Cửu Châu Đại Lục

Chương 5

Nước Nam bây giờ đã yên bình, dân chúng bàn tán ca ngợi về Vân Toản, Triệu Hàn ngay cả Túy Tửu dùng mưu ám sát Hồ Ánh Ly cũng bàn sôi nổi.

"Nghe gì chưa, phủ tể tướng thông báo hai tháng nữa Cao Hưng Bá cùng Túy Tửu đánh tay đôi sinh tử, ngay cả quốc vương cũng sẽ xem trận này".

"Tên Hưng Bá này nghe nói mới tấn thăng cao thủ cấp sáu, còn Túy Tửu phó tướng quân chỉ cấp bốn, rõ ràng phủ tể tướng làm khó dễ".

"cũng chưa chắc Túy Tửu rất giỏi mưu kế, ta nghĩ hắn sẽ có biện pháp"

"ngươi thì biết gì Túy Tửu chỉ giỏi ám sát, bắn cung. tuổi lại mới có 18 trong khi tên Hưng Bá am hiểu cận chiến tuổi đã bốn mấy kinh nghiệm phong phú, ta e Túy Tửu sẽ lành ít dữ nhiều".

Mọi người bàn tán xôn xao Túy Tửu ngồi ăn cơm trong một khách điếm cười khổ không thôi, mọi người phân tích rất đúng cậu khó thắng Hưng Bá nổi, dù cậu ngày đêm luyện võ cũng không thể nào bù đắp chênh lệch. hôm nay cậu đang trên đường từ nơi sáng chế vũ khí bí mật của nước Nam trở về. cậu đã xin được các vũ khí, ám khí tốt nhờ Triệu Hàn bảo đảm nên cậu lấy thuận lợi lấy được các loại thuận tay.

Những ngày gần đây Túy Tửu điên cuồn luyện võ, buổi tối cậu ngủ trên một sợi dây. hai tháng qua đi cậu rốt cuộc cũng đột phá cực hạn trở thành cao thủ cấp năm.

Chỉ còn hai ngày nữa đến ngày quyết đấu cậu quyết định nghỉ ngơi, đi thăm dò địa hình khu quyết đấu. trên đường đi cậu thấy một ông lão ăn xin gầy trơ xương nằm bên vệ đường, da thịt lở loét, Túy Tửu bỗng nhớ đến cha mình ngày trước trúng độc của tên Hưng Bá, độc phát tác da thịt thối rửa từ từ rất đau đớn. nhớ lại cậu bi ai cùng căm phẫn nói thầm

"Dù ta có chết cũng phải giết được tên lòng lang dạ sói này".

Cậu thấy ông lão đáng thương bất chợt thấy thương hại. cuộc sống này vốn rất tàn khốc, con người ta có thể giúp đỡ một người, hai người nhưng cả toàn tinh châu có hàng ngàn, hàng vạn người nghèo đói thì dù có lòng nhưng chúng ta vẫn phải bất lực. ấy thế nhưng người chúng ta giúp đỡ được họ một hai ngày nhưng ta cũng không giúp họ cả đời được. ngày xưa cha cậu đã giảng dạy vấn đề này rất thấu đáo cho các con, lúc đó ông nói

” khi ta câu được một rổ cá, chúng ta cho lão ăn mày một nửa số cá. lão ăn mày hôm đó không bị đói nhưng nếu ngày nào chúng ta cũng làm thế lão sẽ ỷ lại chúng ta sinh ra lười biếng chỉ chờ có người cho cá ăn. nếu ta dạy lão câu cá lão sẽ hiểu có làm mới có ăn nhưng đến lúc hè khô sông cạn lão không câu được cá lão sẽ làm thế nào? nếu như lão biết tích trữ những con cá lúc câu được nhiều phơi khô đi thì lúc này làm sao sầu lo cái ăn, nếu biết buôn bán kiếm tiền thì sao làm ăn mày nữa. đời là thế người giàu và người nghèo khác nhau ở sự nỗ lực và đầu óc”

Túy Tửu biết mình không phải thánh nhân gì, nếu là thấy những người ăn mày khác cậu cũng bỏ qua hoặc cho họ chút thức ăn, nhưng ông lão này làm cậu thấy tình cảnh giống cha mình nên thương cảm đem thức ăn cho ông, sai người đem ông về phủ chăm sóc ông, dù sao mình cũng có thể sắp chết, tiền bạc công danh gái gú tất cả chỉ là phù du. đến chỗ sẽ quyết đấu, cậu xem xét cẩn thận từng ly nắm rõ địa hình nhằm lúc giao đấu không phải bỡ ngỡ.

Ngày chiến đấu cũng đã đến, Sáng hôm đó, trên Đại Trúc Phong, mọi người đều vui mừng phấn khởi, nhất là người dân̉, ai nấy mặt mày tươi rói, tuy có chút căng thẳng, nhưng nỗi vui mừng đã át hết đi dân trong thành ùn ùn kéo đến bãi đất trống chuyên diễn ra các cuộc sinh tử chiến. trên thành cao nhà vua cùng các quan ngồi nhìn xuống, đối với vua và các quan thì đây chỉ là một trò giải trí xem cho sướng mắt. cháu gái tể tướng Điền Linh là cao hứng nhất, nhân lúc cha mẹ đang hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng, cứ xoắn lấy Tể tướng vốn nhiều kinh nghiệm, tía lia hỏi không ngừng:

“cậu ơi, Tỉ Võ sinh tử quả thật có nhiều người đi xem như vậy ư?”

Triệu Cơ mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng đang rất vui vẻ, đáp:

“Không sai, dĩ nhiêñ là sự kiện lớn nhất trong vài tháng qua, danh tiếng Túy Tửu đang lên, sự kiện giết cả nhà của Hưng Bá ai cũng căm phẫn. giao đấu giữ các cao thủ với nhau không phải dễ thấy, vả lại có hoàng thượng xem đấu thì càng không phải nói.”

Lúc này Túy Tửu bước ra trên người một bộ cung tên, tay cầm kiếm ngắn thân mặc áo giáp oai phong lẫm liệt. Hưng Bá mặc áo vải tung bay tay cầm kiếm xanh biết, hùng dũng đứng đối diện cách nhau trăm mét.Túy Tửu cầm kiếm chỉ thẳng hét lên:

"Cao Hưng Bá gia đình ta và ngươi không ân không oán, ngươi lại giết cả nhà ta cướp sạch của cải. uổn cho cha ta xem ngươi là bạn tốt nay ta phải lấy đầu ngươi tế mộ của anh ta, mẹ ta, cha ta".

Hưng Bá cười lớn:" nhóc con miệng còn hôi sữa, may mắn được chút thành tựu đã lớn lối tới đây om sòm. Hôm nay, ta sẽ thay mặt cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi hahaha."

Túy Tửu mặt đỏ tức giận lấy cung bắn liên hoàng vào Hưng Bá, lão xoay người nhẹ nhàng né miệng cười ka ka nói lớn:

"Quá chậm, nhóc con ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là cao thủ thật sự"

Lão chạy nhanh lại nhẹ nhàng né tất cả mũi tên,khi đến gần túy tửu còn hai mét lão dậm đất nhảy cao lên, hai tay nắm chặc kiếm chém xuống. Túy Tửu tay sẵn cầm cung ra đỡ một kiếm của lão.

"cheng”

Kiếm và cung và chạm, cây cung đứt làm đôi nhân cơ hội đó Hưng Bá lấy kiếm đâm thẳng vào người Túy Tửu. Túy Tửu cầm kiếm chắn dọc đỡ mũi kiếm lão trong gang tất. cậu bị mất đà lui về sau vài bước, Hưng Bá không tha tay vẫn cầm kiếm chém đến, Túy Tửu đỡ trái né phải rất chật vật.

Mọi người xung quanh xem thì phấn khích không thôi. nhà vua thì nói với các chúng thần đang xem

" đúng là cao thủ có khác, tốc độ, sức mạnh, di chuyển hơn người thường rất nhiều thiệt xem đã con mắt, xem ra phó tướng quân bại nhiều hơn thắng, cấp năm cũng không thể thắng nổi cấp sáu a!"

Túy Tửu tay cầm các loại phi tiêu ném thẳng vào Hưng Bá, lão chém bay tất cả cười phấn khích nói:

" thằng nhãi đồ chơi cùi bắp của mày mà cũng muốn giết được ta sao?"

Túy Tửu được cơ hội thở dốc lúc này liều mạng vận nội công truyền vào thanh kiếm. Hưng Bá lúc này cũng không nói nhiều cũng thầm vận nội công vào thanh kiếm xanh của mình. hai người nhìn nhau năm giây thì cùng chạy đến đối phương tung ra một chém, hai kiếm chạm nhau.

"chooooangggg"

Thanh kiếm Túy Tửu gãy làm đôi, lúc này Hưng Bá khinh thường không thèm đếm xỉa đến Túy Tửu mà nhìn kiếm của mình nói:

"cũng có chút bản lĩnh, làm mẻ kiếm ta rồi!"

Nói xong lão cầm kiếm xông đến Túy Tửu chém liên tục. Túy Tửu vứt kiếm gãy vận dụng tất cả kinh công nhất kể chi bộ né tránh vô cùng khổ sở, áo giáp te tua lộ ra chút máu.Hưng Bá dùng chân hất đất tung toé vào Túy Tửu rồi nhân cơ hội đâm mạnh một phát thẳng vào Túy Tửu.

"xọt"

Thanh kiếm đâm xuyên bụng cậu.

"Á....Á..."

Cô gái tên Điền Linh hét lên lấy tay bịt mắt lại không dám xem. mọi người thì chăm chú phấn khích không có điểm nào là thương hại Túy Tửu hay ngăn cản gì cả.

Lúc này Túy Tửu hai tay nắm chặt lấy tay cầm kiếm của Hưng Bá rồi phun một ngụm máu vào người hắn.máu dính vào mặt thì bỗng nhiên Hưng Bá hai tay ôm con mắt la hoản lên đau đớn. Thì ra trong miệng Túy Tửu ngậm một cây kim rất nhỏ ẩn dấu đã lâu nên nhân cơ hội phóng kim trong miệng ra, máu lẫn trong đó chỉ là để che mắt mà thôi. Biết cơ hội đã xuất hiện, Túy Tửu rút kiếm ở bụng ra chém bay đầu Hưng Bá. nói thì chậm chứ thật ra hành động từ lúc phun máu cùng chém đầu hưng Bá chỉ có hai giây thời gian mà thôi. mọi người xem thì mắt chữ ô mồm chữ o, không ai hiểu gì cả rõ ràng Túy Tửu sẽ chết đến nơi thì tình thế lại đảo ngược hoàn toàn. nhà vua cũng không hiểu hỏi chúng thần

"Các Khanh ai có thể giải thích được không? rõ ràng Hưng Bá sắp giết được Túy phó tướng nhưng tại sao lại lộ sơ hở như vậy tự nhiên la hoản rồi bị chém bay đầu?"

Vân Toản là cao thủ đỉnh cấp chỉ thiếu chút là lên truyền thuyết nên thấy tất cả nên giải thích:

" tên Túy Tửu này rất có tâm cơ, hắn cố tình bị đâm một nhát để giữ chặt tay của Bá Hưng, sau đó phóng kim trong miệng ra thì chắt chắn tên Hưng Bá không thể né được, ngoài ra hắn cố tình phun kèm máu ra để ngụy trang cây kim, có thể nói đây là khổ nhục kế."

Mọi người lúc này mới gật gù đã hiểu, tán thưởng Túy Tửu giỏi tâm kế. ba ngày sau, tại dinh cơ Túy Tửu, lúc này cậu đang nằm dưỡng thương, cuộc chiến ba ngày trước quả thật rất nguy hiểm chỉ một sơ suất nhỏ chắc chắn cậu sẽ bỏ mạng. giờ đây đã trả được thù cậu phấn khích không thôi nước mắt tràn mi “mọi người cuối cùng ta đã báo được thù “

Bỗng một tiếng cười sang sảng "ha ha ha". một người đẩy cửa bước vào phòng cậu một cách tự nhiên, miệng cười tủm tỉm. người này chính là lão ăn mày cậu đưa về nhà nuôi năm ngày trước, không ngờ ông ta bây giờ rất khoẻ mạnh sạch sẽ nào có thảm thương như lần đầu gặp. Lão vừa vào thì cười nói:

"chàng trai trẻ tuổi nhỏ mà đã có tâm cơ hơn người lại hiếu thảo không sợ sinh tử có lòng thương người quả thật ta thích"

Túy Tửu định nói thì lão ra dấu cho cậu không cần nói rồi cầm tay cậu bắt mạch. lúc này cậu cảm thấy các ngón tay của ông thật lạnh lẽo, một luồng khí lạnh chảy vào người cậu. lúc này ông lão gật gù:

"Không ngờ trong người ngươi có tiên khí, đáng tiếc tuổi ngươi đã lớn dù có tu luyện thì thành tựu cũng không cao, tuy nhiên gặp ta là ngươi có duyên, anh bạn trẻ người có nghe hai từ Tu Tiên bao giờ chưa?"

Túy Tửu kinh ngạc ngơ ngác lắc đầu, lão nói tiếp:

"Ngươi không biết cũng là bình thường, Tu tiên chính là tu luyện thành tiên trường sinh bất lão, người thường họ tôn sùng là thần tiên. Ta chính là một người tu tiên". Túy Tửu sửng sốt “Tu Tiên“.
Bình Luận (0)
Comment