người An Noãn hoàn toàn mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, Mạc Trọng Huy không có biện pháp, đem chai rượu trong tay cô ném đi, ôm lấy cô bước đi kêu TrươngHúc đi lấy xe.

Lúc này, An Noãn hoàn toàn say, ở trong lòng Mạc Trọng Huy lặp đi lặp lại một câu: ‘Rừng già, em không cần anh.’

Cô vì một người đàn ông khác lại uống đến mức say thế này, ngực Mạc Trọng Huy co rút đau đớn.

Người của JM đều uống không ít, bọn họ ở phòng đợi một lúc lâu, thấy An Noãn chưa về, tất cả đều chạy đi tìm, quán bar rất lớn, bọn họ hầu như tìm khắp mỗi tầng lầu, cũng không tìm được An Noãn.

“Xong rồi xong rồi, lúc này thực xong rồi. BOSS sẽ khai trừ toàn bộ chúng ta.”

Tìm Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần lại ngủ giống như heo chết.

Gọi điện thoại cho An Noãn, bên kia đầu tắt máy. Cuối cùng tìm quản lý của Shine, quản lí thản nhiên nói, có thể cô đã về trước, kêu bọn họ tự tìm.

--

Trương Húc ở phía trước lái xe, chuẩn bị đem xe chạy đến khách sạn An Noãn đang ở, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên phân phó: “Về nhà của tôi.”

Trương Húc thở dốc vì kinh ngạc, thay đổi phương hướng, trong lòng đổ mồ hôi thay An Noãn. Đến nhà, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn xuống xe, nha đầu kia ói đầy ra người anh. Trương Húc ở bên cạnh nhìn thấy thật muốn cười to. Mạc Trọng Huy nhíu mày thật chặt, trên mặt lại chỉ có thản nhiên cùng bất đắc dĩ, không có chút ghét bỏ cô.

“Mạc tiên sinh, tôi kêu người hầu tới giúp An tiểu thư?”

Mạc Trọng Huy khoát tay: “Không cần, cậu cũng về đi, tôi có thể chăm sóc cô ấy.”

Lại ôm An Noãn lên đi vào thang máy. Trương Húc nhìn bọn họ rời đi, âm thầm thở dài. Lúc này An tiểu thư, thật đúng là dữ nhiều lành ít.

Mạc Trọng Huy đặt cô nằm trên sô pha, đến phòng tắm pha nước ấm, rồi quay trở lại ôm cô đến phòng tắm. Nha đầu kia say đến bất tỉnh nhân sự, nên đã an phận rất nhiều, có làm gì đi nữa cô cũng không phản kháng.

Cởi hết quần áo cô, Mạc Trọng Huy cố gắng nhịn xuống dục vọng của mình, thật cẩn thận giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Mặc dù rất muốn rất muốn cô, anh cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

--

Ngày hôm sau, An Noãn tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một cái giường xa lạ, hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, trên người mặc áo somi rộng thùng thình của đàn ông, bên trong không mặc nội y.

“A!”

Cô thét chói tai, trong kịch truyền hình vẫn hay chiếu những tình tiết cẩu huyết, tình một đêm như thế lại phát sinh trên người cô. Cô vừa kêu vừa khóc, một khắc kia thực hận không thể chết đi cho xong.

Mạc Trọng Huy ở trong bếp bất đắc dĩ thở dài, tắt lửa, đi vào phòng ngủ. Thấy Mạc Trọng Huy đi vào, An Noãn lập tức im lặng.

“Mạc Trọng Huy, thì ra là anh, anh đã làm gì tôi?”

An Noãn vừa rống, vừa dùng chăn che thân thể của mình.

Mạc Trọng Huy từng bước một đi đến bên giường, lạnh lùng nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, anh vì em cấm dục bốn năm, em lại không mặc gì nằm trên giường anh, em nghĩ một người đàn ông bình thường sẽ làm cái gì?”

Anh vừa nói xong, An Noãn vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt anh, trên mặt anh lập tức hiện ra năm dấu tay.

“Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú không bằng súc sinh, anh lợi dụng lúc tôi say rượu cường bạo tôi, tôi muốn giết chết anh”

An Noãn chạy tới dùng sức bóp cổ anh. Mạc Trọng Huy mắng một tiếng, nhẹ nhàng đẩy ngã cô lên giường lớn. Hai thân thể rơi lên giường lớn, nhìn qua rất ái muội cùng quỷ dị.

“Mạc Trọng Huy, buông.” Cô thở phì phò quát.

“An Noãn, em đang khẩn trương cái gì?”

Anh đặt tay lên ngực cô, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ của cô.

“Tim đập nhanh như vậy, em vẫn còn cảm giác với anh.”

“Lấy cái tay bẩn của anh ra!” Cô gằn từng tiếng cảnh cáo.

Mạc Trọng Huy ngoan ngoãn lấy tay ra, thân thể vẫn còn đè lên người cô.

“Đêm qua, em nói em không cần Lâm Dịch Xuyên, có chuyện gì? Hai người cãi nhau? Đã chia tay?”

An Noãn cười lạnh: “Chia tay? Mạc Trọng Huy, anh nằm mơ đi! Chúng tôi chỉ là vì một chút việc nhỏ nên tranh cãi mà thôi, tôi làm sao có thể không cần anh ấy, cơ thể của tôi, trái tim của tôi, đã thuộc về anh từ lâu.”

Mạc Trọng Huy hai mắt híp lại, trán cũng nổi gân xanh.

“Mạc Trọng Huy, không phải anh thích sạch sẽ sao? Cơ thể của tôi đã bị người đàn ông khác dùng qua, anh còn muốn sao?”

Mạc Trọng Huy nâng môi mỏng, gằn từng tiếng: “Nếu không thể hoàn toàn có được em, cùng người đàn ông khác dùng chung em, anh cũng nguyện ý.”

Anh nói xong dùng sức xé áo sơmi tất cả nút đều rơi xuống giường, anh cúi xuống cắn lên da thịt tuyết trắng của cô.

“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, biến thái, buông.”

Cô dùng sức nắm tóc anh, anh lại càng cắn mạnh hơn.

“Mạc Trọng Huy, buông tay, van xin anh, buông.”

Mắt thấy cậy mạnh không được, An Noãn bắt đầu khóc cầu xin. Quả nhiên, Mạc Trọng Huy buông lỏng cô. An Noãn dùng chăn bao lấy thân thể mình, lui vào trong góc, hai tay vì sợ hãi mà run rẫy.

Ánh mắt Mạc Trọng Huy bi thương nhìn cô: “Đêm qua thấy em uống say ở quán bar, nên đưa em về, em lại ói đầy lên người anh, cả người em cũng dơ bẩn, anh giúp em tắm rửa, trong nhà không có quần áo phụ nữ, nên mới mặc cho em áo sơmi của anh. Yên tâm đi, cái gì cũng chưa phát sinh, em có thể tiếp tục vì anh ta thủ tiết.”

Mạc Trọng Huy đi ra ngoài, lấy quần áo của cô đem vào, đặt lên giường.

“Thay đi.”

Sau khi An Noãn chờ anh ra khỏi phòng, thật cẩn thận mặc quần áo vào. Từ phòng ngủ đi ra, lại thấy Mạc Trọng Huy đang bận việc trong bếp.

An Noãn nhẹ chân bước ra cửa, chuẩn bị mang giày trốn, Mạc Trọng Huy lại bắt được cô.

“Ăn một chút đi rồi anh đưa em về.”

“Không được, tôi không đói bụng.”

“Anh đã nấu xong, ăn xong rồi đi.”

Anh kéo An Noãn ngồi xuống bàn, đơn giản bốn món đồ ăn một món canh.

Bốn năm thật sự thay đổi quá nhiều, Mạc Trọng Huy còn biết nấu cơm, khẩu vị cũng không tệ lắm. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nấu mì cho cô, trên tay bị phỏng nổi hai cái mụn nước.

“Hương vị thế nào?” Anh có chút chờ mong hỏi.

“Cũng không tệ lắm, nhưng không bằng Rừng già của tôi nấu ngon hơn.”

Mạc Trọng Huy giật mình, ngực lại co rút. Ăn mấy miếng, An Noãn buông đũa.

“Đúng rồi, lần trước vị hôn thê của anh tặng tôi một cái túi xách, tôi vẫn muốn tặng lại cho cô ấy một món quà, không biết cô ấy thích cái gì, anh có thể nói cho tôi biết hay không, bình thường cô ấy có đặc biệt thích cái gì không?”

“Anh không biết.”

An Noãn bĩu môi: “Vậy bình thường anh tặng cô ấy cái gì?”

“Chưa bao giờ tặng quà cho cô ấy.”

“Quên đi, kẻ có tiền luôn chỉ biết đưa ra thẻ, cho cô ấy một thẻ tín dụng, tùy tiện để cô ấy muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được.”

An Noãn vô cùng trào phúng nói.

“Tôi đi đây, bữa khác tôi chuẩn bị xong quà tặng, anh giúp tôi đưa cho cô ấy.”

“Anh tiễn em.”

Mạc Trọng Huy đứng lên, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài. Anh đang mặc trang phục ở nhà, cũng không đi thay tây trang. Mạc Trọng Huy như vậy, có lẻ cũng chỉ có An Noãn nhìn thấy.

An Noãn dừng chân ở cạnh cửa, Mạc Trọng Huy quay đầu trêu chọc: “Như thế nào, không muốn đi?”

“Anh mặc như vậy ra ngoài?”

“Có cái gì sao? Rất khó nhìn?”

An Noãn lắc đầu: “Rất thoải mái, rất tuấn tú.”

Mạc Trọng Huy thản nhiên cười cười đi ra khỏi nhà trọ.

--

Mạc Trọng Huy lái xe đưa cô về khách sạn, ở trên đường, anh thấm thía nói: “Về sau đừng uống nhiều rượu nữa, không phải mỗi lần đều có thể gặp được anh, nếu là gặp phải người đàn ông khác, hậu quả cũng không phải em có thể gánh vác.”

An Noãn bĩu môi trào phúng nói: “Tôi chỉ cảm thấy gặp anh mới là nguy hiểm nhất.”

Mạc Trọng Huy cũng đùa: “Xem ra tối hôm qua anh chưa làm gì, thật đúng là chịu thiệt.”

“Mạc Trọng Huy, anh nên may mắn chưa làm gì tôi, bằng không hiện tại tôi đã cùng anh đồng quy vu tận.”

“Em thật sự liền yêu anh ta như vậy sao?”

“Ừ, rất yêu.” An Noãn thản nhiên nói: “Hiện tại mẹ của đứa bé xuất hiện, tôi rất sợ mất đi anh ấy.”

Tay Mạc Trọng Huy nắm chặt tay lái ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Sau đó, Mạc Trọng Huy không nói gì, tăng tốc xe rất nhanh đến khách sạn.

Ngừng xe, Mạc Trọng Huy đi đến trước mặt cô, trầm giọng hỏi: “Em yêu Lâm Dịch Xuyên hay đứa nhỏ kia?”

An Noãn nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Cả hai, yêu ai yêu cả đường đi.”

“Cút!” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi quát. An Noãn xuống xe đi thẳng cũng không quay đầu lại.

--

An Noãn mở cửa, đi vào phòng, Hứa Vĩ Thần ngồi ở trên sô pha, lập tức nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt An Noãn: “Tiểu nãi nãi của tôi, cuối cùng cô cũng đã về.”

“Thật xin lỗi, làm cho anh lo lắng.”

Vẻ mặt Hứa Vĩ Thần khoa trương nói: “Không phải tôi lo lắng, là Rừng già nhà cô đã đến đây, ở phòng đố diện, đang rất tức giận, hiện tại không ai dám gần anh ta, cô mau đến gặp anh ta đi.”

An Noãn thở dốc vì kinh ngạc, bị Hứa Vĩ Thần kéo đến phòng đối diện. Lâm Dịch Xuyên lẳng lặng ngồi trên sô pha, sắc mặt tái nhợt.

Hứa Vĩ Thần đẩy mạnh An Noãn tới, ở bên tai cô nhắc nhở: “Chúng tôi đã tra được tất cả, bởi vậy cô nên thẳng thắn với anh ta.”

Hứa Vĩ Thần nói xong co chân chạy mất.

An Noãn thật cẩn thận đến trước mặt Lâm Dịch Xuyên, ngồi xuống bên cạnh anh, kéo cánh tay anh nói: “Thực xin lỗi, làm cho anh lo lắng, ngày hôm qua uống quá nhiều, bất quá cái gì cũng chưa phát sinh.”

Lâm Dịch Xuyên híp mắt, bàn tay đưa qua kéo cổ áo cô xuống. An Noãn vội vàng gạt tay anh ra, nơi này bị Mạc Trọng Huy cắn ra dấu.

Lâm Dịch Xuyên vẫn thấy được, đồng tử co rút, trong phút chốc hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm cô, bàn tay to dùng sức nắm cằm cô.

“Cái gì cũng chưa phát sinh, cô nam quả nữ ở bên nhau một đêm, cái gì cũng chưa phát sinh.”

An Noãn nói chuyện có chút cố hết sức, nhưng vẫn giải thích: “Lâm Dịch Xuyên, thật sự không có, anh hãy tin em, em không có phản bội anh.”

“Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có được em, nên không được gọi là phản bội.”

An Noãn dời bàn tay anh ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh: “Rừng già, đừng giận được không? Em thật sự không làm gì với anh ta.”

Lâm Dịch Xuyên dùng sức đẩy cô, An Noãn ngã ngồi lên sô pha.

“Anh có thể dung túng cho em ở Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, không có nghĩa là anh có thể chấp nhận em cùng người đàn ông khác ngoại tình. Anh con mẹ nó có phạm tiện hơn nữa, cũng không ở đây chờ em về ban phát chút tình.”

An Noãn cũng có chút phiền não, nổi giận gầm lên một tiếng: “Em thật sự không có để cho vợ anh ngoại tình, em và Mạc Trọng Huy cái gì cũng chưa làm.”

Tên Mạc Trọng Huy từ của cô miệng nói ra, cũng rất tự nhiên.

Lâm Dịch Xuyên cười lạnh hai tiếng: “Người kia trong lòng em rốt cuộc vẫn là anh ta, từ lần đầu tiên anh gặp anh ta, nhìn em khẩn trương, anh đã biết. Hai người yêu nhau, vì sao kéo anh vào đùa giỡn. Lợi dụng anh để có được thành tựu trong sự nghiệp, là em có thể nang hàng đứng bên cạnh anh ta có phải không?”

“Lâm Dịch Xuyên, anh hiểu lầm rồi, thật sự không phải như anh nghĩ, em và Mạc Trọng Huy đã sớm chấm dứt.”

“Đủ, anh không muốn nghe.”

Anh mỏi mệt khoát tay: “Em ra ngoài đi, anh muốn một mình yên lặng.”

An Noãn nhìn vẻ mặt anh mỏi mệt, liền đau lòng, người đàn ông này rất yêu thương mình, ngồi hơn mười mấy tiếng trên máy bay chạy tới đây, đơn giản chỉ vì cô uống rượu, lo lắng cho cô.

An Noãn cắn răng, hai tay lại ôm lấy thắt lưng anh: “Rừng già, đừng nóng giận, em và Mạc Trọng Huy thật sự không có gì, tối hôm qua em uống say, em cam đoan lần sau không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa.”

“Buông tay!” Lâm Dịch Xuyên kêu rên.

An Noãn làm nũng: “Rừng già, Rừng già, em biết sai rồi, anh trừng phạt em thế nào cũng được, đừng nóng giận được không?”

“Anh kêu em buông tay.” Biểu tình của Lâm Dịch Xuyên vẫn thập phần nghiêm túc.

An Noãn buông lỏng hai tay.

“An Noãn, đừng dùng ánh mắt vô tội của em nhìn anh, anh cảm thấy bẩn.”

An Noãn nhíu mày: “Anh nói ai bẩn?”

“Anh nói em bẩn, đừng dùng cơ thể dơ bẩn của em chạm lên người anh, anh chán ghét.”

Hai tay An Noãn gắt gao nắm thành quyền, rống giận ra tiếng: “Lâm Dịch Xuyên, tốt nhất anh nên nhớ kỹ lời nói của anh ngày hôm nay, về sau đừng đến cầu em. Nhẫn trả lại cho anh, chúng ta chia tay.”

An Noãn rống xong chạy ra khỏi phòng,‘Phanh --’ một tiếng đóng cửa mạnh mẽ.

Lâm Dịch Xuyên ngồi ở sô pha, thở phì phò. Trời biết, khi anh nhìn trong băng ghi hình, thấy cô ở quán bar bị người đàn ông khác ôm đi, anh quả thực muốn phát điên.

Ở trong này ngồi suốt một giờ, một giờ này, anh gọi điện thoại cho cô hơn một trăm lần, hết lần này đến lần khác, tất cả đều là tắt máy, anh vẫn không ngừng gọi.

Trong lòng luôn luôn tự an ủi, Mạc Trọng Huy là nam tử hán, sẽ không làm gì An Noãn. Anh cố gắng bảo trì bình tĩnh, cho đến khi cô trở về. Dấu vết ái muội trên cổ cô rất rõ ràng, cô lại vẫn luôn miệng nói cái gì cũng chưa phát sinh.

Quen biết cô bốn năm, anh đối với cô thật tốt, cô vẫn nhìn thấy, trong lòng cô cũng rất rõ ràng. Nhưng dù vậy, cô vẫn không đủ tín nhiệm anh, không muốn đem chính mình hoàn toàn giao cho anh.

Một người đàn ông dễ dàng tha thứ là có hạn, anh dung túng cô cũng đã tới cực hạn. Mấy ngày nay, anh đã rất phiền lòng, cô còn làm ra chuyện này làm cho anh không thoải mái.

--

An Noãn lao ra khỏi phòng, đến phòng của Hứa Vĩ Thần bên kia.

Hứa Vĩ Thần ngồi ở sô pha khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Nói không xong, anh ta đuổi cô ra ngoài?”

An Noãn không để ý tới anhta , vào phòng, dùng sức đóng cửa lại, khóa trái.

Hứa Vĩ Thần ở bên ngoài la to: “An Noãn, hai người rốt cuộc nói như thế nào? Có phải cãi nhau hay không? Cô nói thật cho tôi biết đi. Cô có biết Rừng già rất tức giận hay không, rất nhiều người trong công ty đều gặp họa, tôi cũng không hay ho. Cô nhanh chóng đi lấy lòng anh ta đi, dù sao chuyện này là do cô không đúng. Cô ở bên cạnh một người đàn ông khác cả đêm, Rừng già có thể không nổi giận sao? Cô đi dỗ ngọt anh ta vài câu thì có làm sao? Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ, gọi là gì đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao?”

Hứa Vĩ Thần còn đang liên miên cằn nhằn, An Noãn mở cửa, tức giận mắng: “Hứa Vĩ Thần, anh có phiền hay không, muốn đi lấy lòng anh tự mình đi, đừng đến phiền tôi.”

“Làm sao vậy? Hai người cãi nhau?”

“Hứa Vĩ Thần, anh đi ra ngoài, tôi muốn một mình yên lặng.”

Hứa Vĩ Thần bĩu môi,nhìn sắc mặt An Noãn không tốt, anh thở dài bỏ đi.

An Noãn ngồi trên giường lớn, dùng chăn trùm kín cả người, mặt gác lên hai chân. Cô đã hạ mình giải thích, lấy lòng anh, anh vẫn không tin cô, còn nói cô dơ bẩn.

Vốn tưởng rằng ở chung bốn năm, bọn họ cũng có đủ tin tưởng nhau, lại không nghĩ rằng không chịu nổi một kích.

Giờ này khắc này, cô chỉ muốn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment