Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 10

Edit: Hồ Như

Beta: Miêu Nhi

Mạc Dao tức muốn chết. Lúc trước là những người này đến năn nỉ cô quay quảng cáo, cầu xin cô ký hợp đồng. Bây giờ thì hay rồi, lúc cô xảy ra chuyện, bọn họ lại là người bỏ đá xuống giếng đầu tiên!

Đê tiện! Vô sỉ! Mạc Dao thầm mắng.

Lúc này ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào, ngay sau đó chính là tiếng đập cửa dồn dập.

"Con bé chết tiệt kia, mở cửa ra!" Đây là giọng nói của người cha đã biến mất mấy tháng để đi đánh bạc.

Mạc Dao vừa nghe liền biết những ngày tháng tốt đẹp của mình đã hết, chỉ cần ông ta về, không phải cướp tiền thì chính là trộm tiền của cô! Sau đó lại rượu chè, bài bạc. Đúng là không có chuyện gì tốt! Cô ước gì Mạc Đại Hải chết ở bên ngoài, cả đời cũng đừng quay về!

Mạc Dao tuy rằng rất ghét việc Mạc Đại Hải trở về, nhưng tốt xấu gì đó cũng là cha của cô. Huống hồ ở tình huống hiện tại, cô liên tiếp phải đối mặt hết chuyện này đến chuyện kia, ông có đến cũng không bớt đi một chuyện. Bởi vậy, Mạc Dao đi qua mở cửa cho ông.

Vừa mới mở khoá, cửa đã bị đẩy mạnh ra, nếu không phải Mạc Dao tránh nhanh qua một bên thì không chừng đã bị cửa đập vào!

Ngoài cửa ùa vào bốn năm người, cầm đầu đúng là Mạc Đại Hải - quỷ bài bạc, chỉ là lúc này ông ta thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Mặt mũi bầm dập, còn què một chân, tóc tai quần áo đều lộn xộn như mới vừa chạy nạn về.

Mặt khác, mấy người phía sau đều mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, không giống người dễ đối phó, vừa vào đã bàn tán ồn ào.

"Chà! Lão Mạc không nói dối, trong nhà lão thật sự có một cô con gái xinh đẹp nha!"

"Xem ra vẫn chỉ là con chim non nha! Ha ha, ông đây thích khai bao (*)!"

(*) Khai bao: phá trinh

Mạc Dao bất động thanh sắc, thấy bọn họ đến đây có chút không thích hợp, một đám dùng ánh mắt bất lương nhìn chằm chằm cô, làm cô cả người không được tự nhiên.

Ngay từ đầu đối với sự tín nhiệm của cha ruột cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao máu mủ huyết thống cũng sẽ không ra tay với con gái mình đúng không?

Mạc Đại Hải từ lúc bước vào đã bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới, giống như là đánh giá hàng hóa, càng nhìn càng vừa lòng. Mạc Dao bị cha mình nhìn bằng ánh mắt như vậy rất không thoải mái, lạnh mặt hỏi:

"Cha, bọn họ là ai? Thời gian qua cha đã đi đâu?"

"Chuyện của tao mày ít hỏi lại đi!" Mạc Đại Hải nói chuyện với cô không chút khách khí, khiến Mạc Dao tức chết. Nhưng vừa quay đầu đối mặt với bốn người kia lại tươi cười nịnh nọt.

"Hổ ca... anh xem, đây là con gái của tôi..."

Người được gọi là Hổ ca bắt đầu tiến đến nhìn chằm chằm vào Mạc Dao, rõ ràng là cực kỳ hài lòng, gật đầu nói:

"Hàng không tồi, có thể bán giá tốt!"

Nghe xong câu này, khuôn mặt Mạc Dao lập tức trắng bệch, Mạc Đại Hải, ông ta muốn bán mình!

"Ông là con người sao? Tôi là con gái ông!" Mạc Dao trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ gào lên.

"Tôi tưởng ông chỉ thích cờ bạc, nhưng bây giờ ông lại muốn bán tôi! Hổ dữ không ăn thịt con, ông làm vậy có khác gì với súc sinh? Hừ, nói ông là súc sinh chính là sỉ nhục súc sinh!"

Mạc Đại Hải thẹn quá hóa giận, liền giơ tay tát cô một cái.

"Láo toét! Tao nuôi mày lớn như vậy, muốn bán mày thì làm sao! Mày phải biết nghe lời cha mày!"

Mạc Dao bị tát đến đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên mông lung mơ hồ.

Hổ ca bên cạnh thấy vậy liền nhíu mày.

"Ai cho ông đánh cô ta! Hàng tốt như vậy bị ông đánh hỏng thì làm sao?"

Mạc Đại Hải lập tức trở nên nịnh nọt, đi đến trước mặt Hổ ca.

"Đúng đúng, Hổ ca nói rất đúng, anh xem, tôi đang thiếu tiền..."

"Nếu ông đã muốn bán con gái, vậy thì số tiền hai mươi vạn ông nợ Kim Đỉnh sẽ được xóa bỏ!"

"Cảm ơn Hổ ca!" Mạc Đại Hải vui mừng vui mừng ra mặt.

Đôi ba câu liền có thể làm xong giao dịch!

Mạc Dao lúc này cũng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ý thức được chuyện Mạc Đại Hải thật sự đem cô đi bán.

Những người này vừa thấy cũng biết chẳng phải dạng người tốt lành gì, tuyệt đối không dễ lừa gạt như bọn Từ Cường. Trong lòng vô cùng sợ hãi, nhịn không được lại chửi ầm lên.

"Khốn khiếp! Mua bán người là phạm pháp, tôi muốn tố cáo mấy người! Tôi là người có tiếng tăm! Tôi muốn đưa mấy người vào tù!"

Bên cạnh Hổ ca là một tên vạm vỡ, nghe cô nói xong, mặt đầy mỉa mai nhìn Mạc Dao, như nhìn một tên hề không biết lượng sức.

"Ha ha, mày đi báo ai? Biết bọn tao là người ở đâu sao? Kim Đỉnh? Minh tinh? Ái chà, Kiều Ngưng Ngưng cũng là đại minh tinh, không nghe lời bọn tao là bị bán liền!"

Kiều Ngưng Ngưng mấy năm nay phất lên thành tiểu hoa đán. Sự nghiệp rộng mở, gợi cảm xinh đẹp, vừa gia nhập làng giải trí đã nổi tiếng, khí thế vô cùng, nếu bàn về thanh danh, có là một trăm Mạc Dao cũng thua xa Kiều Ngưng Ngưng!

Tâm Mạc Dao lạnh một nửa. Làm sao bây giờ? Thật sự phải bị bọn họ mang đi sao?

*

Sau khi túi đen xui xẻo của Văn Khanh bám theo Mạc Dao, cô cũng không hề để ý tới, cũng mặc kệ trên mạng huyên náo như thế nào.

Cô một bên vội vàng học tập, một bên xử lí công việc. Cha đã đồng ý chờ cô thi đại học xong thì cho cô vào công ty con thực tập. Văn Khanh tất nhiên là rất vui mừng, trên giấy toàn lý thuyết suông, cô học chương trình chuyên ngành lâu như vậy, cũng muốn thực hành xem sao!

Mà lúc này, Diệp Thiên cũng khôi phục trí nhớ, Văn Khanh không chút để ý là anh ta đã đi rồi, Văn Khanh tin tưởng, đầu óc Diệp Thiên chỉ cần không phải bị lừa đá, thì sẽ không qua lại với Mạc Dao nữa. Không có Diệp Thiên cản trở, Mạc Dao tuyệt đối không phải đối thủ của cô! Hơn nữa Diệp Thiên cũng không phải là đối thủ của cô, chỉ là có chút phiền toái mà thôi!

Lúc Diệp Thiên chưa đi, còn nhìn về phía Văn Khanh trịnh trọng hứa hẹn.

"Tôi nhất định sẽ trở về."

Văn Khanh: "???"

Không ai bảo anh ta trở về nha! Văn Khanh cũng không để ý, sau đó liền đem chuyện này ném tại sau đầu, tiếp tục lao đầu vào học. Cô thấy câu "học tập tựa như họa viên" (*) rất có đạo lý. Biết càng nhiều thì nó càng đem lại nhiều điều có lợi trong cuộc sống. Cô ở trong việc học tìm được niềm vui, mỗi thứ biết một ít, không gì hạnh phúc bằng cảm giác đạt được thành tựu này, làm cô hăng say không biết mệt.

(*) Ý bảo tạo nên những điều tốt đẹp.

*

Mạc Đại Hải là một tên quỷ nghiện cờ bạc. Một ngày không cá cược là ngứa tay, mọi ngày cũng chỉ ở nhà hoặc đến nhà hàng xóm đánh vài ván nhỏ, thua cũng không đáng mấy đồng. Nhưng từ khi được một người anh em đưa tới Kim Đỉnh đánh cược một lần, đã bị mờ mắt bởi sự huy hoàng ở đây.

Rượu sâm banh ngon, mỹ nữ như mây, đây mới là nơi mọi người nên đến!

Mặt khác Mạc Đại Hải cảm thấy cuộc sống trước kia quá uổng phí, sống như vậy thì làm sao ngóc đầu lên được, vì thế Mạc Đại Hải tham gia vào canh bạc lớn hơn rất nhiều, sau đó...

Thua đến mức quần lót cũng mất. Thậm chí còn thiếu Kim Đỉnh hai mươi vạn, ông ta nghèo kiết xác, đương nhiên không trả được. Bởi vậy bị người ta đánh gãy một chân, nhốt lại làm cu li (*), chưa trả hết nợ thì đừng hòng thoát ra ngoài.

(*) Ý bảo làm công không lương như kiểu nô lệ thời xưa.

Vốn tưởng rằng đời này hết hi vọng ra khỏi đây, ông lại vô tình đọc được tin tức của đứa con gái Mạc Dao trên mạng, càng không ngờ tới con gái ông ta lại trở nên xinh đẹp như vậy! Vì thế, mọi thứ đều thuận lý thành chương (*).

(*) Ý chỉ mọi việc diễn biến tiếp một cách suôn sẻ.

Mạc Dao bị mấy người Hổ ca mang đi, chuẩn bị dạy dỗ để bán giá cao.

Kim Đỉnh vừa kiếm lời từ kinh doanh giải trí cao cấp, vừa làm trung gian để buôn người, dạy dỗ Mạc Dao một chút để bán với giá cao không phải chuyện khó. Nhưng ai biết người tính không bằng trời tính, vừa đem Mạc Dao đưa tới Kim Đỉnh, thì gặp cảnh sát càn quét tệ nạn. Kim Đỉnh bị cảnh sát tóm gọn.

Người thông minh đều biết Kim Đỉnh đang bị vạ lây, giết gà dọa khỉ (*), trái lại Mạc Dao giật nảy mình, không lẽ xui xẻo bám theo lợi hại như vậy? Đi đâu cũng phát ra được?

(*) Ý mượn hành động này để đe dọa.

Nghĩ vậy, Mạc Dao lại có chút hưng phấn, lá bùa này nếu biết dùng đúng lúc đúng chỗ chắc chắn sẽ là một thứ đồ tốt!

Ngày hôm sau, Mạc Dao vội vã trở lại trường học, phớt lờ những lời xì xào bàn tán của người khác.

Mạc Dao lượn vài vòng quanh Văn Khanh, thậm chí làm mấy chuyến qua chỗ thầy giáo Kiều... nhưng điều cô mong đợi không xảy ra.

Sự thật chứng minh, Mạc Dao suy nghĩ nhiều, bùa xui xẻo chỉ nhắm vào mình mình, vả lại không làm chết người. Tuy nhiên một chuyện đã xảy ra làm Mạc Dao trở tay không kịp, trong lúc học tiết cuối, đột nhiên có hai cảnh sát đến.

"Mạc Dao, cô bị nghi ngờ là có liên quan đến lừa gạt trẻ vị thành niên, xúi giục xâm phạm thiếu nữ vị thành niên, yêu cầu cô đi với chúng tôi!"

Mạc Dao sững người.

"Mấy anh có lầm không vậy?" Cái gì mà lừa gạt học sinh, xúi giục xâm phạm? Mấy ngày nay cô gặp xui xẻo liên tục, làm gì có thời gian rảnh làm mấy chuyện khác!

Hai viên cảnh sát không quan tâm, cũng không lưu tình nói: "Yêu cầu cô đi với chúng tôi!"

Mạc Dao thấp thỏm không yên theo chân bọn họ ra ngoài, tuy hai cảnh sát đã hết sức chú ý đến việc riêng tư của cô, đưa cô đi từ phòng giáo vụ chứ không phải từ lớp học, nhưng tin Mạc Dao bị bắt vẫn lan đi rất nhanh.

Học sinh trong trường vẫn còn tương đối đơn thuần, bọn họ cho rằng có thể bị cảnh sát mang đi chắc chắn là đã phạm tội gì rồi!

Đầu tiên là chuyện Mạc Dao vu khống thầy giáo Kiều bị lộ, sau đó lại bị cảnh sát mang đi, không đến hai ngày lại thấy cô trên bản tin thời sự! Kim Đỉnh là động tiêu tiền nổi tiếng ở Lâm Thành, đi nơi đó có thể là loại con gái tốt đẹp sao?

Trong trường nhất thời bàn tán sôi nổi, rất nhiều người đều nói Mạc Dao không có lòng tự trọng không đứng đắn, sau khi trở nên xinh đẹp liền bán thân vào Kim Đỉnh.

"Trời ơi, chúng ta còn học cùng cô ta nửa học kỳ, sẽ không lây bệnh đường sinh dục chứ?"

"Không thể nào?"

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*), vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút!"

(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ chuyện gì lớn chỉ sợ xui xẻo bất ngờ đến.

Về chuyện này, Văn Khanh chỉ có thể nói xui xẻo bám vào người Mạc Dao có hiệu quả quá tốt. Mạc Dao chỉ mới xuất hiện ở Kim Đỉnh một chút đã bị chụp lại! Aiz, sao lại bất cẩn như vậy? ( ̄▽ ̄)~*
Bình Luận (0)
Comment