Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 87


Tiêu Sở nhìn nụ cười trên mặt Lạc Hoài An, trong lòng dâng lên nỗi khó hiểu, tại sao hôm nay nụ cười kia lại rực rỡ đến chói mắt như thế?
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lạc Hoài An, Mạc Ninh Viễn nhíu mày, trong ấn tượng của y, Lạc Hoài An luôn là người trầm tĩnh ưu nhã đến mức phải nói là tên không tim không phổi, nhưng hôm nay tại sao...!Chẳng lẽ là vì Tiêu Sở? "An An, tôi cảm thấy sắc mặt cậu hôm nay sao lại kém đến như vậy?! Cậu yên tâm đi, tuy quán bar bị phá, nhưng còn có thể mở lại được mà."
Lạc Hoài An nhàn nhạt cười, "Được rồi, cậu đừng lo lắng cho tôi, sao tôi có chuyện gì được chứ, cậu vẫn nên đi chăm sóc cho Hạo Hi thì hơn, tôi thấy tâm trạng của cậu ấy hình như không được tốt lắm."
Mạc Ninh Viễn nhìn qua Tiêu Sở, ánh mắt nhìn qua chứa tia phức tạp, "Vậy tôi đi trước, có việc gì thì gọi cho tôi."
Lạc Hoài An nhìn bóng lưng Mạc Ninh Viễn, vô lực cười nhạt, bọn họ đúng là một đám toàn sống lận đận như nhau nha! Mình từ trước đến giờ toàn dùng chuyện bất hạnh của người khác chỉ để tự khuyên nhủ bản thân rằng mình không phải là kẻ bất hạnh nhất trên đời này, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là...!
"Hình như quan hệ của em và y rất tốt." Tiêu Sở chua xót nói, có một Trác Hạo Hi thay Lạc Hoài An đỡ một đòn, bây giờ còn có một Mạc ninh Viễn quan tâm Lạc Hoài An từng li từng tí một, đột nhiên Tiêu Sở cảm thấy có áp lực rất lớn.

Gương mặt Lạc Hoài An thay bằng vẻ mặt ngả ngớn mị hoặc, phong tình vạn chủng, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi đều rất tốt với khách chịu tiêu tiền, nếu Tiêu tiên sinh không tiếc dùng tiền, thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh."
Nói xong, Lạc Hoài An nghiêm mặt, lạnh lùng đi qua người Tiêu Sở.

"Ông chủ." Lâm Lập bất an kêu một tiếng.

Thầm nghĩ Lạc Hoài An mất tích bốn năm nay, vậy mà bây giờ biến thành thế này, quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*)!
(*)Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: con người có lúc này lúc khác
"Cậu về trước đi, tôi sẽ ở lại đây." Tiêu Sở ra lệnh.

Lâm Lập nhìn bóng lưng Lạc Hoài An, nghĩ lại thái độ của Lạc Hoài An bây giờ, không khỏi lo lắng cho Tiêu Sở, "Vâng."
Lạc Hoài An tiện tay vẫy một chiếc xe taxi trở về quán bar, không ngờ Tiêu Sở cũng đi theo, Lạc Hoài An nhìn người phía sau không nói một lời, chẳng hề nói một câu.

Vốn dĩ y và Tiêu Sở đã không còn gì để nói với nhau từ lâu.


Lạc Hoài An lấy chìa khoá mở cửa ra, trong quán vẫn còn một đống hỗn loạn, dù sao tiền bồi thường cũng đã tới tay, nếu vẫn còn để một đống bừa bộn này cũng chẳng hay ho gì.

Lạc Hoài An nhìn chỗ bình rượu bị đập vỡ, nhíu mày, y ghét nhất là lãng phí, cái này toàn là tiền không đó!
Tiêu Sở đứng kế bên, nheo mắt nhìn sắc mặt Lạc Hoài An.

Y hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại, gọi "Tiểu Tình, tới đây làm việc nhanh lên, nếu mấy người còn lười biếng thì ở đó đợi bị trừ tiền lương đi."
"Ông chủ, vậy có tiền làm thêm giờ hông?!" Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói nũng nịu.

Khóe miệng Lạc Hoài An giật giật, ánh mắt tỏa ra khí tức nguy hiểm, lạnh nhạt nói: "Không có tiền làm thêm giờ! Hai ngày nay mấy người cũng đâu làm gì, mà bây giờ còn đòi tiền làm thêm giờ, bộ nằm mơ hả? Vả lại, lần này tôi bị thiệt hại nặng nề như vậy, lấy đâu ra tiền làm thêm giờ cho mấy người?."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng hét thảm, "A! Đồ giết người."
Lạc Hoài An đưa điện thoại ra xa, lại nghe bên kia nói: "Ông chủ, quán anh mở chính là hắc điếm, nên khiến cho cái mạng nhỏ của nhân viên quán anh không một giây nào có thể an toàn, ông chủ, anh cũng nên thêm tiền trợ cấp cho bọn tôi."
Lạc Hoài An vô cùng hào phóng mà nói: "Tiền trợ cấp thì có nha! Đợi khi nào quán khai trương lại, thì đích thân tôi sẽ làm cho mỗi người một ly Nhất Đao Lưỡng Đoạn, quá là hào phóng, đến tận hai ngàn tám lận đó!"
"Ông chủ, Nhất Đao Lưỡng Đoạt kia của anh, tôi đã uống mấy chục lần rồi, giá của nó còn không tới năm mươi đồng." Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Lạc Hoài An tức giận nói: "Năm mươi đồng thì sao? Năm mươi đồng không phải là tiền hả? Năm mươi đồng mà cậu còn chê ít? Cho cậu uống là may phước lắm rồi! Mà tóm lại cậu có đến hay không? Nếu không đến, thì tôi trừ tiền tháng sau."
"Aaaaa." Đầu điện thoại bên kia lại truyền đến một tiếng kêu càng thêm thảm thiết, giống như một con sói đang gào khóc vì bị cướp đi con mồi.

Lạc Hoài An sau đó còn gọi thêm sáu bảy cuộc điện thoại.


Lạc Hoài An nhìn vẻ mặt Tiêu Sở cứng ngắc, khinh thường cười cười.

Tiêu Sở suy đoán trong lòng, thận trọng nói: "An An, quán rượu này là do em mở?" Hắn cũng đã hiểu ra tại sao lúc trở về Tịch Vân lại khóc đến như vậy.

Lạc Hoài An liếc nhìn Tiêu Sở, âm dương quái khí nói: "Quán tôi mở chính là quán rượu cao cấp, không giống như mấy quán rượu khác.

Mà dĩ nhiên, tôi đây cũng chỉ là buôn bán nhỏ, so với Tiêu tiên sinh làm ăn lớn thì phải khác nhau rất nhiều, nên nếu anh có muốn bàn bạc với tôi về kiểu buôn bán này nọ thì không cần đâu! Vì tôi không có hứng thú với chuyện rửa tiền, bán hàng trắng hay buôn bán nội tạng đâu."
"Buôn bán tội tạng." Bốn chữ như một con dao nhọn đâm một nhát vào lòng Tiêu Sở, Tiêu Sở ngẩng đầu thì Lạc Hoài An đã đi mất.

Tiêu Sở nhìn bàn ghế bị hư hỏng bừa bộn khắp quán, vẻ mặt vừa áy náy vừa xấu hổ.

Lạc Hoài An mở lò sưởi, lại rót cho mình ly rượu, thản nhiên ngồi xuống phía sau quầy, Tiêu Sở xám xịt đỡ cái ghế bị lật ngã lên.

Một lúc sau, hết người này tới người kia bước vào quán, dường như đây đều là nhân viên của quán.

"Ông chủ, anh tìm đâu ra anh đẹp trai này vậy? Hắn cũng tới đây làm bồi bàn luôn hả?" Tôn Tinh kích động hỏi, trên gương mặt thanh tú mang theo vài phần ngượng ngùng cùng phấn khích.

Lạc Hoài An hào phóng mỉm cười, thầm nghĩ mị lực của Tiêu Sở thật lớn! Có điều lại bị nhận nhầm là bồi bàn.


Thật là làm nhục phong độ của Tiêu thiếu gia nha.

"Đúng rồi! Nhưng nếu cậu làm việc cho tốt thì tôi sẽ đồng ý cho cậu sờ mặt hắn một chút."
Lạc Hoài An nhàn nhã nhâm rượu, hứa hẹn nói.

Y đồng ý, Tiêu Sở có đồng ý hay không y cũng không cần biết, nghe được bọn họ nói chuyện như thế, vậy mà Tiêu Sở lại rùng mình một cái.

Hai mắt Tôn Tinh toát ra vẻ hưng phấn, "Vậy cho em hôn một cái luôn được hông?"
Lạc Hoài An nở nụ cười tươi, "Đương nhiên là được! Đừng nói là hôn một cái, dù mấy người có muốn ngủ với người ta đi nữa, thì tôi cũng không có ý kiến.

Nhưng mà, phải trả tiền thuê nhà đó, mà coi như nể tình mấy người làm việc khổ sở cho tôi bấy lâu nay, nên tôi sẽ giảm cho mấy người 9,9%."
"Ông chủ, anh đừng keo kiệt thế chứ! Giảm có 9 gần 10%." Tôn Tinh tức giận nói.

"Giảm 20%!"
Lạc Hoài An nghiêm mặt, "9,9% là nhiều lắm rồi, quán tôi mở là quán bar cao cấp, sao có thể muốn giảm bao nhiêu là giảm được?"
Tiêu Sở tức giận đi đến trước mặt Lạc Hoài An, "Em có ý gì?" Lạc Hoài An ợ một cái, "Anh hỏi gì? Ý gì là ý gì?"
Tiêu Sở cắn răng, "Em đồng ý để anh ngủ với người khác!"
Lạc Hoài An bất mãn nhìn Tiêu Sở, "Anh ngủ với người khác thì sao? Tôi đồng ý thì đồng ý thôi, còn nếu anh không chịu thì tôi cũng đâu ép anh."
"Ông chủ." Một nam nhân viên ngoại hình chỉnh tề đi tới bên quầy, bất an nhìn Lạc Hoài An.

Lạc Hoài An nhìn vẻ mặt bất an của nam nhân viên, "Sao vậy, Thiệu Tề, cậu cũng muốn sờ mặt hắn nữa hả?"
Thiệu Tề đỏ mặt, dè dặt nói: "Không phải, tôi muốn hỏi là mấy tên phá quán của anh lần trước sẽ không tới đây nữa đúng không?"
Lạc Hoài An chống cằm, "Tôi cũng không biết! Nhưng không chừng hôm nào bọn họ cao hứng sẽ lại kéo tới đây."

Gương mặt Thiệu Tề trở nên trắng nhợt, "Ông chủ." Thiệu Tề làm vẻ mặt cầu xin nhìn Lạc Hoài An, "Ông chủ, anh nghĩ chúng ta có nên giảm giá không?"
Lạc Hoài An nghiêng đầu, đúng là đứa trẻ đáng thương! Nhưng cho dù có người đập phá quán như thế, thì y sẽ không bao giờ giảm giá, "Thiệu Tề, quán của chúng ta là quán bar cao cấp, sao có thể muốn giảm giá là giảm giá được? Giá cả giảm thì phong độ cũng sẽ giảm theo, nên nhất định không thể làm như vậy được."
"Ông chủ, đám người kia rốt cuộc là ai?! Sao lại đáng ghét như thế chứ!" Thiệu Tề nắm chặt tay.

"Đám người kia sẽ không tới nữa." Tiêu Sở nghiêm túc nói.

"Sao anh biết?" Thiệu Tề hoài nghi nhìn Tiêu Sở.

"Tôi đoán." Tiêu Sở nói.

Thiệu Tề liếc mắt, không để ý tới Tiêu Sở nữa "Không biết lão đại của mấy người đó có bị não tàn hay không.

Nhưng tôi nghĩ chắc chắn tên lão đại đó không kiếm được nhiều tiền, nên mới sợ ông chủ kiếm được nhiều tiền hơn hắn ta.

" Tiêu Sở: "..."
Lạc Hoài An liếc Thiệu tề, "Đừng có nói nhảm, quán của chúng ta chỉ là kinh doanh nhỏ, ở đâu mà kiếm được nhiều tiền!"
Thiệu Tề nhìn Tiêu Sở, trên mặt hiện lên mấy phần hưng phấn, kích động nói: "Ông chủ, anh tìm đâu ra tên nhân viên này vậy? Thật là đẹp trai nha, nếu cho hắn đứng trước cửa quán thì sẽ thu hút được rất nhiều khách, thiệt hại của tiệm chúng ta cũng sẽ nhanh chóng được bù đắp."
Tiêu Sở cắn răng, đây là lần thứ hai hắn bị cho là nhân viên của Lạc Hoài An, chẳng lẽ nhìn hắn giống nhân viên phục vụ lắm hả? "Thiệu Tề, quán rượu chúng ta mở là quán rượu cao cấp, nếu cho hắn đứng ở cửa, sợ là người ta tưởng chúng ta là mở quán bán vịt, như thế sẽ làm giảm phong độ quán chúng ta xuống." Lạc Hoài An xoắn xuýt nói.

Tiêu Sở: "..."
Thiệu Tề suy nghĩ nhìn Tiêu Sở, nhẹ gật đầu, "Vẫn là ông chủ sáng suốt, sao tôi lại nghĩ không ra nhỉ?"
Lạc Hoài An nhâm nhi rượu, tự đắc mà nói: "Đương nhiên, vì tôi là ông chủ, còn cậu chỉ là nhân viên thôi.".

Bình Luận (0)
Comment