Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 93

Edit: Dương

Beta: Miêu Nhi

Tô Lạp công lược Phương Tử Thanh, vào phút cuối lại thất bại trong gang tấc, hệ thống nói số liệu do nó thu thập không có vấn đề.

『 Lòng người khó dò, cho dù sách lược có hoàn mỹ tới đâu cũng không thể bảo đảm thành công trăm phần trăm, trước tiên cứ bỏ qua, để tôi nghiên cứu lại số liệu của hắn rồi tính tiếp. 』

Vì thế, kế tiếp hệ thống lại hướng dẫn Tô Lạp công lược một người khác, tên là Tô Dục, là tiểu thiên vương trong giới âm nhạc. Lần này không có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, công lược thành công, hệ thống thưởng cho cô kỹ năng sơ cấp về kỹ thuật diễn.

Điều này làm cho Tô Lạp vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng tin hệ thống đúng là có chỗ khác biệt, không phải một thứ lừa đảo. Sau đó, cô càng thêm cẩn trọng làm nhiệm vụ công lược nam thần. Hôm nay là một nam thần trẻ trung, mai lại là một mỹ nam đang hot, không những có được nam thần, còn có thể tăng cường kỹ năng, quả thực cuộc sống trôi qua vô cùng mỹ mãn.

Nhưng luôn có lúc ngoài ý muốn, ví dụ như khi ở cùng với lão cán bộ Hạ Tấn Sinh, cô lại gặp phải tình huống giống như Phương Tử Thanh, chỉ là ra vẻ mờ ám hỏi một câu kích cỡ của anh thế nào, độ hảo cảm liền giảm không phanh xuống giá trị âm.

Trời ạ!

Một câu nói vui đùa cũng bị để ý như vậy, sẽ không phải là không được đó chứ? Nhưng số liệu trong hệ thống xác định hắn thiên phú dị bẩm, hẳn phải rất tự hào mới đúng, nếu không thì cô cũng không dám giỡn như vậy.

Cuối cùng chỉ có thể cho rằng lão cán bộ tương đối nghiêm túc, hắn không thích kiểu nói giỡn này mà thôi.

Lúc Tô Lạp đang bận rộn chinh phục mấy nam thần này, ở bên kia địa cầu, Văn Khanh đang tâm sự cùng với Sơ Nhị.

Cô đang xử lí công việc ở thư phòng, Sơ Nhị gõ cửa tiến vào, tinh thần có chút sa sút. Một đứa bé trai sáu tuổi đã có vẻ nho nhã của một quý ông, lễ phép, hiểu chuyện, quả thực không phù hợp với độ tuổi của bé.

"Mẹ, con muốn trở về hồi Hoa Quốc một chuyến."

"Làm sao vậy bảo bối? Vì sao đột nhiên muốn về nước?" Văn Khanh có chút khó hiểu, năm đứa con của cô tới bây giờ cũng chưa một lần đòi về quê hương, bé đột nhiên nói như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.

Sơ Nhị mím môi, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Văn Khanh: "Mẹ, đây là bí mật của con, con có thể không nói ra sao?"

"Đương nhiên có thể, bảo bối!" Văn Khanh mỉm cười ngồi xổm xuống, sờ đầu hắn: "Mẹ tôn trọng mọi quyết định của con. "

Từ nhỏ Văn Khanh đã cho bọn nhỏ quyền tự chủ, tốt hay xấu đều do bọn chúng quyết định. Làm đúng, cô sẽ cổ vũ khích lệ, làm sai tất nhiên sẽ phải chịu phạt. Không cần cô nói cái gì, mấy đứa đã tự khắc sâu trong đầu, lần sau tuyệt đối không tái phạm. Cô chưa bao giờ dùng thân phận người mẹ để ép buộc chúng, ngược lại sống với nhau giống như những người bạn ngang hàng.

Bởi vậy tính cách của mấy đứa nhỏ đều rất độc lập, có chính kiến riêng, đôi lúc một người mẹ như cô còn bị thuyết phục bởi sự thông minh của chúng.

Cô cũng không muốn gạt chuyện thân thế của mấy đứa, lúc chúng hỏi về cha mình, cô liền nói ra mọi chuyện. Đồng thời cũng nói cho chúng biết, cô tôn trọng tự do yêu nhau, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, không có ai đúng ai sai, chỉ là không thích hợp mà thôi. Bọn nhỏ cũng không có phản ứng đặc biệt gì, thậm chí còn nói cô thích là được rồi, không cần để ý đến chúng.

Văn Khanh cảm thấy, cô sống đến bây giờ, thu hoạch lớn nhất chính là mấy đứa nhỏ đáng yêu này.

"Trong nước con có thể không quá quen thuộc, dẫn theo vài người, chú ý an toàn, có việc gì gấp thì gọi điện cho mẹ." Văn Khanh nói xong, liền hôn bé một cái.

Sơ Nhị cũng hôn lại cô, có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ, thật ra con muốn trở về thăm ba một chút, nhưng lại sợ mẹ hiểu lầm con không yêu mẹ, sợ mẹ buồn, nên con mới không nói."

Văn Khanh nắm nhẹ cái mũi nhỏ của bé, cười nói: "Mẹ là người hẹp hòi như vậy sao? Không có gì đâu, yêu đương tự do là quyền lợi của mẹ, con cũng có quyền quyết định gặp hay không gặp ba của con. Đi đi, mẹ luôn ủng hộ con cho dù là quyết định gì."

Vì thế, Sơ Nhị liền mang theo một đám người về nước. Tuy rằng sinh hoạt ở Mỹ, nhưng bé vẫn lưu ý những tin tức trong nước kể từ khi mẹ nói ba ba của bé là Hạ Tấn Sinh.

Đứa nhỏ lớn lên trong đình đơn thân, thường thường sẽ cảm thấy thiếu hụt tình cảm của cha/mẹ, nhưng Sơ Nhị không giống như vậy, bé không thiếu tình thương, mẹ chăm sóc bé rất tốt, cho nên trong nhà có ba hay không bé không quan tâm. Chỉ là từ nhỏ bé đã có một cái tật xấu, đồ vật của mình cũng chỉ thể có thể thuộc về mình, người khác cho dù ai cũng không thể đụng vào. Cho nên, Hạ Tấn Sinh là cha của bé, cho dù chia tay với mẹ rồi nhưng vẫn là cha của bé. Quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, cho nên không phải con mèo con chó nào cũng có thể làm bẩn.

Sau khi Sơ Nhị về nước, việc đầu tiên chính là phái người điều tra bối cảnh của Tô Lạp, sau khi tra xong mới biết, người đàn bà này thế nhưng không chỉ lôi kéo ba của hắn, còn có ba của anh cả, em trai thứ ba, thứ tư và cả em gái út nữa! Đúng là rất cao tay!

Sơ Nhị không thích, cực kì không thích, bé cảm thấy ba rất ngốc, suýt chút nữa đã bị nữ nhân kia cho vào tròng! Có người cha ngốc như vậy phận làm con cái có thể không quan tâm sao? Vì thế, Sơ Nhị liền mua cả công ty quản lý của Hạ Tấn Sinh.

Mẹ của bé nói rồi, nhà của bọn họ không thiếu tiền, cho dù bé tiêu sài thế nào cũng không hết, lấy tiền tiêu vặt để hiếu kính người cha thân yêu một chút cũng không phải vấn đề gì ghê gớm.

Vì thế bên phía Hạ Tấn Sinh, đột nhiên tài nguyên của công ty đều chuyển qua cho hắn, nào là tác phẩm do đạo diễn danh tiếng chế tác, ảnh đế ảnh hậu đều có thể tùy ý cho hắn chọn lựa...

Ngay cả người đại diện của hắn cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Tuy nói bộ phim này đạt được thành công lớn, trong một đêm nổi tiếng khắp Hoa Quốc, lượng fan trên Weibo đã hơn năm ngàn vạn, nhưng như thế vẫn chưa đủ làm cho công ty coi trọng đâu! Có phải lại có vị kim chủ nào coi trọng cậu đúng không? " Quan hệ của hắn với Hạ Tấn Sinh tương đối tốt, cũng biết trước đây hắn đã từng cự tuyệt một nữ kim chủ trong công ty, sau đó bị người nọ phong sát.

Hạ Tấn Sinh cũng có chút thấp thỏm lo âu, thật sự lần bị phong sát trước đây đã khắc sâu trong đầu, hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

"Chậc, chịu chơi như vậy, xem ra là thật lòng với cậu đó. Nếu như không xấu, hay là cậu tạm thời thỏa hiệp đi!" Người đại diện trêu chọc.

Hạ Tấn Sinh nhìn hắn một cái, không nói chuyện, bây giờ hắn đã không còn nhuệ khí của 6 năm trước, không biết có còn vượt qua được lần dụ hoặc này hay không.

May mắn Sơ Nhị không biết cuộc trò chuyện này của hai người bọn họ, nếu không bé nhất định tặng cho bọn họ bảy chữ —— suy nghĩ nhiều là bệnh phải trị.

Lại qua mấy ngày, người đại diện của Hạ Tấn Sinh đột nhiên nhận được lời mời từ một gameshow, do hành trình sáu tháng cuối năm của Hạ Tấn Sinh đã kín lịch nên hắn dự định sẽ từ chối. Nhưng sau khi nghe về thù lao được trả, người đại diện kinh sợ thiếu chút nữa rớt luôn điện thoại, cuối cùng không nhịn được đáp ứng luôn.

Cuối cùng, còn nhịn không được hỏi một câu: "Tiết mục của mấy ngươi kiếm được tiền sao? Cho một cái giá cao như vậy, không sợ lỗ vốn hả?"

Người sản xuất chính của tiết mục nói hắn cũng không định ra giá cao như vậy, nhưng có người đầu tư khá nhiều, chỉ định muốn Hạ Tấn Sinh tham gia, hắn còn có thể làm sao bây giờ? Tất nhiên phải là đáp ứng rồi!

Nhưng nhớ đến cảnh tượng ngày đó, chân của hắn đến bây giờ vẫn còn run. Một đoàn xe hơi đắt tiền, hai ba mươi người mặc tây trang đi giày da đeo kính râm bước xuống, gương mặt thì âm trầm, giống như một đám mafia tới gây chuyện vậy. Tiếp theo là một đám trợ lí bí thư, thái độ mười phần cung kính đứng nghiêm trang một bên. Khí thế này tuyệt đối giống như một vị hoàng thân quốc thích nào đó ra ngoài chơi vậy. Ai ngờ người bước xuống xe lại là một bé trai tầm sáu, bảy tuổi...

Bây giờ ngồi ngẫm lại chính mình lúc còn sáu bảy tuổi, rồi lại nhìn con nhà người ta cũng sáu bảy tuổi, hắn hết sức tiếc thương cho nhân sinh của mình...

Mặc dù không biết vị hoàng tử của nước nào ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, nhưng nhìn sơ qua thì đây tuyệt đối là người có tiền. Hơn nữa đứa nhỏ này tướng mạo cực kì xuất sắc, tu dưỡng cũng rất tốt, khí chất cao quý ưu nhã, chắc chắc sẽ làm tăng rating cho chương trình của bọn họ! Hạ Tấn Sinh năm nay cũng rất nổi tiếng! Nếu tổ hợp hai người này, tất nhiên sẽ cực thu hút người xem.

Vì thế tổng giám vô cùng vui sướng dự định cho bọn họ vào vai bố con.

Sau đó, ở bên kia nước Mỹ, Văn Khanh cũng biết Sơ Nhị chuẩn bị tham gia một tiết mục đang nổi ở Hoa Quốc ——《 Ba ba là siêu nhân 》, trong lòng vừa buồn cười lại có chút đau lòng, rốt cuộc vẫn có chút kỳ vọng dành cho người cha này đúng không?

Cô biết, mấy đứa nhỏ cũng biết, Văn Sơ Nhất cực kì ra dáng anh cả, sau khi nói một tiếng với Văn Khanh, bé liền mang theo các em về nước.

Để làm cái gì?

Tất nhiên là để tham gia 《 Ba ba là siêu nhân 》.
Bình Luận (0)
Comment