Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 16

Edit: Đèo

Beta: Miêu Nhi

Văn Khanh ngồi ở phía sau quầy bán hàng, nhìn dòng người đi lại tấp nập trên đường phố đến phát ngốc, Dận Đường mua bảo thạch xong liền ra lệnh cho người đứng canh trở về phủ. Bởi vì bên ngoài tiệm dán hai bố cáo, như thường lệ vẫn không có khách ghé thăm.

Văn Khanh cảm thấy hôm nay sẽ không có khách, bỗng ngoài cửa có hai người tiến vào.

Nam nhân đi đầu có dáng người cao gầy, gương mặt thanh khiết, cách ăn mặc tuy mộc mạc nhưng khí thế làm người khác không dám khinh thường, theo sau là một nô tài cúi đầu nhắm mắt đi theo, nhìn dáng vẻ yểu điệu của hắn thì có lẽ đây là một tên thái giám.

Có thể mang thái giám ra cửa, không phải phi tử trong cung thì chính là hoàng tử, Văn Khanh âm thầm suy nghĩ trong lòng, sau đó lười biếng mở miệng tiếp đón:

"Hân hạnh đến với bổn tiệm, trước tiên xin nộp phí vào cửa."

Người tới đúng là Tứ A Ca Dận Chân, phụng mệnh hoàng đế Khang Hi tới đây để dò tra cửa hàng này. Lúc ở bên ngoài, hắn tất nhiên là nhìn thấy trên cửa có dán bố cáo, vì vậy liếc Tô Bồi Thịnh một cái, Tô Bồi Thịnh lanh lẹ móc ra hai lượng bạc đặt lên trên quầy.

Văn Khanh nhận bạc, tùy tiện ném vào sọt tre, tủm tỉm cười nhìn Dận Chân nói:

"Khách quan cứ tự nhiên, nhìn trúng thứ gì ta sẽ ưu đãi cho ngài!"

Nếu nàng nhớ không lầm, hắn chính là Tứ hoàng tử Ái Tân Giác La - Dận Chân. Cũng chính là vị hoàng đế Ung Chính mặt lạnh trong truyền thuyết. Đây là một người vô cùng nghiêm túc làm việc, so với Bát, Cửu, Thập thì đáng tin hơn nhiều! Có lẽ nàng có thể giúp hắn mở ra một cánh cửa mới.

Dận Chân chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước nhìn qua đồ trong cửa tiệm, hắn rất giống đám người Dận Đường, trong tiệm có nhiều thứ mà hắn không biết, nhưng do đọc sách nhiều, lại học cao hiểu rộng, nên ít nhiều gì vẫn có thể đoán ra được một chút.

Bỗng nhiên hắn chỉ vào một thứ hỏi:

"Đây là cái gì?"

Văn Khanh nhìn thoáng qua đồ vật mà hắn chỉ, trong lòng thở dài, không hổ danh có thể lên làm hoàng đế, ánh mắt không giống người thường! Dù nàng rất bội phục, nhưng nguyên tắc thì vẫn không thể phá vỡ.

"Trước tiên ngài phải giao bạc, sau đó ta sẽ nói cho ngài biết."

"Bao nhiêu?"

"Mười vạn lượng!"

Dận Chân trầm ổn, nghe thấy giá tiền cao như thế cũng không có phản ứng gì, xoay người tiếp tục nhìn thứ khác, biểu hiện của hắn chính là không muốn biết.

Sau một lúc lâu, Dận Chân chỉ vào bên trong góc của ngăn tủ.

"Cái này cũng bán sao?"

Văn Khanh nhìn qua, thì ra là một hạt gạo, nàng cười cười.

"Đương nhiên rồi, phàm là vật bày ra điều sẽ bán." Nàng còn tưởng rằng hạt gạo kia không không có gì thu hút, sẽ không bị người ta phát hiện ra.

Dận Chân hỏi:

"Vật này có giá bao nhiêu?"

Vật này có thể bày ở trong tiệm ắt hẳn là không tầm thường, Dận Chân cảm thấy cho dù có là một hạt gạo cũng không hề bình thường. Sự thật chứng minh, trực giác của hắn rất đúng.

Văn Khanh nói:

"Trừ bỏ ngài thì sẽ không có một khách nhân nào chú ý tới hạt gạo này, ta liền bớt giá cho ngài, một ngàn lượng."

"Lớn mật." Tô Bồi Thịnh đứng phía sau Dận Chân không nhịn được lên tiếng. Đây không phải là muốn chơi đùa với chủ tử nhà hắn sao? Nếu không phải chủ tử không lên tiếng, lúc nãy ra giá mười vạn lượng, hắn đã muốn mắng nàng rồi, hiện tại càng kỳ quái hơn là chỉ một hạt gạo thôi mà nàng lại muốn một ngàn lượng! Hạt gạo làm bằng vàng cũng không tới giá đó!

"Ngươi chính là gian thương, hố người hố đến trên đầu chủ tử nhà ta luôn rồi! Ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chém!"

Văn Khanh nhướng mày, nhìn xem Dận Chân sẽ có phản ứng như thế nào, nếu hắn cũng nghĩ vậy, nàng sẽ không bán cho hắn.

Dận Chân nhăn mày, cho Tô Bồi Thịnh một ánh mắt cảnh cáo.

"Không được phép vô lễ."

Sau đó nhìn Văn Khanh nói:

"Xin lỗi, nô tài nhà ta không hiểu chuyện."

Tô Bồi Thịnh bị chủ tử cảnh cáo, trong lòng rất không vui, hắn cảm thấy chủ tử nhà mình bị nữ nhân cổ quái này lừa gạt, nhưng chủ tử không cho hắn nói, hắn đành phải câm miệng, ngậm bồ hòn làm ngọt.

Văn Khanh xua xua tay, coi như không có chuyện gì.

"Ngươi còn muốn mua không?"

"Một hạt gạo giá một ngàn lượng, cô nương có thể nói cho ta biết nó quý ở chỗ nào hay không?" Dận Chân bất động thanh sắc nói.

"Nếu ngài mua, ta mới có thể nói cho ngài biết. Nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ tiết lộ cho ngài một điều, giá trị thật của nó hơn một ngàn lượng, thậm chí có thể nói là vô giá." Nếu không phải tương lai hắn sẽ lên làm hoàng đế, nàng cũng không rảnh cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì! Càng không nói hắn mua lời chín vạn chín ngàn.

Dận Chân trầm mặt nửa ngày, tựa hồ đang suy nghĩ mua một hạt gạo giá một ngàn lượng có thật sự đáng giá hay không. Nhưng mà hắn vẫn mua, bởi vì hắn cảm thấy mua được đồ vật trong tiệm này với giá một ngàn lượng là đã quá tiện nghi cho mình rồi.

Văn Khanh đếm ngân phiếu, thấy không thiếu tờ nào liền ném vào sọt tre. Dận Chân nhìn thấy rõ rãng, hoàng a mã nói không sai, trong tiệm này bạc được đựng ở trong sọt.

Văn Khanh cười tủm tỉm lấy ra hạt gạo, đưa đến tận tay Dận Chân.

"Tốt, đã thanh toán xong, không thể trả lại hàng."

Dận Chân hơi đau đầu, cảm thấy mình giống như vừa bị lừa!

Hắn hít sâu một hơi.

"Hiện tại cô nương có thể nói cho ta biết hạt gạo này có chỗ nào đặt biệt mà giá lại lên đến một ngàn lượng bạc rồi chứ!" Mấy chữ cuối cùng, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, đối với hạt gạo có giá một ngàn lượng bạc này, Dận Chân vô cùng oán niệm.

"Giống gạo này được gọi là lúa nước, sản lượng một mẫu có thể lên tới ngàn cân." Văn Khanh căn cứ vào trình độ nông nghiệp của Thanh Triều để đưa ra kết luận.

Dận Chân kinh ngạc thất sắc.

"Sản lượng một mẫu lên đến ngàn cân?!"

Không trách hắn lại ngạc nhiên như vậy, phải biết sản lượng ở Thanh Triều hiện tại chỉ mới hơn ba trăm cân một mẫu, đây chắc chắn là đang nói đến loại thượng hạng, loại trung đẳng thì rẻ hơn một chút, còn loại gạo hạ đẳng thì không cần phải nói, cho nên khi nghe một mẫu có thể cho sản lượng lên đến ngàn cân, Dận Chân làm sao không kinh ngạc cho được?

Văn Khanh rất vừa lòng với vẻ mặt của hắn, đây mới là phản ứng bình thường khi mua đồ vật của nàng!

Nàng lập tức bước vào bên trong, đứng trước một tủ đựng sách, bắt đầu tìm kiếm thứ gì. Dận Chân không tự chủ mà đi theo vào, vừa rồi hắn cũng thấy ngăn tủ này, nhưng mà đã bị khóa nên không thể tự tiện mở ra được, hắn đi đến nhìn vào một chút, cảm thấy một hạt gạo đã làm cho hắn kinh hách lớn như vậy, nói không chừng bên trong tủ còn có thể cất giấu bí mật to lớn nào đó.

Sách trong ngăn tủ đều được đóng bằng tay, quyển nào cũng có tên đàng hoàng, Dận Chân cẩn thận xem xét.

<< Đáng sợ! Người đàn ông khom lưng nhặt xà phòng lại xảy ra cớ sự này! >>

<< Khiếp sợ! Em chồng nửa đêm xông vào phòng chị dâu... >>

<< Thổn thức! Cha chồng và con dâu lại có thể làm chuyện xấu hổ như vậy ở trong phòng... >>

<< Không thể có con! Thiếu phụ trẻ tuổi làm chuyện ấy ở trong miếu! >>

<< Không thể tưởng tượng! Lão già sáu mươi tuổi còn có thể sung sức mỗi đêm!>>

......

Dận Chân hỗn độn, đây là cái quỷ gì vậy?

Lúc này, Văn Khanh lấy ra một quyền sách, cao hứng nói:

"Tìm được rồi! Chính là cái này!"

Hắn cầm lấy, chỉ thấy dòng chữ << Khủng bố! Vì sao thiếu phụ lại thét chói tai trong đêm tân hôn? >>

Dận Chân: "..."

Hắn một chút cũng không muốn biết vì sao trong đêm tân hôn thiếu phụ lại thét chói tai!

"Cái này là kĩ thuật trồng lúa, hạt gạo kia không đáng giá một ngàn lượng, thứ này mới có giá trị."

Cái Văn Khanh bán là hàng hóa, nhưng thứ nàng bán thật sự chính là kĩ thuật - kĩ thuật vượt thời đại.

Dận Chân không rảnh quan tâm cái tên kì quái ra sao, vội vàng mở ra, nhìn lướt qua một chút, trái ngược với tên ở trên bìa sách, nội dung bên trong trông đứng đắn và đáng tin cậy hơn nhiều. Nếu những điều nó viết đều là sự thật, Đại Thanh nhất định sẽ có sự thay đổi lớn!

Dận Chân cất sách, sau đó vội vàng tiến cung.

"Phụ hoàng vạn tuế."

Mới vừa bước vào Càn Thanh cung, hắn nhịn không được muốn nhanh chóng báo tin vui. Là một người luôn luôn nghĩ cho con dân bá tánh, đột nhiên biết được phương pháp có thể sản xuất được nhiều lương thực khiến hắn không khỏi kích động.

"Phụ hoàng, ngài xem, ta mua hạt gạo này với giá một ngàn lượng."

Dận Chân cẩn thận dâng hạt gạo đến trước mặt vua Khang Hi.

Khang Hi mở to mắt nhìn hạt gạo nằm gọn trong bàn tay mình, khóe miệng giật giật.

"Mua một hạt gạo với giá một ngàn lượng?"

"Không phải đâu, còn có cái này nữa, ngài xem đi ạ."

Khang Hi nghe hắn nói không phải phát rồ đi mua một hạt gạo với giá một ngàn lượng mới hòa hãn lại, tiếp nhận sách hắn dâng lên.

"Khủng bố! Vì sao thiếu phụ lại thét chói tai trong đêm tân hôn?"

Trên trán Khang Hi nổi gân xanh.

"Hỗn trướng! Ngươi đây là có ý gì?"

Dận Chân thấy hắn hiểu lầm, vội vàng mở ra nội dung bên trong.

"Phụ hoàng, ngài xem, đây là kĩ thuật gieo trồng để đạt sản lượng ngàn cân một mẫu."

"Sản lượng ngàn cân một mẫu? Lời này là sự thật?" Vẻ mặt của Khang Hi không hề khác Dận Chân lúc mới nghe là bao.

"Nhi tử không dám lừa gạt phụ hoàng, là chủ của cửa tiệm đó nói như thế, thực hư còn phải kiểm chứng."

Khang Hi bình tĩnh lại.

"Nếu đúng là như vậy, thì đây chính là phúc lớn cho Đại Thanh ta!"

Ông tinh tế lật xem từng trang, càng xem càng cảm thấy không thể là giả. Khang Hi từng nghiên cứu về lúa nước, xem nội dung trong quyển kinh thư này càng khiến ông thông suốt hơn, tất nhiên cũng biết mặt chữ bên ngoài là giả, cố gắng đè nén sự khiếp sợ trong lòng, ông phân phó Dận Chân.

"Việc này giao cho ngươi, Hộ Bộ, Công Bộ cùng nhau giải quyết, nhất định phải nghiên cứu thành công kĩ thuật trồng lúa nước ở bên trong."

"Tuân lệnh."

Hôm nay ước chừng là ngày may mắn của Văn Khanh, mới tiễn Dận Chân đi, lại tiếp thêm một vị khách quý khác, vị này quý phái hơn Dận Chân nhiều, quần áo đẹp đẽ quý giá, có tùy tùng đi cùng, trên người bọn họ ẩn ẩn sát khí, chắc hẳn là binh lính.

"Lão thập mua súng etpigon ở chỗ này?" Hắn không chút khách khí, vừa tiến vào liền mở miệng hỏi.

Nàng đương nhiên không bị hắn dọa sợ, cười tủm tỉm nói:

"Hân hạnh chiếu cố bổn tiệm, trước tiên xin giao bạc trước."

Có thể kêu Dận Ngã là lão Thập thì chỉ có thể là các ca ca của hắn, người này một thân sát khí, nếu nàng đoán không sai, người có thể dẫn binh chính là Đại A Ca Dận Thì.

Dận Thì có chút không kiên nhẫn, vẫy tay với đám người phía sau.

"Cho nàng."

Hắn vô tình thấy được Dận Ngã đang thưởng thức một cây súng etpigon tinh xảo, tìm hiểu kĩ mới biết là của nơi này. Dận Ngã thấy hắn có hứng thú với súng etpigon liền đưa cho hắn xem, hắn không ngu ngốc như lão Thập, hàng năm mang binh đánh trận sao không nhìn ra được giá trị của súng etpigon chứ? Quả nhiên, thử một chút liền thấy được uy lực chấn động của cây súng này!

Hắn bắn thử vào bia - không trượt phát nào! Đường đạn xa hơn súng bình thường ba trăm thước, lực sát thương trong khoảng một trăm năm mươi thước, quả thực có thể lấy đầu của kẻ địch ở phía xa! Chuyện này có thể không làm hắn khiếp sợ sao? Bởi vậy hắn vừa ra khỏi trại tập bắn đã chạy ngay đến cửa hàng "Chuyên vòi tiền" này.

Văn Khanh thu bạc xong mới nói:

"Ngài nói lão Thập là ai ta không biết, huống hồ, chỗ của ta không tiết lộ tin tức của khách nhân."

"Ngươi!" Dận Thì cau mày quắc mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, hừ lạnh một tiếng, ép xuống hỏa khí, xoay người đi vào trong tiệm.

Hắn dạo một vòng quanh tiệm, mắt nhanh chóng liếc thấy một vật.

"Đây là..." Trong giọng nói không chút che dấu vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Văn Khanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chính là vật vừa nãy Dận Chân hỏi nhưng không mua.

"Hồng pháo? Không đúng, nó càng phức tạp hơn!"

Không thể không nói, khứu giác của Dận Đề vô cùng nhạy bén! Hắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Văn Khanh.

"Lấy cái này ra, bổn vương muốn nó!"

Hắn tự xưng bổn vương cũng đã thể hiện rõ thân phận của mình, nhưng nàng mặc kệ hắn là ai, chỉ cười nói:

"Hân hạnh được ngài chiếu cố, mười vạn lượng bạc, trước tiên giao bạc ta mới giao hàng!"

Dận Thì tức giận đến mức bật cười.

"Một mô hình thôi mà ngươi đòi tận mười vạn lượng bạc?"

Đúng vậy, trong tủ kính bày ra mô hình đại pháo, nếu là phiên bản thật, cửa hàng nhỏ của Văn Khanh không trưng bày nổi.

Sắc mặt Văn Khanh không đổi, vẫn vô cùng thản nhiên.

"Không! Không! Không! Đương nhiên không phải chỉ là một cái mô hình. Nếu ngài muốn, đưa tiền trước đã, sau đó ta sẽ nói cho ngài biết."

Dận Thì híp mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, nhưng nàng lại không sợ sệt một chút nào, cuối cùng hắn không thể không thỏa hiệp, phân phó thị vệ đằng sau.

"Hồi phủ lấy mười vạn lượng ngân phiếu!"

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, thời gian không tới một chung trà đã quay trở lại, đặt lên trên quầy một xập giấy dày, Văn Khanh kiểm tra cẩn thận, tiện tay ném vào trong sọt, cao hứng tiếp đón Dận Thì.

"Ta thấy ngài sảng khoái như vậy, cũng không dám làm khó ngài, tới tới tới, ta dẫn ngài đi, đại pháo thật ở trong hậu viện."

Dận Thì đi theo nàng bước vào hậu viện, nhất thời bị đại pháo làm cho sợ ngây người, không phải mô hình, không phải hàng mẫu, mà là một đại pháo hàng thật giá thật!

"Cái này gọi là pháo lựu đạn, uy lực hơn Hồng pháo thời Minh rất nhiều. Tốc độ tối đa là chín trăm ba mươi mét một giây, ngài biết giây là gì đúng không? Chính là một lần nhích của đồng hồ quả quýt. Tầm bắn lớn nhất là hai mươi bảy nghìn một trăm năm mươi mét, bắn thẳng là một nghìn một trăm mét."

Dận Thì đứng đờ ra nghe nàng giải thích, hoàn toàn không kịp phản ứng. Cuối cùng nàng đưa cho hắn một quyển sách về cách sử dụng pháo lựu đạn, đương nhiên, tên của nó cũng vô cùng trái khoáy << Nam nhân nhìn đến trầm mặc, nữ nhân nhìn đến rơi lệ >>.
Bình Luận (0)
Comment