Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 49

Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi một hồi, rốt cục căm giận phất tay áo bỏ đi.

Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng Mộc Cẩn Hiền, rốt cục thở dài một hơi. Ai da, thời đại bây giờ, chia tay một người đều phiền toái như vậy sao? Thật phiền phức.

Trác Hạo Hi nhìn lên trời xanh, thời đại bây giờ làm gì cũng không dễ dàng a! Cuộc sống quá khó khăn, nên ai cũng không thể dễ dàng.

Nghe nói, có người tên là Ức Lạc Si Hóa, mỗi lần không đi học, thầy giáo kiểu gì cũng sẽ điểm danh, đến mức khi cô không đi học, trong kí túc xá sẽ không ai dám trốn học, thật sự là quá khổ sở, so với mình còn không dễ dàng hơn.

Trác Hạo Hi đi về phía trước hai bước, lần nữa lại bị người khác cản đường đi, Trác Hạo Hi ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Lâm cắn răng, tức giận nhìn cậu.

Trác Hạo Hi ở trong lòng âm thầm thở dài, tục ngữ nói tình địch gặp mặt nhau sẽ vô cùng bực bội, nhưng bọn họ bây giờ hình như không thể gọi là tình địch đi.

Cậu thật sự là không hiểu, Hàn Lâm làm bộ dáng này nhìn cậu, nếu kiếp trước còn có thể nói cậu không biết tự lượng sức mình mà cứ đeo bám Mộc Cẩn Hiền, nhưng ở kiếp này thì sao? Rõ ràng cậu tránh xa Mộc Cẩn Hiền gia hỏa này còn sợ không kịp.

"Cậu đã không thích anh ấy, thì tại sao không tránh xa anh ấy một chút." Hàn Lâm nghiêm nghị hỏi.

Trác Hạo Hi nhíu mày, cứ coi như là cậu không thích Mộc Cẩn Hiền, nhưng đây là chuyện của cậu, cũng không tới lượt Hàn Lâm này đến quơ tay múa chân, "Tôi là muốn tránh xa hắn một chút, bất quá Hàn tiên sinh, đạo hạnh của cậu không đủ, không có năng lực giữ người khác ở bên cạnh cậu, nếu như cậu có thể giữ hắn chặt một chút, tôi nghĩ, tôi cũng sẽ bớt khổ não hơn."

Sắc mặt Hàn Lâm trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, trêи mặt tinh xảo không kiếm chế được lộ ra mấy phần sát khí.

Trác Hạo Hi nhìn cặp mắt Hàn Lâm đỏ ngầu, im lặng rùng mình một cái, con người xinh đẹp này chính là người được không ít người nâng ở trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ lại đứng ở trước mặt mình xin đầu hàng, không chừng một hồi sẽ có một đống người tới tìm cậu, rồi lỡ còn thêm mấy tên côn đồ, thì cậu sao có thể không bị chém. Nếu như Trác thiếu gia bị người khác bắt nạt tới cửa như vậy cũng không thể không đánh mà đầu hàng a!

Chuông điện thoại di động của Trác Hạo Hi vang lên, Trác Hạo Hi không cẩn thận ấn nhầm loa ngoài.

"Hey, em yêu." Giọng nói ngọt sớt của Mạc Ninh Viễn vang lên, mặc dù đã biết Mạc Ninh viễn không theo kịch bản, hưng Trác Hạo Hi vẫn là kìm lòng không được rùng mình một cái.

Sắc mặt Hàn Lâm thay đổi một chút, Trác Hạo Hi nói với người bên điện thoại kia: "Anh yêu, sao vậy? Nhớ em hả?"

Mạc Ninh viễn "Ừ" một tiếng "Hạo Hi, anh rất nhớ em a! Em mau đến gặp anh đi, anh nhớ em đến nổi không ngủ nghỉ được."

Vẻ mặt Hàn Lâm cổ quái nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi nhìn Hàn Lâm một chút, ôn nhu như nước mà nói: "Anh yêu, anh đừng có gấp, tới tối em đến đó với anh."

Mạc Ninh Viễn nằm lỳ ở trêи giường, ép giọng nói: "Anh sẽ tắm rửa sạch sẽ, cởi sạch quần áo chờ em, Hạo Hi nhưng em nhất định phải tới a!"

Trác Hạo Hi sợ Mạc Ninh viễn sẽ nói ra những thứ càng kinh thế hãi tục hơn nên nhanh tay cúp điện thoại trước.

Mạc Ninh xa đặt tay lên trán đã băng bó kỹ vết thương, lạnh lùng nở nụ cười.

Trêи đời này không có người nào mất đi ai là sống không nổi, bây giờ nghĩ lại, Giang Minh Dịch cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt Hàn Lâm quỷ dị nhìn Trác Hạo Hi, khinh thường nói: "Anh thật đúng là lạm tình, lại có thể lưng cõng Cẩn Hiền rồi cùng người khác yêu đương vụng trộm."

Trác Hạo Hi xem thường nhìn Hàn Lâm, "Hàn tiên sinh, cậu đừng nên hiểu lầm, tôi cùng Ninh Viễn là quang minh chính đại, vẫn là câu nói lúc nãy, cậu nên giữ Mộc Cẩn Hiền cho tốt, hiện tại tôi đã có bạn trai, bạn trai cũ dây dưa không rõ, chỉ sợ sẽ làm cho Ninh Viễn hiểu lầm, nếu Ninh Viễn hiểu lầm, tôi đây sẽ rất khổ não."

"Đừng nói thanh cao như vậy, ai mà không biết cậu lạt mềm buộc chặt, cậu đi hỏi trong trường mà xem, ai mà không biết cậu yêu Cẩn Hiền muốn chết." Hàn Lâm thẹn quá thành giận nói.

Trác Hạo Hi che miệng, cười ha hả, khóe mắt lộ ra vẻ trêu tức, Trác Hạo Hi châm chọc nói: "Lý Hậu Chủ cũng yêu Đại Chu muốn chết, nhưng vào lúc Đại Chu chết, khóc chết đi sống lại, hận không thể sống chết có nhau, cuối cùng thì thế nào? Khóc xong, ngày thứ hai tìm Tiểu Chu Hậu an ủi, tình cảm chính là như vậy, vậy thì có cái gì là thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn a! Mộc Cẩn Hiền trong lòng tôi hiện tại cũng chỉ giống như cái xác chết biết nói mà thôi, hắn đã vô dụng đến như vậy, còn không cho tôi di tình biệt luyến, thật không hiểu nổi."

Bình Luận (0)
Comment