Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 119


"Sao lại ra đây làm gì? Tôi còn tưởng cậu vừa vào cửa cung sâu như đáy biển không ra được nữa đó." Mạc Ninh Viễn đến gần Trác Hạo Hi, cười nói.
Trác Hạo Hi khoanh tay, uể oải đi tới, "Đừng nói như vậy chứ, cậu làm như tôi là tú nữ không bằng, khó lắm mới được thả ra ngoài hóng gió, tôi không muốn cậu kỳ thị tôi thế đâu." Mộc Cẩn Hiền cứ xem mình như tù nhân, cũng chả biết thằng cha đó muốn làm gì nữa!
Mạc Ninh Viễn nhếch khóe miệng, sau đó phàn nàn: "Được rồi, tôi không nói là Mộc Cẩn Hiền kiểm soát cậu gắt đến nỗi giờ chỉ cần tôi gặp cậu một lần thôi thì hắn đã cho tôi bản mặt muốn đánh tôi ra bả rồi, cậu nói xem, cậu còn chỗ nào không giống tú nữ vào cửa cung không đây?"
Trác Hạo Hi xoay người, hai tay chống hông lạnh lùng nhìn Mạc Ninh Viễn, "Là ai bảo không nói nữa mà lại lắm mồm dữ vậy? Cậu thấy tôi còn chưa đủ khó chịu hay sao?"
Mạc Ninh Viễn che miệng lại, "Tôi cũng chỉ nói chơi thôi, mà sao đột nhiên Mộc Cẩn Hiền chịu thả cậu ra ngoài thế?"
Trác Hạo Hi chống eo, nói: "Đương nhiên là không có ý tốt gì rồi."
Trác Hạo Hi nhấc tay trái mình lên, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh, "Mộc Cẩn Hiền muốn tôi mua nhẫn giúp hắn.

Hắn cũng đã mua nhẫn cho tôi từ lâu rồi, nhưng mà tôi vẫn chưa kiếm nhẫn cho hắn nữa! Mặc dù đã ăn xong bữa cơm hôm hôn lễ rồi, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc nhẫn của hắn đâu!"
Mạc Ninh Viễn nhướng mày, "Vậy cậu định mua chiếc nhẫn bao nhiêu tiền?"
"10 đồng." Trác Hạo Hi thản nhiên nói.
Mạc Ninh Viễn chớp chớp mắt, "Gì? Bộ có người bán nhẫn 10 đồng nữa hả?"
Trác Hạo Hi xoay người, cười lạnh, "Tôi làm gì có tiền mua ba cái thứ vàng ròng bạc trắng đó, giờ đồ giả bán đầy đường, mua được chiếc nhẫn 10 đồng là đã nể tình hắn lắm rồi."
Mạc Ninh Viễn cười khẽ, "Cậu đó! Sợ Mộc Cẩn Hiền mà biết được sẽ không vui đâu."
Trác Hạo Hi nhướn mày, "Không vui?! Hắn tối ngày không vui, tôi cũng không rảnh học cách dỗ cho hắn vui đâu ha, cái thứ lòng tham không đáy, cũng không biết giờ cái gì cũng trong tay hắn hết cả rồi, mà hắn còn bày đặt ở đó không vui gì nữa."

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, "Cậu ra đây tìm tôi xin 10 đồng mua nhẫn cho hắn, e là hắn sẽ thấy không vui thôi đâu."
"Chứ tôi còn cách nào nữa? Cứ thấy tôi là hắn nổi giận, dù có dỗ hay không cũng giận, làm tôi cũng lười dỗ hắn luôn." Trác Hạo Hi không quan tâm cười mỉa.
Mạc Ninh Viễn khoanh tay trước ngực, "Cậu có chắc là dù dỗ hay không cũng tức giận không? Cậu có thử dỗ hắn lần nào chưa mà biết?"
Trác Hạo Hi nghiêng đầu, nhếch miệng, "Ninh Viễn à, tôi đã nịnh bợ hắn đến thế, mà còn không tính là dỗ sao?"
Mạc Ninh Viễn nhướng mày, "Nịnh bợ đâu thì chả thấy, mà toàn thấy cậu ngang ngược không thôi, Hạo Hi à, tôi thật sự thấy tội nghiệp cho Mộc Cẩn Hiền đó".
Trác Hạo Hi bèn lườm y, "Cậu không tội nghiệp ai mà lại đi tội nghiệp hắn, tôi thấy cậu rảnh quá trời quá đất rồi."
Mạc Ninh Viễn và Trác Hạo Hi bước vào một khu chợ, hiện tại khoảng cách giàu nghèo rất lớn, đồ trong cửa hàng không phải ai cũng chịu bỏ tiền mua.

Bởi vậy loại chợ phù hợp với những người bình thường này đúng lúc được sinh ra.

Mà người trong đây tới lui cũng toàn là đàn bà con gái thôi, chứ còn đàn ông con trai thì ít cực, ai cũng có sĩ diện, nhưng hầu hết đàn ông vẫn rất để ý tới sĩ diện.
Mạc Ninh Viễn nghe bốn phía ồn ào mặc cả, mà da đầu tê rần hết cả lên, nhưng trái lại Trác Hạo Hi còn cực kỳ vô tư, khóe môi nhếch lên vui vẻ cười, "Cậu thấy ở đây thế nào?"
Trác Hạo Hi vừa muốn nói gì nữa, thì người bán quần áo với người mua kế bên đã cãi nhau rùm beng.
Mạc Ninh Viễn do dự, "Tôi thấy ở đây hơi lộn xộn."
Trác Hạo Hi nở nụ cười, "Thấy vậy chứ ở đây không có gì đâu, dù người bán có bán tận 300, thì người mua vẫn có thể ép giá còn 30 luôn đó, thú vị chưa?!"

Mạc Ninh Viễn gượng cười, "Cũng thú vị ghê."
Trác Hạo Hi chọn nhẫn, chủ sạp để giá 30 đồng, vậy mà chịu cho Trác Hạo Hi trả có 8 đồng, sau đó vui vẻ cầm chiếc nhẫn màu trắng trên tay, xoay đầu nói với Mạc Ninh Viễn: "Lúc đầu tôi còn tính mua chiếc 10 đồng, mà không hiểu sao ông trời xui khiến mua chiếc có 8 đồng thôi."
Mạc Ninh Viễn đi theo Trác Hạo Hi ra tới cổng, vừa lúc thấy Mộc Cẩn Hiền mặt mày đen thui đứng trước cửa xe, "Mộc tiên sinh tới đón cậu hồi cung kìa Hạo Hi."
Trác Hạo Hi thở dài một hơi, "Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, thôi cậu đi trước đi Ninh Viễn."
Trác Hạo Hi thong thả đi tới chỗ Mộc Cẩn Hiền, "Sao anh lại tới đây?"
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, "Nếu tôi không đến, thì em còn tính bay nhảy tới đâu?"
Trác Hạo Hi mỉm cười, "Đương nhiên là tôi sẽ về rồi, dù sao trên người tôi cũng chẳng có đồng nào trả nổi phí ăn ở nữa."
Mộc Cẩn Hiền cười nhạt, "Em không trả nổi, nhưng người khác có tiền, nên chắc em chỉ cần mở miệng xin thôi là sẽ có rồi nhỉ?"
Trác Hạo Hi ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩn Hiền, ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Mộc tiên sinh, ý của anh là còn có người cho tôi mượn tiền hả?!"
Mộc Cẩn Hiền kéo Trác Hạo Hi đến trước mặt, "Mỗi lần tôi không để ý tới, là em lại chạy đi kiếm người khác cho tôi đội nón xanh, mới có mấy ngày không gặp mà em đã nôn nóng hẹn người ta ra ngoài rồi, em thích ở với y lắm chứ gì?"
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, cười rộ lên, "Mộc tiên sinh thật sự là mắt sáng như sao, có vậy mà cũng bị anh nhìn ra được nữa."
Mộc Cẩn Hiền mở cửa xe, đẩy Trác Hạo Hi vào bên trong, cậu bị hắn đẩy ngã làm đầu óc quay mòng mòng, bụng đập vào ghế, Trác Hạo Hi ôm bụng ngồi xổm xuống, Mộc Cẩn Hiền chết tiệt này xứng đáng bị chém mười nhát dao.
Mộc Cẩn Hiền thấy Trác Hạo Hi khó chịu, lập tức hoảng hốt, "Sao vậy, đau ở đâu?"
Trác Hạo Hi ôm bụng không nói lời nào, Mộc Cẩn Hiền nhìn cậu nhíu mày, sốt ruột hỏi: "Có muốn tôi đưa em tới bệnh viện không?"

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không cần, chỉ bị va vào ghế thôi, cũng chẳng có gì to tát hết, khỏi mất công làm chuyện bé xé ra to." Trác Hạo Hi nhìn bộ dạng Mộc Cẩn Hiền bồn chồn, mà trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Mộc Cẩn Hiền cau mày, "Nhưng em bị va vào bụng, lỡ như em có thai thì sao, không chừng sơ sẩy bị sảy thai nữa."
Trác Hạo Hi cắn răng, hung hăng trừng hắn.
Mộc Cẩn Hiền khẽ cười, "Trừng tôi làm gì? Tại tôi quan tâm em thôi."
"Mộc tiên sinh quan tâm thấy ghê quá." Trác Hạo Hi chán ghét nhìn hắn nói.
Mộc Cẩn Hiền không để tâm đóng cửa xe lại, "Đi thôi, bây giờ tính tình em nóng nảy, rất giống với phụ nữ đang mang thai, Hạo Hi à, đừng nói là em có thai rồi nha."
"Năng lực tôi có hạn, lấy đâu ra đứa con cho anh, mà không chừng Mộc tiên sinh có năng lực thụ thai đó, tôi thấy anh giống phụ nữ hơn tôi nhiều." Trác Hạo Hi lạnh nhạt nói.
Mộc Cẩn Hiền híp mắt, đỡ Trác Hạo Hi ngồi dậy, nhéo má cậu "Được rồi, chúng ta đến bệnh viện đi, lỡ em mang thai thật thì đây là chuyện quan trọng liên quan tới mạng người đấy, mình không thể coi nhẹ được!"
Trác Hạo Hi đen mặt, mặc cho bác sĩ kiểm tra mình một lượt.
Mộc Cẩn Hiền thất vọng nhìn Trác Hạo Hi, "Sao em lại không có thai vậy chứ?"
Trác Hạo Hi nhìn gương mặt thất vọng của Mộc Cẩn Hiền, "Anh trông cậy vào tôi đến thế, thì cứ đợi Mộc gia mấy người đoạn tử tuyệt tôn đi, tôi thật sự mang nghiệp chướng nặng nề quá mà!"
Mộc Cẩn Hiền xoay qua bên cạnh, thấy Trác Hạo Hi không những chẳng thèm để tâm tới, mà lại còn mang theo vẻ rất hả hê, bèn cười khẩy, "Sẽ không bị đoạn tử tuyệt tôn đâu, tôi tin rồi em sẽ sinh cho tôi một đứa thôi!"
Trác Hạo Hi liếc hắn, "Đầu óc anh có bị gì không hả? Tránh xa tôi ra."
Mộc Cẩn Hiền nhướn mày, "Nhẫn của tôi đâu?"
Trác Hạo Hi lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, "Nè! Cho anh đó!"
Mộc Cẩn Hiền híp mắt, ánh mắt nhìn Trác Hạo Hi lộ ra mấy phần sát khí, "Đây là chiếc nhẫn mà em bỏ nửa ngày trời để lựa đấy à? Nhìn thế nào cũng thấy giống với hàng vỉa hè hết!"
Trác Hạo Hi nhún vai, "Hàng vỉa hè thì đương nhiên phải giống hàng vỉa hè..."

Mộc Cẩn Hiền nhào tới đè Trác Hạo Hi trên ghế, "Tôi kêu em đi lựa nhẫn cho tôi, mà em dám lừa tôi hả?"
Trác Hạo Hi nhìn trong mắt hắn như nổi lửa, trong lòng khẽ run lên, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trác Hạo Hi mở mắt ra, Mộc Cẩn Hiền đang đè lên người cậu, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người chưa tới 1 centimet.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ làm Trác Hạo Hi tê cả da đầu, "Tôi cũng bó tay rồi.

Trên người tôi lại không có tiền, nhưng tốt xấu gì cũng có nhẫn cho anh mà đúng không?"
Mộc Cẩn Hiền âm trầm nhìn Trác Hạo Hi, cậu khom lưng, gượng cười.
Mộc Cẩn Hiền nhìn chòng chọc Trác Hạo Hi một hồi, thì xoay người ngồi lại lên ghế, cuối cùng cậu cũng được thở phào một hơi, thật khó hầu hạ mà, Trác Hạo Hi thầm rủa một câu.
Mộc Cẩn Hiền nhắm mắt lại, Trác Hạo Hi xuyên qua cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm một bên mặt Trác Hạo Hi nửa ngày trời, sau đó quay đầu lại.
Trác Hạo Hi thấy Mộc Cẩn Hiền tức giận thì bỗng có cảm giác áy náy, nhưng ngay sau đó cảm xúc ấy cũng biến mất chẳng còn gì.
Mộc Cẩn Hiền cúi đầu, trên đường đi hai người không nói thêm gì nữa.
Trác Hạo Hi đi đi lại lại trong phòng, Mộc gia rất lớn, có hồ nước, có bể bơi, có vườn hoa...!Cậu cũng cảm thấy khá mừng, vì mặc dù Mộc Cẩn Hiền giam giữ cậu, nhưng tốt xấu gì cũng bị nhốt trong cái phòng lớn thế này, nếu cậu mà bị nhốt trong cái phòng bé tí tẹo, thì chắc chắn cậu sẽ bị sụp đổ ngay cho xem.
Trác Hạo Hi đi quanh hết bốn phía trong phòng, Mộc Cẩn Hiền đã đi được 5 ngày, lúc trước mặt người kia, mình luôn chê hắn chướng mắt, nhưng đến lúc không thấy thì lại không nhịn được mà thấy nhớ hắn, Trác Hạo Hi cười lạnh, từ lúc nào mình lại chờ hắn đến bên mình thế này? Cô đơn thật sự có thể bức điên một người mà.
Trác Hạo Hi mở cửa thư phòng đi vào, thì thấy bên trong có đặt một cái bể cá mini, trong đó lại có một con ba ba đang bơi vòng vòng, Mộc Cẩn Hiền vậy mà nuôi ba ba ha, lúc này Trác Hạo Hi mới sựt nhớ ra vào 5 năm trước, hình như cậu có tặng cho hắn một con ba ba, thế mà chưa bị luộc lên ăn nữa hả?
Trác Hạo Hi buồn cười nghĩ, trong lòng bỗng có một dòng cảm xúc kỳ lạ dần tuôn trào..

Bình Luận (0)
Comment